“Đây là đan Khư Hà dùng để làm đẹp, ba ngày một viên, dùng sau ba lần sẽ chữa hết vết sẹo trên mặt.” Chiêu Nhạc đưa lọ thuốc cho Thập Nhị Nương.
Giơ tay nhận lấy, ánh mắt Thập Nhị Nương chậm rãi lướt qua Chiêu Nhạc nhìn nam nhân đang đứng bên ngoài. Chiêu Nhạc nói đi lấy đan dược cho nàng, biến mất hai ngày trời, lúc về còn dẫn theo tên này, nghe nói tên hắn là Thẩm Thanh Kha, một tên công tử mặt trắng nhìn còn non choẹt. Mặt thì cũng tạm được đấy, tu vi hơi thấp một xíu, có điều tốc độ tu luyện của đan sư xưa nay vẫn chậm hơn tu sĩ bình thường, Thẩm Thanh Kha này nhìn có vẻ nhỏ tuổi hơn Chiêu Nhạc nên tốc độ tu hành này miễn cưỡng có thể chấp nhận.
Chắc là vì gương mặt cao ngạo kia của Thẩm Thanh Kha, cộng thêm thái độ lạnh nhạt làm Thập Nhị Nương nhìn ngang nhìn dọc đều thấy không hợp mắt mình. Nhưng mà nàng cũng hiểu, mình thấy hắn ta không vừa mắt là vì giữa Thẩm Thanh Kha và Chiêu Nhạc có gì đó với nhau.
Thập Nhị Nương chừng này tuổi và kinh nghiệm rồi làm sao không nhìn ra chút chuyện cỏn con giữa hai con người này. Cái khác không nói, nhìn thái độ Thẩm Thanh Kha đối xử với Chiêu Nhạc và đối xử với người khác là biết, cho dù đứa mù cũng nhìn ra hai người này có vấn đề. Điều khiến Thập Nhị Nương ức chế hơn đó là tiểu đồ đệ Chiêu Nhạc ngoài mặt lạnh nhạt nhưng đối xử với Thẩm Thanh Kha cũng hoàn toàn khác.
Thập Nhị Nương rầu rĩ, nói với mình là không có người trong lòng mà? Sao tự dưng bây giờ lòi đâu ra tên nam nhân này vậy? Quả thật không thể xem thường mấy lời đồn trong nhân gian, người ta nói đúng mà không có lửa làm sao có khói. Mới đầu nàng còn cười thầm đám người nói Chiêu Nhạc có người yêu, kết quả thì sao, hiện thực tát cho nàng mấy phát. Tiểu đồ đệ năm mươi năm không gặp thật sự có người yêu rồi!
Nàng không hiểu nổi, tên Thẩm Thanh Kha này là đan sư ở Thiên Hoa Bách Thảo điện chứ có phải đệ tử Doanh Châu tiên sơn đâu. Lúc trước Chiêu Nhạc nói mình bị quản thúc ở Doanh Châu không thể xuống núi, vậy sao con bé hẹn hò với Thẩm Thanh Kha được? Ngoài mặt Thập Nhị Nương vẫn rất bình thản, trong lòng thầm chửi ba tên đồ đệ còn đang ở Doanh Châu của mình. Có một tiểu sư muội mà cũng không giữ nổi để nó chạy theo người ta, làm sư huynh kiểu gì vậy!
Chiêu Nhạc mới có bảy chục tuổi… à, mặc dù độ tuổi này với người phàm không được tính là trẻ nữa nhưng mà đối với người tu tiên thì cũng trẻ lắm chứ. Đối với Thập Nhị Nương thì càng là tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện, kết quả thì sao? Đây là nữ đệ tử duy nhất trong số năm đồ đệ của nàng đó!
Nghĩ miết vẫn thấy không đúng lắm, ánh mắt Thập Nhị Nương nhìn Thẩm Thanh Kha ngày càng sắc bén.
Chiêu Nhạc phát giác ra, nàng ấy lặng lẽ dịch sang một bước che khuất tầm mắt Thập Nhị Nương. Nhưng khi đối mặt với Thập Nhị Nương chẳng hiểu sao nàng ấy lại giải thích, “Huynh ấy là cháu của Thẩm Trinh Hòa đan sư ở Doanh Châu tiên sơn, thường đến Doanh Châu thăm Thẩm Trinh Hòa đan sư. Huynh ấy là bạn tốt của ta, chúng ta quen nhau ba mươi năm rồi. Huynh ấy là đan sư rất lợi hại, đan dược ta đưa cho ngươi là do huynh ấy chế tạo đấy, lần này ra ngoài tìm thuốc vừa hay tiện đường nên đồng hành cùng ta.”
