"Cô còn dám cười?" Trương Mộng Dao thật sự điên rồi, ở trong trường học, không ai dám đắc tội với Vương Tử Hàm, cô ta dẫn theo nhiều người như vậy cô không những không sợ hãi mà còn cười được? Nếu như cô mà là người bị đánh thì chắc giờ này cười không nổi.
Nháy mắt với hai người bên cạnh, hai người đó liền đi lên giữ Trương Mộng Dao.
Mộng Dao cho tay vào túi đồng phục học sinh và chạm vào chiếc gọt bút chì như một cây dao nhỏ. Xem ra vẫn nên hù dọa bọn trẻ này một chút.
"Từ từ." Mộng Dao lại lần nữa lui ra phía sau vài bước, Vương Tử Hàm có chút không kiên nhẫn, liền trực tiếp động thủ.
"Đừng ở chỗ này, người ở đây nhiều." Mộng Dao thần bí cười: "Qua con hẻm nhỏ kia đi."
Bị Mộng Dao nhắc tới như vậy, Vương Tử Hàm đột nhiên có chút bực bội, ngày thường đều là cô ta dẫn người đến ngõ nhỏ, nhưng người này còn tự giác nói ra, hơn nữa vừa rồi, cô ta rõ ràng nhìn thấy cô cùng Tống Tư Đình ở bên nhau, chỉ cần Mộng Dao đi theo bạn cô lên xe buýt, bạn cô ta cũng không có khả năng kêu taxi đuổi theo cô ta....
Đầu óc Trương Mộng Dao bị hỏng sao!
Vương Tử Hàm mang theo mười mấy nữ sinh đi theo sau Trương Mộng Dao vào ngõ nhỏ, lúc này có mấy nữ sinh lại lui ra bên ngoài.
"Chị Hàm, người mà chị tìm phiền phức lần này là ai vậy? Có vẻ như người không dễ chọc nha." Một cô gái hiếm hoi không nhuộm tóc, đi bên cạnh Vương Tử Huyên nói.
"Đm, mày biết mày đang đề cao chí khí của người khác, và làm hạ nhục uy phong của bọn mình không?" Vương Tử Hàm đánh một cái vào đầu của cô gái đứng bên cạnh.
Kỳ thật trong lòng cô cũng có chút hốt hoảng, không biết vì cái gì, nhưng mà bây giờ cô ta không thể như một con rùa rút đầu. Nếu không một đám nữ sinh đầy miệng lưỡi này, nếu bọn họ cùng nhau truyền tin ra bên ngoài, thì sau này cô ta ở Nhị Trung sao còn tiếng nói nữa.
"Nhưng mà chị Hàm....."
"Nhưng cái con quỷ." Vương Tử Hàm vươn ra ngón tay chỉ vào đầu cô gái bên cạnh: "Cô có còn muốn cùng tôi lăn lộn?"
"Muốn a."
"Nếu muốn thì đừng có quản nhiều như vậy!" Vương Tử Hàm nói to.
Đang lúc Vương Tử Hàm ở bên này giáo dục thủ hạ của mình, Mộng Dao đột nhiên xoay người, nhanh chóng lẻn đến trước mặt cô ta. Dưới tình huống không một ai phòng bị, cô trực tiếp khóa cổ Vương Tử Hàm, túm rồi kéo cô ta về phía sau, cho đến khi bảo trì một khoảng cách an toàn với đám nữ sinh kia.
"Đứng yên ở đó, không được đến đây." Mộng Dao lấy ra một con dao nhỏ, nhẹ nhàng ấn lên chiếc cổ mảnh khảnh của Vương Tử Hàm.
Đám nữ sinh bất ngờ bị dọa cho choáng váng, các cô cũng không phải là xã hội đen mà chỉ là học sinh cấp ba. Tuy rằng có chút phản nghịch, ngày thường thích khi dễ người khác, nhưng cũng không có động tay động chân, nhiều nhất là đánh cho hai cái, mắng hai câu, hù dọa, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có người dùng dao.
Vương Tử Hàm lúc này cũng rất sợ hãi, cô ta dường như cảm giác được lưỡi dao lạnh lẽo ở trên cổ cô ta, cái cảm giác này mơ hồ khiến cô ta nổi điên, Trương Mộng Dao kẻ điên này!
"Cô run cái gì? Không phải tôi đã nói cô đừng trêu chọc tôi sao, cái gì tôi cũng không sợ." Trương Mộng Dao cố ý cầm lấy lưỡi dao, đưa nhẹ lên mặt của cô ta như muốn cứa vào làn da xinh đẹp của cô ta hai nhát: "Tử hàm, tôi thấy cô lớn lên cũng rất xinh đẹp, cô nói xem nếu một dao này đi xuống, khiến cô bị hủy dung thì phải làm sao bây giờ."
"Trương Mộng Dao, cô dám!"
"Sao tôi không dám." Mộng Dao nhẹ nhàng cầm lấy lưỡi dao cắt một vết trên cổ cô ta, Vương Tử Hàm cảm thấy hơi đau nhói.
