Trở Về - Phù Hoa

Chương 2



Kim Bảo là một đứa trẻ rất lanh lợi, Thập Nhị Nương để cậu ta ở lại quán trà làm việc, kêu cậu ta quét dọn một chút, cũng ra dáng này nọ lắm. Miệng lưỡi thì ngọt khỏi nói, khách khứa rất thích cậu ta, thấy là chọc ghẹo vài câu.

Quán trà nằm ở ven đường lớn, người qua lại khá nhiều, người dám đến Hàng Ngạc thành phần lớn cũng chẳng phải thành phần lương thiện, vừa mở mồm là động đao thì còn dễ xử lý, chứ mấy kẻ quái dị nhìn bề ngoài im im đột nhiên nổi nóng lên mới khó hầu hạ. Nhưng mà, Thập Nhị Nương làm việc đều xem tâm trạng, tâm trạng tốt thì cười nói với người ta dăm ba câu, tâm trạng không tốt thì ai dám động vào nàng xác định xui xẻo, nàng cũng là một kẻ mạnh hễ nhấc dao là coi như xong. Nếu so về độ khó hầu hạ thì nàng chẳng thua ai.

Mới đầu Kim Bảo còn chưa quen, đột nhiên thấy Thập Nhị Nương động dao với người ta thì sợ tới mức trốn dưới gầm bàn, đến khi thấy một cái đầu người máu me trừng mắt phẫn nộ lăn tới bên chân mình, nhất thời sợ quá ngất xỉu tại chỗ.

Tuy nhiên đó chỉ là lần đầu tiên thôi, về sau gặp nhiều rồi, cứ thấy Thập Nhị Nương chuẩn bị đánh nhau với người ta hay có người dám xông vào quán trà của Thập Nhị Nương đấm đá cậu ta sẽ ấn chặt cái mũ nhỏ của mình đầu tiên rồi ôm đầu chui xuống dưới quầy, hơn mười thi thể rơi xuống trước mặt cũng không sợ nữa, đợi khi nào đánh xong cậu ta còn phải chui ra giúp Thập Nhị Nương đem chôn đám xui xẻo này.

Thật ra mà nói, sau khi nhìn thấy dung mạo thật của Thập Nhị Nương, Kim Bảo không quá sợ thi thể nữa vì nếu so sánh thì mặt của Thập Nhị Nương đáng sợ hơn. Nhưng mấy lời này cậu ta làm gì dám nói ra.

Ngoài việc đôi lúc có hơi nhát gan, Kim Bảo còn có một cái tật nữa là hiếu kỳ, chuyện gì cậu ta cũng tò mò, thích truy tìm tận gốc rễ. Người trong quán trà nói chuyện, cậu ta ở một bên nghe vui quá quên làm việc luôn.

“Kim Bảo!” Thập Nhị Nương đương ở trong nhà bếp gọi cậu ta

Kim Bảo đang nghe khách khứa nói chuyện hăng say bừng tỉnh, thè thè lưỡi, xấu hổ chạy vào bếp. Vừa bước vào đã ăn củ tỏi lên đầu. Cậu ta cười hì hì nhặt tỏi lên, nhanh tay lẹ chân lột vỏ.

Thập Nhị Nương đang băm thịt liếc Kim Bảo một cái, “Lại nghe cái gì chăm chú vậy, gọi ngươi mấy lần mà không nghe.”

Kim Bả thành thật nhận lỗi, “Thập Nhị Nương, ta sai rồi, lần sau không dám nữa.”

Thập Nhị Nương biết tính cậu ta mà, bây giờ nhận sai nhanh lắm, lần sau vẫn phạm nữa thôi. Quả nhiên, vừa nhận lỗi xong Kim Bảo hứng thú nói: “Thập Nhị Nương người biết không? Lão gia tử và Đồ (*) ca nói trên một tòa tiên sơn ở Đông Hải có vị tiên nhân rất hợi hại sắp tổ chức thọ yến, tiên nhân ở những tiên sơn khác đều tới chúc thọ, mà không chỉ có tiên nhân, rất nhiều phàm nhân cũng đi. Người nói xem nếu được tiên nhân nào đó nhìn trúng, truyền thụ chút tiên pháp…”

Thập Nhị Nương trông thấy gương mặt đầy ước ao của Kim Bảo thì nhíu mày mắng: “Nằm mơ giữa ban ngày hả, tiên nhân với chả tiên nhân, chúng ta cách xa dám tiên nhân tiên sơn đó một trăm tám ngàn dặm, tám đời còn chưa gặp được, nghĩ nhiều vậy làm cái gì, mau đi rửa rau cho ta, còn làm biếng nữa là khỏi ăn cơm trưa nha.”