Thập Nhị Nương còn lâu mới tin, tiện đường gì mà tiện đường, rõ ràng là đặc biệt đi cùng nàng ấy, tưởng nàng không thấy ánh mắt cảnh giác của hắn nhìn nàng và Quỷ hòa thượng lúc mới tới hả! Tên nhãi này chắc chắn cũng không thích nàng, ánh mắt nhìn nàng còn cảnh giác hơn so với Quỷ hòa thượng. Hừ, dám dùng ánh mắt đáng đánh đó dòm nàng, nếu mà Chiêu Nhạc không ở đây Thập Nhị Nương đã thay đồ khác che mặt lại đập cho hắn một trận xong tính tiếp rồi.
Tên khốn kiếp Thẩm Trinh Hòa, rảnh lắm hả, để cháu mình tới Doanh Châu làm gì vậy?
Còn Chấp Đình nữa, sơn chủ Doanh Châu tiên sơn cái nổi gì, tiểu sư muội để hắn trông coi mà cứ thế để tên nam nhân này lừa đi là sao?
Không khí trong nghĩa trang đầy kỳ quái còn trên Doanh Châu tiên sơn chim hót ríu rít. Chấp Đình đang nói chuyện với Tắc Dung bỗng khựng lại, Tắc Dung lấy làm lạ hỏi: “Đại sư huynh?”
Chấp Đình cười cười, “Không sao, bỗng nhiên cảm thấy có ai đó đang nhắc ta.”
“Tắc Dung, ta bế quan lần này phải đến thọ yến hai tháng sau mới xuất quan. Sau này mọi thứ đã an bài ổn thỏa, đệ không được khinh xuất, phải đảm bảo không có bất cứ sơ sót nào.” Chấp Đình nghiêm túc nói.
“Vâng, Tắc Dung hiểu rồi, đại sư huynh yên tâm.” Tắc Dung cúi đầu đáp, ngữ khí vẫn lạnh lùng bình tĩnh như bình thường.
Chấp Đình quay người đi vào trong sơn động, lúc bước đến cửa động hắn ngoái đầu nhìn Tắc Dung, “Đừng làm chuyện dư thừa, đệ hiểu không?”
“Tắc Dung không dám.”
Dõi theo bóng lưng Chấp Đình biến mất sau cửa động, Tắc Dung rời khỏi đó quay về Nguyệt Phường của mình. Nguyệt Phường là một ngọn núi khác nằm dưới ngọn núi chính ở Doanh Châu tiên sơn, lúc trước ngoại trừ đại đồ đệ Chấp Đình, bốn đồ đệ còn lại của Hề Vi thượng tiên là Tắc Dung, Tắc Tồn, Vi Hành và Chiêu Nhạc đếu ở ngọn núi này. Bây giờ, Nguyệt Phường chỉ còn lại hai người Tắc Dung và Tắc Tồn.
Tắc Dung ở Nguyệt Phường trên Trạc Vân Phong, đệ đệ sinh đôi của hắn Tắc Tồn ở Tinh Phường trên Trạc Vân Hồ, hai phường này là do Hề Vi thượng tiên đặc biệt chế tạo cho hai người bọn họ. Một cao một thấp, một núi một hồ, nhìn lên không trung là bầu trời đầy sao và trăng.
Sau khi trở thành trưởng lão phụ trách các thưởng phạt ở Doanh Châu tiên sơn, Tắc Dung đáng lý ra phải dọn khỏi đây nhưng cũng giống Chấp Đình cứ một mực không chịu dọn ra khỏi Thanh Trúc Lý vào ở Vân Sinh Gian, Tắc Dung cũng không chịu rời Nguyệt Phường.
Đứng trên hành lang cao cao ở Nguyệt Phường, cúi đầu nhìn xuống Trạc Vân Hồ mây khói lượn lờ và Tinh Phường gần như khóa chặt, nét mặt Tắc Dung lộ ra một tia dao động. Nhưng rất nhanh sau đó hắn lại khôi phục gương mặt lạnh nhạt và kiên định như mọi khi. Gió trên đỉnh núi thổi rất mạnh, ùa vào khung cửa sổ hình hoa, Tắc Dung đứng đó hồi lâu, đến khi một người không một tiếng động quỳ xuống sau lưng hắn.
“Trên Chướng Âm Sơn đã chuẩn bị xong hết chưa?” Tắc Dung không quay đầu hỏi.
“Đã chuẩn bị xong hết rồi ạ. Nhưng mà, đại nhân, người đó sẽ đến thật sao?”
“Người sẽ đến.” Tắc Dung phất phất tay, “Trong vòng hai tháng nhất định phải bắt được người, đi đi.”
“Vâng.”
