Trở Về Năm Cấp 3

Chương 42



"Nếu vậy, em có bao nhiêu nhớ anh?" Lục Tiểu Xuyên cầm tay cô, khẽ hôn lên.

Mộng Dao cách anh rất gần, có thể nhìn rõ mấy cọng râu lún phún bên mép, và cảm nhận rõ hormone nam tính phát ra từ người anh, cơ hồ hoàn toàn khiến suy nghĩ cô rối loạn, hóa ra một người đàn ông trưởng thành lại có mị lực như vậy...

Mộng Dao trộm cười, người đàn ông này hiện tại là của cô.

"Em bị gì mà cười háo sắc như vậy?"

Ạch, bị anh phát hiện rồi sao.

"Anh quản em." Mộng Dao ngẩng cái đầu nhỏ lên, ra vẻ ngạo kiều.

"Này, em không học cái tốt lại đi học cái này của anh."

"Em thích, nhưng mà sao anh lại thế này, không phải anh cũng có chút danh tiếng sao, lúc xảy ra chuyện sao không thấy đưa tin gì hết, khiến em muốn tìm tin tức về anh cũng không được, lo lắng muốn chết." Mộng Dao làm nũng oán trách nói.

"Công ty của anh đã ép chuyện này xuống."

"Trách không được trên tin tức không có tên của anh, tại sao? Chuyện này cũng không phải tai tiếng gì." Mộng Dao không hiểu hỏi.

"Gần đây công ty chuẩn bị một kế hoạch rất quan trọng, nếu chuyện này bị truyền ra bên ngoài, mặc kệ anh có xảy ra chuyện hay không, bên đối phương sẽ nghĩ anh không còn tinh thần và tinh lực để làm việc, sẽ thay đổi người, cho nên, em hiểu không?" Lục Tiểu Xuyên cẩn thận giải thích cho cô nghe.

"Thì ra là thế, em vẫn luôn nghĩ anh kiếm tiền rất là dễ."

"Đúng vậy, so với em thì dễ hơn một tí."

"Lục Tiểu Xuyên!" Quả nhiên, quả nhiên, anh vẫn là anh, nói chuyện cũng có thể làm người tức chết: "Anh không thể nhường em một chút sao?"

"Tại sao?" Lục Tiểu Xuyên nhìn thấy dáng vẻ vươn nanh múa vuốt như con mèo con của cô, trong lòng bỗng mềm nhũn.

"Còn vì sao gì, em là bạn gái của anh, chẳng lẽ anh không nên nhường em một chút sao?" Mộng Dao muốn bùng nổ.

"Vì sao em là bạn gái của anh thì anh phải nghe lời em?" Anh cố ý cãi lại.

Mộng Dao tức đến mức muốn bốc hỏa: "Đúng vậy, anh thích nghe thì nghe, dù sao em cũng không phải người bạn gái duy nhất của anh."

"Làm gì, ghen sao?" Lục Tiểu Xuyên cười giống như con hồ ly: "Lúc anh vừa mới đi lên đã điện thoại cho một người bạn làm phóng viên, nếu như không ngoài ý muốn, thì bây giờ em có thể lên mạng nhìn thấy tin tức anh và Mỗ Mỗ đã chia tay."

Mộng Dao nghe thấy vậy thì ngây ra một lúc, sau đó như không có tiền đồ bắt đầu điên cuồng tìm điện thoại của mình nằm ở trên giường, sau khi tìm được thì ngón tay nhanh chóng đánh ra một hàng chữ.

"Thật sự...." Thật sự có tin tức nói bọn họ đã chia tay.

"Anh quản em à, nhưng mà em nói anh mau chạy nhanh đi, mẹ em giúp em về nhà lấy quần áo gì đó, ngày mai em sẽ xuất viện, mẹ trở về nhìn thấy tình cảnh này, anh hay em đều giải thích không được."

Phụ nữ thật đúng là hay thay đổi, một giây trước còn tươi cười vui vẻ, một giây sau đã không chút lưu tình ra lệnh đuổi khách.

Vừa định muốn giỡn trò lưu manh với cô để được ở lại, thì Tiểu Bạch không thức thời điện thoại tới.

"Gì." Anh không tình nguyện bắt máy.

"Xuyên ca, cậu đang ở đâu, cậu đi ra ngoài làm gì thế? Thân thể đang ốm yếu chính cậu không biết sao, nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?"

