Trở Về Năm Cấp 3

Chương 34



Ở tuổi 28 Trương Mộng Dao, cô luôn cảm thấy mệt mỏi, cô thường xuyên sẽ suy nghĩ, tầm tuổi này cô đã trở thành gái quá lỡ, không chừng một ngày nào đó, bị người trong nhà tìm một người xem mắt, sau đó tìm được một người đàn ông thành thật tốt bụng, rồi kết hôn, sinh con, rồi cùng nhau kiếm tiền bình ổn cuộc sống......

Kỳ thật cuộc sống sinh hoạt bình dị như vậy, vẫn luôn là điều cô muốn.

Nhưng đâu ai biết trước tương lai ra sao, ai biết được, rằng cô sẽ biến thành cái dạng này.

Hiện tại, cô lại thích người không nên thích.

Haiz, thật là phiền phức mà.

"Trương Mộng Dao!"

Giáo viên thể thao rống giận một câu khiến cô bị kéo về hiện thực, cô nhìn người đứng ở hàng phía trước mình, thất thần làm theo động tác.

Tập luyện cũng một tuần, động tác đơn giản nên học cũng đều học xong rồi, vì cái gì còn muốn luôn luôn luyện tập.

Ngô Nghệ Hinh, một tuần không có tới......

Cô ta, không phải định sẽ không tới thật chứ, trời ạ, cô còn có chuyện muốn hỏi cô ta.

"Trương Mộng Dao, chuyên tâm một chút."

Lần thứ hai bị nhắc tên, Trương Mộng Dao đành phải tập trung tinh thần, lặp lại động tác cô cho rằng không hề đẹp chút nào kia.

Một tiết trôi qua, tất cả mọi người đều mồ hôi đầy đầu, Mộng Dao lôi kéo Tống Tư Đình chạy đến căn tin, cho đến lúc cắn miếng kem đậu xanh, cô mới cảm thấy chính mình đã sống lại.

"A, thật thoải mái." Mộng Dao dường như vô lại cả người dựa vào trên người Tống Tư Đình: "Mệt chết mất."

"Cậu biết không, cậu hiện tại một mực dựa vào mình, làm mình thấy sợ đó."

"Sao lại sợ?"

"Sợ cậu lại ngất xỉu chứ sao." Tư Đình lòng còn sợ hãi nói.

"Mình đã nói mình không có việc gì mà, mình chính là, tại do buồn ngủ quá thôi." Mỗi lần cơn buồn ngủ nói đến là đến, cái này làm cho Mộng Dao không thể không thấy phiền,

"Lại buồn ngủ, mình nói cậu này rốt cuộc đây là cái tật xấu gì vậy?"

"Mình muốn qua bên kia, dưới tàng cây ngủ một chút." Mộng Dao trừng mắt nhìn Tư Đình rồi đứng thẳng người lên, bình thản nói: "Cậu về lớp trước đi, nếu giáo viên hỏi thì nói mình đau bụng, đang ở WC."

"Mộng Dao, cậu,  trước kia không phải là như vậy, hiện tại như thế nào còn biết nói dối lừa giáo viên." Đối với Mộng Dao gần đây đều có một loạt phản ứng không tầm thường, Tống Tư Đình có chút khó hiểu, nhìn cô lung lay hướng gốc cây bên kia đi tới, Tống Tư Đình lẩm nhẩm lầm nhầm: "Sao lại thế này, cậu cùng Lục Tiểu Xuyên có giao hẹn gì sao, hai người họ rốt cuộc đã phát triển đến mức nào rồi chứ."

Mộng Dao dựa vào dưới tàng cây, nhánh cây che khuất ánh mặt trời, lúc này vừa vặn lại thổi tới từng đợt gió lành lạnh, cô cảm thấy thật thoải mái.

Cứ như vậy, một lúc sau cô chìm vào giấc ngủ sâu.

Từ nãy đều nhìn chằm chằm vào cô, Lục Tiểu Xuyên thấy cô lại chạy tới nơi đó ngủ, lông mày anh nhíu lại.

Thời điểm tập thể thao cô vẫn luôn thất thần, giống như rất khó chịu, buổi sáng đã ngủ hai tiết, hiện tại lại ngủ, cô......

Anh suy nghĩ cái gì, không thể nghĩ như vậy, cô sẽ không có việc gì.

Một hướng đi tới gần cô, trời đã sắp vào thu, hiện tại cũng không phải là nóng lắm, cô mới ra một thân mồ hôi lại nằm đây ngủ, vốn dĩ sức khỏe cô đã rất yếu, cô cũng không sợ cảm mạo sao.

Vừa định đánh thức cô, xem cô ngủ đến như vậy anh lại không đành lòng, anh cởi áo ngoài, nhẹ nhàng đắp lên trên người cô.

Nghe được tiếng chuông vang, Lục Tiểu Xuyên phi thường phi thường bực bội.

Đi học thật sự là nhàm chán, anh bây giờ thật sự nhớ đến phòng làm việc của mình, nhớ đến các đồng nghiệp không quản ngày đêm cùng anh công tác, cùng nhau phấn đấu, như vậy anh mới cảm thấy nhân sinh có ý nghĩa, mỗi ngày trôi qua đều quá thật sự có ý nghĩa.

Hiện tại này tính cái gì.

"Tơ hồng se duyên, đôi người sánh bước."

"Sinh cũng như tử, cùng tử cùng sinh."

Này mười sáu chữ vẫn luôn ở bên tai Mộng Dao tuần hoàn, tựa mộng tựa huyễn, cô cũng không rõ ràng lắm, thanh âm này rốt cuộc là nơi nào truyền đến, chỉ là vẫn luôn vang ở bên tai cô, làm đến cô phiền chết đi được.