Kim Bảo ngoan ngoãn bê chậu rau đi rửa. Dù Thập Nhị Nương nói chuyện hung dữ nhưng cậu ta còn lâu mới sợ, Thập Nhị Nương thuộc kiểu miệng lưỡi dao, tâm đậu phụ(*) thôi. Từ một năm trước cậu ta tới đây chưa hề phải chịu đói, thậm chí cậu ta không còn giống trước lang thang một mình bị người ta đánh mắng, bởi vì Thập Nhị Nương sẽ bảo vệ cậu. Có lúc khách khứa đùa giỡn quá trớn với cậu ta, Thập Nhị Nương ném đồ giận dữ đi qua đập người ta một trận, Kim Bảo cho rằng trừ mẹ của mình thì Thập Nhị Nương đối xử tốt với cậu nhất.

Thế nên Kim Bảo âm thầm thề, đợi cậu lớn lên nhất định sẽ hiếu thuận với Thập Nhị Nương như hiếu thuận với mẹ ruột của cậu vậy.

Thập Nhị Nương không hề biết suy nghĩ của đứa bé này, tâm tư nàng không tự chủ được bị kéo vào chuyện khác. Thật ra nàng ở sau bếp cũng nghe được những lời nói chuyện của những người đó.

Tiên nhân mà bọn họ nói rốt cuộc là ai, nàng cũng biết.

Sơn chủ đương nhiệm của Doanh Châu tiên sơn, Chấp Đình thượng tiên.

Thời gian trôi qua nhanh thật, thọ yến lần này của hắn hẳn là thọ yến mừng một trăm năm mươi tuổi. Đại đồ đệ của nàng đã một trăm năm mươi tuổi rồi. Chuyện đó cũng qua chừng năm mươi năm rồi.

Tự nhiên nhớ tới chuyện xưa, tâm trạng Thập Nhị Nương thoáng phức tạp, bỏ dao xuống, ném đống thịt băm nhuyễn qua một bên rồi ngồi xuống chiếc ghế đặt bên cạnh, chẳng chút hình tượng gác chân lên bàn, uể oải gọi: “Kim Bảo, lại gói bánh bao.”

“Đây, tới liền!” Kim Bảo vẫy hết nước trên tay, bê một cái ghế qua, đứng lên đó rồi bắt đầu gói bánh bao.

Bánh bao ra lò, khách trong tiệm nhìn hình dáng chiếc bánh, hiểu ngay: “Lại là tên tiểu tử Kim Bảo gói à, Thập Nhị Nương ngươi lười quá đó, cứ ứng phó với bọn ta như vậy.”

Thập Nhị Nương nằm dài trên chiếc ghế sau quầy, sờ cằm lười nhác đáp: “Các ngươi nằm mơ á, có ăn là hay rồi, còn muốn tự ta gói, thêm tiền đi.”

“Thập Nhị Nương thật là ngày càng lười.”

Mọi người nói cười ầm ĩ, sau đó lại bàn chuyện lớn xảy ra gần đây ở bên ngoài. Sơn chủ của một trong tứ phương tiên sơn Doanh Châu tiên sơn sắp tổ chức thọ yến quả là chuyện lớn, đến lúc đó sơn môn mở ra, các môn phái tu tiên tề tựu, biết bao nhiêu tu sĩ trông chờ có thể tìm thấy cơ duyên trong dịp thịnh hội này. Không chỉ những người nuôi ý muốn tu tiên mà đến những người phàm như bọn họ cũng rục rịch chạy tới, rất nhiều người nằm mơ giữa ban ngày như Kim Bảo, nghĩ rằng nếu được nhìn trúng, kiếp gà chó được thăng thiên thì tuyệt diệu biết mấy.

Vì lý do đó mà những người ôm mộng thành tiên kéo nhau đi về phía đông, làm nơi hẻo lánh như chỗ bọn họ trở nên náo nhiệt hơn hẳn. Hậu viện của Thập Nhị Nương dùng để chôn bọn người xui xẻo cũng sắp chen chúc hết chỗ rồi. Các huynh đệ sau này ráng chịu chật chội một xíu chôn cùng với đám xương cốt mấy năm trước nha.

Độ nổi tiếng của chuyện này mãi chưa thuyên giảm, kết quả một hai hôm sau lại thêm một chuyện khiến mọi người bàn tán xôn xao. Nghe nói vị Chấp Đình thượng tiên sắp tổ chức thọ yến kia đột nhiên bị tiểu sư muội đồng môn Chiêu Nhạc ám sát, dù thượng tiên không sao nhưng Chiêu Nhạc chạy thoát mất rồi, bây giờ các đệ tử trên Doanh Châu tiên sơn đang chạy khắp nơi truy bắt Chiêu Nhạc.