"Cậu trước hết ngậm cái miệng quạ đen của mình lại, sau đó đến bệnh viện lúc tôi bị tai nạn giao thông đón tôi." Lục Tiểu Xuyên nói xong thì trực tiếp tắt máy.

"Ai vậy?" Mộng Dao hỏi.

"Trợ lý của anh, phỏng chừng cậu ta lái xe một chút nữa sẽ đến." Lục Tiểu Xuyên nhân lúc Mộng Dao không chú ý, khẽ cắn môi cô một cái: "Lần này em đuổi anh đi, anh sẽ nhớ kỹ, đợi đến một ngày nào đó, anh sẽ trừng phạt em, anh đi đây, tạm biệt."

"Em có đuổi anh đi sao, anh trở về nhớ nghỉ ngơi cho tốt nha, bái bai." Mộng Dao xua tay với anh.

Lục Tiểu Xuyên đi tới cửa, lại quay trở về hôn một cái thật kêu lên mặt cô: "Lần này là anh đi thật rồi, tạm biệt."

Mộng Dao sờ lên mặt mình, trên mặt còn lưu lại dấu vết, ngẩng đầu lên thì thấy người đàn ông không còn ở trong phòng nữa, cô cảm thấy trong lòng có chút vắng vẻ.

Hóa ra yêu ai thì sẽ có cảm giác này, hận không thể mỗi giây mỗi phút đều được ở bên nhau.

Sau khi Mộng Dao xuất viện thì ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, 800 năm không có một kỳ nghỉ nào, còn xảy ra loại chuyện này, cũng đã đủ mệt. Nhưng mà cũng coi như cô đã được đi du lịch, chuyến du lịch xuyên về mấy năm trước với Lục Tiểu Xuyên.

Nhưng mà sao mấy ngày nay anh vẫn không điện cho cô cuộc nào thế, thật là càng ngày càng không đoán được anh đang nghĩ gì.

Ngày mai chính ngày diễn ra hôn lễ của Tư Đình và Thôi Triết, buổi tối nhận được lễ phục Tư Đình gửi đến, cô mặc thử một lần, lúc này vừa vặn Tiếu Vũ tan làm trở về.

Mộng Dao xách làn váy lên, làm ra động tác hành lễ với công chúa trước mặt Tiếu Vũ đang đứng thay giày: "Thấy sao, có phải thấy tớ đẹp lên không?"

"Không nhận ra." Tiếu Vũ liếc mắt một cái rồi trực tiếp đi đến phòng bếp rót nước uống.

"Không hiểu gì hết." Mộng Dao bĩu môi.

Ở trong phòng trang điểm cho cô dâu, Mộng Dao giống với mấy người khác, lấy điện thoại ra lựa góc chụp đẹp cho cô dâu, nhìn thấy người bạn chơi nhiều năm của mình khoác lên người bộ váy bằng lụa màu trắng với gương mặt hạnh phúc, đôi mắt Mộng Dao có chút ướt.

"Dao Dao, cậu làm sao vậy?" Tư Đình kéo tay Mộng Dao, một cái tay khác thì vỗ bả vai an ủi Mộng Dao: "Sao lại khóc?"

"Ai nha, tớ cũng không biết." Mộng Dao lấy tay quạt trước mắt mình, ngẩng đầu khiến nó không chảy xuống: "Không được rồi, tớ đã trang điểm rồi không thể để nó bị lem được, nếu không phải ngồi làm lại."

"Cậu á, thật là." Tư Đình dùng ngón cái đụng vào mũi Mộng Dao.

Đã chuẩn bị tất cả đâu vào đấy, lập tức phải đi thảm đỏ, Mộng Dao đứng ở phía sau cầm hoa, nghe người dẫn chương trình đứng phía trước nói mấy lời giới thiệu, trong lòng cô lúc này thật sự rất vui vẻ, bạn thân của cô, cuối cùng đã kết hôn với một người, tạo ra một gia đình nhỏ với người khác, có được hạnh phúc thuộc về mình, thật là tốt.

Nhưng mà cái người phụ rễ kia, sao còn chưa lại đây, Thôi Triết nói người nọ đang đi vệ sinh, rốt cuộc người đó là ai, có thể vào giây phút cuối rồi không được hay không?

Đang nghĩ ngợi lung tung, thì cảm giác bên cạnh xuất hiện người, Mộng Dao quay đầu nhìn, trong nháy mắt mở to hai mắt.

"Sao thế, mỗi lần nhìn thấy anh đều bị dọa cho nhảy dựng." Lục Tiểu Xuyên điều chỉnh lại cà vạt của mình.