……
“Thập Nhị Nương, tâm trạng người không được tốt hả?” Kim Bảo ngồi xổm bên cạnh Thập Nhị Nương, cẩn thận kéo tay áo nàng.
Thập Nhị Nương bỏ hồ lô đen trong tay xuống, liếc xéo cậu ta: “Con mắt nào của ngươi thấy ta tâm trạng không tốt.”
Kim Bảo thầm nghĩ phụ nữ toàn như vậy ấy mà, Thập Nhị Nương cũng giống y như mẹ cậu ta vậy. “Khụ khụ.” Cậu ta giả bộ ho ho mấy tiếng, ra vẻ đúng đắn nói: “Mẹ ta nói rồi, điều quan trọng nhất của nữ tử không phải dung mạo mà là hiền huệ…” Cậu ta nhìn Thập Nhị Nương như ông già ngồi trên bật cười bèn sửa lại, “Hiền huệ cũng không quan trọng luôn, nói tóm lại là không có gì quan trọng hết. Người vừa có năng lực vừa lương thiện như Thập Nhị Nương sau này chắc chắn sẽ có người thích thôi, người chẳng cần phải ghen tị với Chiêu Nhạc làm chi đâu!”
Nghe vậy, Thập Nhị Nương bất cẩn buông lỏng tay làm hồ lô đen rơi bộp xuống đất, nàng nhặt lên nhìn nhìn, thấy không bị hổng mới nhét vào trong y phục, ngoái đầu nói với Kim Bảo: “Ta nói nè Kim Bảo, ngươi nghĩ Thập Nhị Nương ta đang ganh tị Chiêu Nhạc có người thích đó hả?”
Kim Bảo chớp chớp mắt, “Không phải à, vậy sao người cứ nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Kha đó vậy, ánh mắt còn đáng sợ ghê lắm.”
Thập Nhị Nương không biết phải giải thích với cậu ta cảm giác chua xót khi sắp gả con gái này như thế nào. Nàng chuyển chủ đề, hỏi cậu ta, “Sao ngươi biết Thẩm Thanh Kha đó thích Chiêu Nhạc?”
Kim Bảo sờ cằm nói: “Ta thấy hai người đó hôn nhau rồi. Giữa trời thanh thiên bạch nhật, bọn họ chả quan tâm gì sất.”
Thập Nhị Nương đen mặt, trừng mắt nghiến răng với bức vẽ môn thần đã phai màu trên cửa. Kim Bảo kéo kéo nàng, “Thập Nhị Nương, đừng lo mà, thế gian này chắc chắn sẽ có nam tử không nhìn diện mạo thôi. Cho dù người không gả được cũng có sao đâu, ta nhất định sẽ chăm sóc người y như mẹ ruột ta vậy, đợi khi nào người già rồi, mấy bà hàng xóm sẽ ngưỡng mộ người vì có một thằng con trai ngoan.”
Thập Nhị Nương dở khóc dở cười, đòi dưỡng lão cho nàng à? Đợi tên tiểu tử Kim Bảo này già, nàng lại không già đi, tới lúc đó còn chưa biết ai chăm sóc ai nữa kìa.
“Hồi còn trẻ, người theo đuổi ta đầy cả ra, ta ganh tị cái quái gì.”
Kim Bảo thầm nghĩ sao mà ai cũng thích nói mấy câu như vậy thế, mẹ cậu ta hồi trước cũng thích nói kiểu “Hồi mẹ còn trẻ thế này thế nọ thế kia”, bà ấy cũng nói mình là đại mỹ nhân, nhưng mà trong ký ức của cậu ta mẹ bị bệnh chỉ còn da bọc xương mà thôi. Kệ đi kệ đi, nếu họ thích thế thì cậu ta cũng không để lộ ra biểu cảm không tin nữa, nếu không lại nổi nóng cho xem.
“Phải rồi, Thập Nhị Nương tuyệt đẹp, người khác không có mắt nhìn người gì hết.” Kim Bảo cố gắng nói một cách thành thật nhất.
Thập Nhị Nương xoa đầu cậu ta, không tiếp tục chủ đề này nữa, con nít con nôi hiểu cái gì chứ.
Các nàng bàn luận về Chiêu Nhạc và Thẩm Thanh Kha ở bên đây mà chẳng hay hai người đó cũng đang nói về nàng. Thẩm Thanh Kha chắc như đinh đóng cột nói với Chiêu Nhạc: “Đó chắc chắn không phải Hề Vi thượng tiên, tuy ta chưa từng gặp người nhưng thúc phụ có nhắc qua rất nhiều lần với ta, thúc phụ nói Hề Vi thượng tiên rất lạnh lùng cao ngạo, không thích vướng bận chuyện phàm tục, không để mắt tới người lạ, tích cách kiên định lẫm liệt, trong mắt không chứa nổi một hạt cát.”