Nhìn thấy đám người đứng đối diện muốn lẻn đi, có thể là muốn đi báo nguy, cũng có thể chỉ là muốn trốn đi.
"Đứng lại cho tôi." Mộng Dao hô to một tiếng: "Nếu không tôi liền dứt khoát cho cô ta một dao."
Nghe được lời này, quả nhiên không ai dám động.
"Mộng Dao, đều là bạn cùng lớp, cô buông Tử Hàm ra đi, đó là một mạng người, cô sẽ không như vậy tàn nhẫn."
Người nói chuyện là ai thế, tại sao lại thấy hơi quen mắt.
Mộng Dao suy nghĩ một hồi lâu mới nhớ ra, người đó chính là bạn học cùng lớp với cô và Vương Tử Hàm, tên gì ấy nhỉ.....
"Cô tên là gì?" Nghĩ không ra thì phải hỏi.
"Tôi tên là gì?" Khương Tuyết Kỳ chỉ vào chính mình, kinh ngạc hỏi, Trương Mộng Dao và cô ta học chung một lớp một năm trời, cô cư nhiên không biết cô ta tên gì! Cái tình huống gì đây.
Đúng rồi, Khương Tuyết Kỳ, tùy tùng của Vương Tử Hàm, thường ngày luôn giúp Vương Tử Hàm khi dễ người khác, cô ta thường có bộ dáng như một con chó săn, tại sao cô lại quên đi cô ta.
Khóa cổ cô ta lâu như vậy, tay cô có chút đau, nên tốc chiến tốc thắng(*) thôi.
(*) tốc chiến tốc thắng: đánh nhanh thắng nhanh.
"Bây giờ không ai được nói chuyện, nghe tôi nói." Mắt Mộng Dao lướt qua từng người một, có thể nhớ kỹ ai thì liền nhớ kỹ người đó: "Tôi biết bây giờ các cô muốn đi tìm người lớn đến để hỗ trợ, hoặc là đi báo cảnh sát. Nhưng mà vô dụng thôi, các cô kéo người đi tìm, bọn họ vừa nhìn liền biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nếu như cảnh sát tới, thì tôi cũng chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi?"
"Tôi không muốn đi gây chuyện, không có nghĩa là người khác có thể tới khiêu khích tôi. Các cô cũng thấy rồi đó, tôi cái gì cũng không sợ, cái gì cũng dám làm, ai chọc tới tôi, dám đụng đến một cọng lông tơ của tôi, tôi không ngại giết chết người đó trước rồi ngồi tù mấy chục năm. Hoặc là cùng lắm thì đôi ta chết chung, trên đường xuống hoàng tuyền còn có người bầu bạn." Nói tới đây, Mộng Dao nở một nụ cười "hết sức thân thiện" với bọn họ.
Cô buông Vương Tử Hàm ra, không khách khí ném cô ta xuống dưới đất, đồng thời ném luôn con dao nhỏ trong tay mình xuống đất, lưỡi dao rơi trên mặt đất phát ra tiếng leng keng.
"Lựa chọn như thế nào là phụ thuộc vào các cô." Khuôn mặt Mộng Dao lạnh đi, đi đến trước mặt đám nữ sinh, tất cả mọi người không tự giác được tách ra một lối nhỏ cho cô đi.
Đi ra khỏi con ngỏ nhỏ, bên ngoài trời đã tối, may là còn bắt kịp chuyến xe chạy về nhà. Tối về cô phải trổ tài nấu nướng, làm món ăn ngon cho ba và mẹ cô.
Hù dọa tiểu hài tử (trẻ con), thật đúng là làm người ta mệt mỏi.....
"Trời ạ, chị Tuyết Kỳ, đứa con gái hồi nãy là bạn cùng lớp của chị? Tại sao trước đây chưa từng nghe nói tới, lần đầu tiên em nhìn thấy một người trâu như vậy."
"Đúng vậy đúng vậy, không biết sao lại thế này, nhìn bề ngoài thì nhu nhu nhược nhược, nhưng lại làm cho người khác sợ tới mức không dám nói lời nào."
"Em không dám đi theo các người gây phiền toái cho nó nữa đâu, vạn nhất đem tính mạng đưa vào thì thôi xong, chị Tuyết Kỳ, em đi trước."
"Em cũng đi trước."
Đám nữ sinh mồm năm miệng mười(*) nói một hồi, rồi cùng nhau rời đi trước.
(*) mồm năm miệng mười: lắm mồm lắm miệng, nói hết phần của người khác.
Khương Tuyết Kỳ nhìn Vương Tử Hàm đã bị dọa cho ngất xỉu, muốn đi lên đỡ cô ta, nhưng lại bất ngờ nghĩ đến tính tình đáng chết thường ngày của cô ta nên đành thôi.
Cô ta cười vui vẻ khi thấy người khác gặp họa: "Mày cũng có ngày hôm nay."