Tới cả nơi hẻo lánh xa xôi như Hàng Ngạc thành cũng thường nghe người ta bàn tán chuyện này thì chuyện này ở ngoài kia còn nóng cỡ nào.

“Ta đoán á, đây hẳn là vì tình, chả phải nói Chấp Đình thượng tiên đó dung mạo tuấn mỹ tuyệt thế sao? Nói không chừng tiểu sư muội Chiêu Nhạc của hắn thích hắn rồi, cầu mà không được, yêu quá thành hận nên vậy đó.”

“Vì yêu sinh hận cũng đâu tới mức phải đi thích sát, ngươi xem khí thế truy sát nghiêng trời ngã đất ngoài kia kìa, rõ ràng không niệm tình đồng môn gì sất, ta thấy trong chuyện này còn có nội tình.”

Đám khách khứa trong quán trà đang bàn tán chuyện này, thấy Thập Nhị Nương nghe với vẻ thiếu quan tâm, cũng không chen vào câu này thì có người hỏi nàng: “Thập Nhị Nương, ngươi thấy chuyện này thế nào?”

Thập Nhị Nương phe phẩy quạt, nhìn đám người rảnh rỗi này, trợn mắt, “Ta còn thấy thế nào nữa? Ta có gặp hai vị tiên nhân gì đó bao giờ đâu, có thể thấy gì được. Ta nói này mấy người các ngươi rảnh quá thì ra ngoài kiếm chuyện gì làm đi, chuyện này có gì mà bàn tới bàn lui, chẳng lẽ các ngươi gặp được người thật chắc, chuyện không liên quan tới mình thì bớt có lo.”

Nhưng ông trời hình như muốn đùa giỡn với Thập Nhị Nương. Buổi chiều hôm đó, nàng trông thấy một nữ tử mặc áo tím trọng thương hôn mê bất tỉnh trong đống củi. Không phải vị “Chiêu Nhạc tiểu sư muội” trong đề tài thảo luận của mọi người thì còn ai vào đây.

Nhìn nữ tử cả người thảm hại chìm vào hôn mê, Thập Nhị Nương thấy thật nhức đầu.

Lần cuối cùng nàng gặp Chiêu Nhạc là vào năm mươi năm trước, lúc đó Chiêu Nhạc mới tròn mười hai tuổi, vừa qua kỳ Khai Quang (*). Vốn dĩ hứa với Chiêu Nhạc sau khi con bé đột phá kỳ Khai Quang nàng sẽ tặng cho nó một món quà, nhưng khi đó Chiêu Nhạc còn đang giận dỗi về chuyện ban hôn sự, cứ thế trốn không chịu gặp sư phụ là nàng, ai ngờ một lần ly biệt là mấy chục năm.

Đối với Thập Nhị Nương là mấy chục năm, nhưng đối với Chiêu Nhạc lại là vĩnh viễn.

Vừa tiến lên một bước, Thập Nhị Nương nhận ra điều gì, đôi mày chau lại mắt nhìn về một phía. Có người đến.

Ngón tay giật giật, Thập Nhị Nương bước lên ôm lấy tiểu đồ đệ, nhanh chóng bước về phòng mình. Vừa đặt người nằm lên giường đã nghe tiếng Kim Bảo la lối om sòm: “Thập Nhị Nương, Thập Nhị Nương người mau ra ngoài coi kìa! Có hai tiên nhân đến Hàng Ngạc thành chúng ta đó!” Dứt lời, cậu ta đã chạy vào trong phòng, thấy nữ tử bị thương nằm trên giường Thập Nhị Nương cậu ta sửng sốt một hồi.

“Thập Nhị Nương, đây… đây là ai vậy?”

“Ngươi đoán xem.” Thập Nhị Nương nhếch nhếch môi.

Kim Bảo nuốt nước miếng, lắp bắp nói: “Ta nghe nói hai tiên nhân đó đến tìm Chiêu Nhạc tiểu sư muội, này, người này đẹp như vậy, chắc không phải là?”

“Dùng cái não nhỏ như hạt dưa của ngươi nghĩ lại xem, nữ tử này là ai.” Thập Nhị Nương liếc xéo cậu ta.

Kim Bảo tỉnh ngộ: “Ồ, ta biết rồi, nữ tử náy chỉ là một vị khách bình thường.”

Thập Nhị Nương cười cười không nói.