“Còn vị Thập Nhị Nương này.” Thẩm Thanh Kha lắc lắc đầu, “Nàng ta chẳng có điểm nào giống Hề Vi thượng tiên, cử chỉ thì thô lỗ, nhiều lúc còn lỗ mãng tùy ý. Muội cũng thấy rồi đó, trên đường thấy chuyện bất bình nàng ta còn chẳng thèm nhìn một cái, nếu đổi lại là Hề Vi thượng tiên người sao có thể đứng nhìn được? Ta không hiểu, Chiêu Nhạc sao muội lại cảm thấy nàng ta là Hề Vi thượng tiên chứ.” Vả lại người chết không thể sống lại, nhưng câu này Thẩm Thanh Kha không nói ra.
Chiêu Nhạc nhíu mày, “Ta không biết, chỉ là trực giác thôi. Nàng ấy quả thật không có điểm nào giống với sư phụ nhưng trực giác mách bảo ta, nàng ấy là người ta quen biết.”
Thẩm Thanh Kha thở dài, khuyên; “Muội luôn để tâm tới cái chết của sư phụ muội, biết bao nhiêu năm qua muội vẫn chưa chịu tin sự thật là người đã chết rồi. Ám sát đại sư huynh muội, cảm thấy nàng ta là sư phụ của muội mà không có bất cứ lý do nào, tất cả đều là chấp niệm của muội thôi. Chiêu Nhạc, muội không thể cứ thế này mãi được, rốt cuộc phải mất bao lâu nữa muội mới buông bỏ được chuyện này đây?”
Chiêu Nhạc quay đầu đi, lạnh lùng nói: “Đợi khi nào Chấp Đình và Tắc Dung chết rồi ta mới có thể buông bỏ.” Nói xong nàng ấy quay bước bỏ đi, Thẩm Thanh Kha chỉ đành đi theo.
“Thập Nhị Nương cứu ta, huynh đừng có địch ý lớn với nàng ấy như vậy.” Chiêu Nhạc bỗng nhiên quay đầu lại nói với hắn.
Thẩm Thanh Kha ấm ức, “Không phải ta có địch ý với nàng ta mà là nàng ta không vừa mắt ta, muội không thấy ánh mắt nàng ta nhìn ta à? Ta dám chắc, nếu có cơ hội nói không chừng nàng ta còn muốn đập ta một trận nữa đó.”
Chiêu Nhạc chẳng thèm nghĩ ngợi nói: “Sao có thể, nàng ấy chỉ cảnh giác với người lạ thôi. Ta không nhìn thấu nàng ấy nhưng ta cảm thấy tu vi nàng ấy có lẽ còn cao hơn cả ta. Còn về tuổi tác nàng ấy ta cũng không chắc lắm. Cho nên lần sau huynh gặp Thập Nhị Nương thì khách sáo một chút, nàng ấy cũng không phải người không nói đạo lý.”
Thẩm Thanh Kha có thiên phú luyện đan rất cao, còn là công tử ở nhánh chính của Thẩm gia, bất kể ở Thẩm gia hay Thiên Hoa Bách Thảo điện, chẳng có ai dám đi chọc hắn, thậm chí ở Doanh Châu tiên sơn bởi có thúc phụ yêu thương nên cũng không ai dám khinh thường hắn. Đi tới đâu hắn cũng là tiểu công tử đầy kiêu ngạo, không thích nói chuyện với người bình thường, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ sợ ai, thúc phụ nóng tính như vậy mà cũng không quản nổi hắn, chỉ riêng có Chiêu Nhạc. Thẩm Thanh Kha thầm thích nàng ấy lâu lắm rồi, không dễ gì hai người mới yêu nhau, hắn làm gì dám chọc giận nàng ấy. Thế nên bây giờ dù không tình nguyện cho lắm nhưng Chiêu Nhạc đã nói vậy hắn chỉ đành đồng ý thôi.
Đồng ý thì đồng ý nhưng Thẩm Thanh Kha vẫn thấy ấm ức, “Nói chung mọi chuyện giải quyết xong rồi, không thể cứ đồng hành với họ mãi được, hay là ngày mai chúng ta đi nhé?”
Chiêu Nhạc do dự một lát sau đó vẫn gật gật đầu. Nàng ấy cũng biết khả năng ấy nhỏ nhoi tới mức nào, chỉ là không chịu chết tâm mà thôi. Bây giờ xem ta không thể cứ tiếp tục đi theo Thập Nhị Nương bọn họ nữa, phải đi rồi.