Lúc đứng ở phía xa đã nhìn thấy cô khoác lên người chiếc váy màu trắng ngắn đến đầu gối, tinh tế xinh xắn, khiến anh muốn ôm cô vào trong lòng.

Đáng tiếc đang ở trường hợp này, anh chỉ có thể nhẫn nại một chút.

Cô của ngày hôm nay thật khác, đây là dáng vẻ anh chưa bao giờ thấy ở cô.

Bằng phẳng giờ biến thành đường lượn sóng, trang điểm hóa trang hết sức tinh xảo, trở thành người phụ nữ có chút thành thục, lại mang theo cảm giác quyến rũ.

"Em hôm nay thật đẹp." Anh nói ra lời thật lòng.

"Vậy ý của anh là, em trước kia không đẹp sao?" Anh cư nhiên là phụ rể, sao lúc trước anh không nói tiếng nào với cô.

"Không có, em lúc nào cũng xinh đẹp." Lục Tiểu Xuyên nhìn thấy biểu tình trên mặt cô liền biết cô đang suy nghĩ đến cái gì: "Có phải em muốn hỏi anh tại sao lại làm phụ rể cho Thôi Triết đúng không? Thật ra không liên hệ với em mấy ngày nay là muốn cho em cái kinh hỉ vào ngày hôm nay, thế nào, đủ kinh hỉ không?"

"Đủ." Mộng Dao quay đầu không để ý anh nữa.

Đi theo phía sau đôi vợ chồng lên thảm đỏ, Mộng Dao nhìn thẳng về phía trước, nhưng nghĩ đến người đi bên cạnh là Lục Tiểu Xuyên, tim của cô đập càng nhanh hơn.

Bên tai vang lên khúc nhạc dạo dành cho hôn lễ, cô thậm chí còn sinh ra ảo giác, đây giống như là hôn lễ của cô và Lục Tiểu Xuyên.

Một bàn tay của Lục Tiểu Xuyên tùy ý bỏ vào trong túi quần, anh mặc trên người bộ âu phục màu trắng khiến anh trông như vương tử anh tuấn tiêu sái, giờ phút này trong đầu và trong lòng anh đều là người đang đi bên cạnh, công chúa thuộc về một mình anh.

Loại cảm giác này thật sự rất tốt, nghĩ đến sau này sẽ đi trên thảm đỏ tiến vào lễ đường với cô, trong lòng anh liền tràn ngập chờ mong.

Tới phân đoạn người chủ trì trêu chọc đôi phụ rể phụ dâu, trong lòng Thôi Triết và Tống Tư Đình đều kêu lên tiếng lộp bộp, hai người không hẹn mà cùng cầu nguyện, hy vọng hai tổ tông này ngàn vạn không đứng đây cãi nhau vào lúc này.

"Phụ rể năm nay bao nhiêu tuổi?" Người đàn ông chủ trì hỏi.

"28."

"Còn phù dâu?"

Không chờ Mộng Dao trả lời, Lục Tiểu Xuyên đã giành giúp cô trả lời trước: "Cũng là 28."

"Xem ra phụ rể và phụ dâu rất thân thiết nha."Người đàn ông chủ trì không nhịn được nổi lên hứng thú vui đùa: "Hai người đều đã đến tuổi kết hôn, không bằng suy xét đến đối phương đi."

Không chờ Mộng Dao trả lời, Lục Tiểu Xuyên lại mở miệng: "Được nha."

"Phụ rể thật là hài hước."

"Hài hước cái gì, tôi nghiêm túc, Trương Mộng Dao, anh thích em lâu rồi, lúc học cấp 3 đã thích, anh thích em mười năm, em có muốn suy xét cùng anh ở bên nhau không?" Lục Tiểu Xuyên chớp mắt nhìn Mộng Dao.

Anh đây là nhân cơ hội hợp lý hóa chuyện bọn họ ở bên nhau sao, Mộng Dao nghĩ, anh đúng là rất thông minh.

Mọi người ngồi ở phía dưới bị lời tỏ tình bất ngờ này làm cho sững sờ, lát sau vang lên tiếng vỗ tay nhồn nhập đầy phấn khích.

"Này, Trương Mộng Dao, nếu như em không nói lời nào thì anh tự hiểu là em đồng ý nhé." Nói xong câu đó, anh bước một bước lên, kéo cô vào trong lòng, đối với đôi môi phấn nộn nhớ thương ngày đêm, hôn mạnh lên nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.