Vương Tử Hàm ngày thường luôn sai khiến cô ta, cứ để cô ta một mình ở đây tự sinh tự diệt đi......
Mộng Dao về tới nhà, thay áo ngủ, bắt đầu vo gạo nấu cơm, trong nhà không có nhiều nguyên vật liệu, cho nên cô quyết định xào cải với trứng gà, món ăn đơn giản nhưng lại ăn rất ngon.
Thuần thục sử dụng một cái muôi lớn, không chút hoang mang bỏ muối, bột ngọt, nước tương.
Cứ như vậy một món trứng xào với cải thảo với màu sắc đẹp mắt và mùi hương thơm ngon đã hoàn thành.
Mộng Dao vui vẻ đi vòng quanh cái bàn mấy vòng.
Vào buổi tối, chờ khi ba và mẹ cô vừa bước chân vào cửa, cô liền nóng nảy không chờ nữa mà bưng cái dĩa cải thảo xào với trứng ra khoe với bọn họ, cô nhìn thấy sắc mặt của ba mừng rỡ, hốc mắt ẩm ướt.
Mẹ vẫn luôn khen cô là đã trưởng thành, nói với cô là bà cảm thấy rất vui mừng vì cô đã trưởng thành. Năm cô hai mươi tám tuổi, cô vẫn còn chưa hiểu chuyện, công việc bận rộn, nhiều năm vẫn không thường về thăm nhà, mỗi lần trở về cũng không ở lại lâu.....
Càng nghĩ càng cảm thấy áy náy, cô dứt khoát không nghĩ tới nữa. Một ngày này, cô vẫn chưa ăn cái gì, cô rất đói a.
Lục Tiểu Xuyên đi ra khỏi tiệm cắt tóc, lấy ra chiếc gương từ trong túi mình, nhìn đầu tóc của thiếu niên trong gương, anh vừa lòng cười cười.
Rốt cuộc cũng thoát khỏi kiểu tóc shota đó.
"Chờ cậu đi cắt tóc xong, giờ thì mình đi tiệm net đi." Thôi Triết lấy ra điếu thuốc, lúc định châm lửa, Lục Tiểu Xuyên nhìn thấy liền trực tiếp ném điếu thuốc trong miệng cậu ta xuống đất, chân dẫm lên điếu thuốc vài cái.
"Đi tiệm net thì được chứ đừng có hút thuốc."
Nghĩ đến lúc bọn họ hai mươi tám tuổi, vì hút thuốc trong khoảng thời gian dài mà xuất hiện những tật xấu. Tuy rằng bị nghiện thuốc lá, nhưng Lục Tiểu Xuyên kiên quyết không đụng tới nữa, không gì có thể so sánh với một sức khỏe tốt.
"Xuyên ca, tôi đắc tội cậu sao?" Thôi Triết nhìn hành động thô bạo của Lục Tiểu Xuyên, còn có vẻ mặt nghiêm túc, không khỏi sinh ra một trận e ngại.
Cậu ta sẽ không vì chuyện hồi trưa mà vẫn còn tức giận chứ, cậu ta vốn dĩ thích Trương Mộng Dao, còn không cho người ta nói.
Thôi Triết giờ phút này cảm thấy Lục Tiểu Xuyên thật đúng là keo kiệt.
"Cậu đang nghĩ cái gì đó." Lục Tiểu Xuyên vỗ đầu cậu ta một cái, vươn bàn tay ra trước mặt cậu ta, bộ dạng như là một thằng xã hội đen đang đi đòi nợ: "Lấy hết điếu thuốc có trong túi ra đây."
"Xuyên ca, nếu như cậu bởi vì chuyện tôi nói cậu thích Trương Mộng Dao mà làm như vậy, thì tôi đây liền xin lỗi cậu không được sao, tôi đây vất vả lắm mới tiết kiệm được tiền đi mua bao thuốc lá đó."
"Đừng nói nhảm." Vừa nghe thấy Thôi Triết nhắc đến Trương Mộng Dao, Lục Tiểu Xuyên càng giận sôi máu, anh đi lên lục soát túi tiền của Thôi Triết, sau khi tìm được hộp thuốc lá liền trực tiếp ném vào thùng rác.
Thôi Triết hai mắt rưng rưng nhìn thùng rác ven đường, hung hăng đánh Lục Tiểu Xuyên một cái: "Cậu điên rồi có phải hay không?"
"Tôi đây là suy xét cho sức khỏe của cậu, hút thuốc lá không tốt cho sức khỏe. Từ hôm nay trở đi, cậu bỏ thuốc cùng tôi." Lục Tiểu Xuyên cười xấu xa ôm lấy cổ Thôi Triết, anh biết, muốn cho một người nghiện thuốc lá cai thuốc, còn khó hơn là lên trời.
"Một mình cậu cai là được, kéo theo tôi làm gì."
"Không được, phải cùng nhau cai, chúng ta là anh em tốt mà...."
"Haizzzz......"
Tiếng kêu rên của Thôi Triết vang vọng khắp cả con phố.