Kim Bảo thấp thỏm trong lòng, bỗng nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu, cậu ta nói: “Ta có thấy nữ tử nào đâu, ở đây chỉ có hai người ta và Thập Nhị Nương thôi!”

Lần này Thập Nhị Nương mới hài lòng gật đầu, “Tốt lắm, thật là một đứa trẻ thông minh.”

Kim Bảo thở phào một hơi, lau mồ hôi túa ra trên trán, gương mặt lộ ra nét lo âu. Sao bây giờ? Thập Nhị Nương hình như muốn cứu Chiêu Nhạc tiểu sư muội này, nhưng trong thành đang có hai vị tiên nhân mới đến á, lỡ bị phát hiện thì sao? Tới lúc đó mà chọc giận Thập Nhị Nương… hồi nãy còn vui mừng khi có thể gặp mặt tiên nhân nhưng bây giờ Kim Bảo chỉ thấy lo lắng.

Thập Nhị Nương thăm dò hơi thở của Chiêu Nhạc, xác định tình hình hiện tại của nàng ấy. Nàng ngoái đầu lại trông thấy gương mặt lo lắng của Kim Bảo thì giơ tay búng cậu ta một cái, “Chẳng phải mới nói rồi hả, ở đây chỉ có hai chúng ta, làm ra cái vẻ mặt gì thế hả.”

Kim Bảo liếc nữ tử trên giường một cái rồi cẩn thận nhìn trái nhìn phải sợ có người nghe lén, nhỏ giọng hỏi: “Thập Nhị Nương, người đến là hai tiên nhân đó, tiên nhân rất lợi hại, cho dù giấu đi rồi nhưng lỡ bọn họ có mấy loại như ‘Thiên Lý Nhãn’, ‘Thuận Phong Nhĩ’ gì đó có thể nhìn thấy người ở chỗ chúng ta thì sao?”

Thập Nhị Nương phì cười, sờ đầu Kim Bảo, “Sợ cái gì, chỉ là hai… nhân vật nhỏ chưa qua kỳ Khai Quang thôi, không phát hiện được đâu.”

Tuy Kim Bảo không hiểu ‘kỳ Khai Quang’ là cái thứ gì nhưng thấp Thập Nhị Nương không hề có chút lo sợ, ánh mắt chẳng coi hai chữ ‘tiên nhân’ ra gì, không hiểu vì sao cậu ta cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Ừ, Thập Nhị Nương nói không sao thì chắc chắn không sao!

Kim Bảo vừa yên tâm xong thì thấy Thập Nhị Nương bỗng xoay bàn tay, ngân quang hiện ra trong lòng bàn tay. Sợi ngân quang như sương khói bay tới nữ tử trên giường, sau đó hóa thành một lớp mây mù mỏng che khuất thân hình của nữ tử. Kim Bảo nhìn lại, không còn thấy nữ tử ấy đâu nữa.

Lần này cậu ta kinh ngạc tròn xoe mắt, chỉ chỉ giường rồi lại chỉ chỉ tay Thập Nhị Nương, “Đây đây đây, Thập, Thập Nhị Nương! Người, người cũng là tiên nhân á!” Thủ pháp y chang tiên nhân thế này rất khác với lúc cầm dao chém người lúc bình thường, bâng quơ nhẹ nhàng nhưng khiến người xem không kiềm được xúc động, đây là thủ pháp của tiên nhân chân chính đó!

Kim Bảo kích động đến nói lắp luôn.

Lúc này, bọn họ chợt nghe một âm thanh như truyền đến từ trên không, “Đệ tử Doanh Châu tiên sơn ngang qua nơi đây, truy bắt phản đồ, phàm nhân trong thành mau mau ra ngoài!”

“Á, âm thanh từ đâu tới đấy?” Kim Bảo nhảy lên ôm lấy chân Thập Nhị Nương.

Thấy tiểu Kim Bảo sợ sệt nhát gan, Thập Nhị Nương nhéo tai cậu ta, “Trò trẻ con thôi, sợ tới mức này làm gì.”

Kim Bảo bị nhéo lỗ tai chỉ có thể kêu ai da, “Ai da, vậy chúng ta ra ngoài thật hả? Ái da đau đau đau.”

Thập Nhị Nương buông tai cậu ta ra, kéo cổ áo cậu ta lôi ra ngoài, “Kêu mọi người ra ngoài thì cứ đi xem sao, ngươi muốn thấy tiên nhân mà, tới lúc đó cho ngươi xem đã mắt luôn.”

Kim Bảo bĩu môi, sớm biết Thập Nhị Nương cũng là tiên nhân cậu ta còn lâu mới tò mò về tiên nhân như vậy.

– Hết chương 002 –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.