Khó khăn nâng lên mí mắt lên, phóng mắt nhìn lại chính là sân thể dục, gió thổi cô thật là thoải mái, mặt trời xuống núi, ánh nắng chiều thực đẹp.

Cảm giác như vậy làm cô hết sức thích ý, rồi lại cảm thấy hết sức mệt mỏi.

Giống như ngay cả sức lực đứng lên cũng không có.

Cô nhớ rõ người nọ ở trong mộng cùng cô nói qua, tình huống hiện tại của cô, là bởi vì xuyên không dẫn tới, rốt cuộc thời điểm nào cô có thể tìm được nhân duyên của mình, có một cái thân thể nhiều bệnh như vậy, thật quá khó tiếp thu rồi.

"Này, cậu đang nghe sao, tôi mặc kệ cậu là ai, có thể để tôi trở về được không, tôi thực sự mệt mỏi lắm rồi."

Cảm giác tự mình ở chỗ này nói chuyện một mình, giống với bệnh tâm thần, nhưng cô vẫn là hết sức chờ mong có người sẽ đáp lại mình, nhưng ngoài việc nghe được tiếng gió thổi, âm thanh lá cây sàn sạt, còn lại cái gì cũng đều không có.

Cô thật muốn khóc......

"Này, tôi có thể không cần nhân duyên, tôi nguyện cả đời này đều sống cô độc suốt quãng đời còn lại, làm tôi trở về được không?" Mộng Dao thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở.

"Ý trời khó trái."

Mộng Dao rốt cuộc chờ tới lúc có người đáp lại, nhưng cô một chút vui vẻ cũng không có.

"Cậu là thần sao, cậu ở nơi nào vậy?" Giọng nói kia rốt cuộc là từ đâu truyền đến, cô căn bản đoán không ra, âm thanh linh hoạt kỳ ảo, lúc nghe được khiến cô cả người tê dại.

"Này, cô còn ở đó sao, có thể đưa tôi trở về không, tôi cầu xin cô đó."

"Nếu cô lại không nói lời nào tôi thật sự sẽ khóc đó."

"Cô không tin sao, tôi thật sự khóc cho cậu xem."

"Cô vì cái gì muốn chỉnh tôi như vậy, tôi lại không có làm sai điều gì."

"A a a a a a a a a a!"

"Cậu ở đó lẩm bẩm lầu bầu cái gì." Ở bên kia gốc cây, Lục Tiểu Xuyên đã dựa ở chỗ kia nghe đã nửa ngày, cảm giác cảm xúc cô càng ngày càng không ổn định, anh an ủi nói: "Thời điểm nên trở về, tự nhiên sẽ trở về."

Mộng Dao bất thình lình bị giọng nói này dọa sợ tới mức tim nhảy thình thịch, cô không nghe lầm thì người nói đó là Lục Tiểu Xuyên, anh ở mặt sau gốc cây sao, đáng chết, cô vừa mới nói gì đó, cô như thế nào sẽ nói những lời này, mất mặt chết mất.

"Anh ở nơi đó làm gì, nghe lén người khác nói chuyện, anh cảm thấy rất vinh quang sao!"

"Tôi không có nghe lén, là cô không phát hiện ra tôi, nên cô trách tôi sao?"

Anh ngồi ở phía sau cô, cách một gốc cây đại thụ, cô sau lưng lại không có đôi mắt, như thế nào có thể phát hiện ra anh!

"Lục Tiểu Xuyên, anh thật sự rất biết làm người khác tức giận."

"Ha, tôi biết chứ."

Anh gần đây thật đúng là khó ở, không lo tốt việc học của mình, lại tới bá chiếm địa bàn của cô, thật phiền phức.

"Quần áo đắp trên người tôi, là của anh sao?"

"À, do tôi nóng quá, cho nên liền ném trên người của cô."

"Lục Tiểu Xuyên!"

"Lớn tiếng như vậy kêu tôi làm gì." Tuy rằng lưng tựa lên gốc cây, hai người dựa cách một thân cây, nhìn không tới thấy biểu tình của cô, nhưng nghe giọng nói này của cô, trong đầu hiện lên hình ảnh cô thẹn quá thành giận, Lục Tiểu Xuyên cảm thấy tâm tình thật tốt.

"Anh thật sự làm người khác chán ghét."

"Chỉ có mỗi cô chán ghét tôi."

Anh đúng là hay tự luyến mà: "Tôi chính là thường xuyên ở trên mạng nhìn thấy anh, này cũng kêu chỉ có tôi chán ghét anh, như vậy nhiều người đều xem anh không vừa mắt thì sao."

"À? Điều đó có phải chứng minh, cô thực chú ý tới tôi, bằng không, như thế nào lại nhìn đến tôi."

Lục Tiểu Xuyên nhất nhất đưa ra vấn đề, làm Mộng Dao nháy mắt ngây ra như phỗng, cô thật là muốn cắn đứt lưỡi của chính mình mà.

"Sao lại không nói nữa, cô vẫn luôn trộm chú ý tôi không phải sao, cô ngày đó nói có người yêu thích rồi, sẽ không phải chính là tôi đi, cô vẫn luôn thích tôi có đúng không, bởi vì tôi trước kia luôn khi dễ cô, cho nên cô suy nghĩ trả thù tôi, làm tôi nếm mùi vị bị cự tuyệt, đúng không?"

"Anh cũng suy diễn quá nhiều rồi, ai sẽ thích tên gia hỏa như anh, tôi nghe không hiểu anh đang nói cái gì."

"Chính là tôi thích cô rất nhiều năm rồi, cô biết không, tôi hiện tại mới phát hiện, hóa ra nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn ở trong lòng tôi, chẳng qua, tôi lừa mình dối người, vẫn luôn không chịu thừa nhận mà thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.