"Nút thắt nhiều năm không thể gỡ"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Nghe Chấp Đình nói vậy, Thập Nhị Nương mới bừng tỉnh, hóa ta những quái vật đó là người chết ở Bồng Lai năm xưa hóa thành.
Nàng biết năm đó có rất ít người trốn thoát khỏi trận tàn sát Bồng Lai, gần như toàn bộ đệ tử của Bồng Lai đều bỏ mạng cùng rất nhiều người vây đánh rồi bị giết… Vậy số lượng quái vật ở đây lên đến mức nào chứ?
Bồng Lai chìm dưới đáy biển, không thấy mặt trời, bị nhốt ở đây thì đến cả nàng cũng hết cách.
Nhưng Thập Nhị Nương nhớ lại lời Chấp Đình vừa nói, đây là nơi chôn thây của kẻ thù, vậy thì hắn vẫn còn kế hoạch tiếp theo.
Lúc nãy Thương Lâm Tị có nhắc đến Hàm Dương bí cảnh và âm mưu của Chấp Đình, Thập Nhị Nương biết mưu tính lần này của Chấp Đình rất lớn, có lẽ là bước cuối cùng trong kế hoạch phục thù của hắn.
Thập Nhị Nương đang rơi vào trầm tư thì chợt nghe Chấp Đình hỏi, "Sư phụ vẫn muốn ngăn cản ta sao?"
"Ngăn cản ngươi, sau đó bị ngươi giết lần nữa à?" Thập Nhị Nương nói xong liền thấy hối hận.
Nàng nhìn ánh mắt Chấp Đình rồi ngoảnh mặt đi, "Lôi phong chủ và Từ phong chủ của Doanh Châu tiên sơn và các đệ tử từng tham gia vây giết Bồng Lai bị ngươi giết sạch rồi đúng không?"
"Đúng vậy." Hắn nói rất nhẹ nhàng nhưng trong lời nói mang đầy hơi thở máu tanh, "Một ngàn ba trăm người, không sót kẻ nào.
Nhưng mà sư phụ yên tâm, cái chết của bọn họ đều có "nguyên nhân" thỏa đáng.
Hiện tại, tất cả đệ tử trên Doanh Châu tiên sơn đều là người vô tội không biết đến chuyện của Bồng Lai, ta sẽ không làm gì bọn họ."
Thập Nhị Nương cười khổ, năm mươi năm trước, nàng biết được thân phận của Chấp Đình, chuyện cũ của Bồng Lai và cả những chuyện Chấp Đình gây ra.
Thân là tu sĩ, chết do tai nạn bất ngờ là chuyện khó tránh khỏi, thỉnh thoảng cũng có vài đệ tử Doanh Châu tiên sơn chết như thế.
Trước đó Liên Hề Vi không hề để ý, nhưng sau khi biết được quá khứ của Chấp Đình, nàng bỗng nhớ ra rồi bắt đầu điều tra, kết quả cho thấy kể từ khi Chấp Đình giúp nàng xử lý sự vụ của Doanh Châu thì phần lớn đệ tử mất mạng là những người có liên quan đến chuyện Bồng Lai năm xưa, nhưng Chấp Đình che giấu rất tốt, không ai phát hiện ra.
Lúc đó nàng đi tìm Chấp Đình, vô tình chạm mặt hắn và Tắc Dung đang vây giết Lôi phong chủ của Doanh Châu.
Lôi phong chủ bằng tuổi cha nàng, còn là trưởng bối nhìn nàng lớn lên, ông ấy cũng tham gia vào chuyện Bồng Lai.
"Hề Vi! Cứu ta! Sở dĩ ta tham gia diệt Bồng Lai là vì cha con! Ta chỉ nghe lệnh hành sự thôi, chúng ta cũng chỉ vì muốn cứu con mà! Con nhất định phải cứu ta!" Cả người Lôi phong chủ đâu đâu cũng là máu, chìa tay về phía nàng.
Mà sau lưng Lôi phong chủ, Chấp Đình và Tắc Dung cầm trường kiếm nhuốm máu nhìn nàng.
Hai bên tình nghĩa khó vẹn toàn.
Về tình? Một bên là người nhìn nàng lớn lên, một bên là nàng nhìn chúng trưởng thành.
Về nghĩa? Một bên vì báo thù không thể trách, một bên vì cứu nàng mà gây ra chuyện sai trái, một câu nghe lệnh hành sự của ông ấy khiến Liên Hề Vi không thể không ra tay cứu người.
Lúc nàng ngăn cản, Chấp Đình bình tĩnh nói: "Sư phụ, cho dù hôm nay con bỏ qua cho ông ta, sư phụ bảo vệ được một mình ông ta nhưng có chắc sẽ bảo vệ được những người khác không? Con không chỉ muốn giết ông ta mà còn Từ phong chủ và tất cả đệ tử Doanh Châu tham gia vào chuyện đó.
Bọn họ nói một câu nghe lệnh hành sự thì sư phụ bèn bảo vệ họ, nhưng sư phụ bảo vệ họ thì con phải làm sao?"
Liên Hề Vi không biết đáp lại thế nào, tiến thoái lưỡng nan.
Đây dường như là một tử cục không thể phá.
Tiếng gió xào xạc trong rừng trúc, sau một hồi im lặng Liên Hề Vi lên tiếng.
"Nếu vậy, Chấp Đình, chúng ta đánh với nhau một trận đi.
Nếu con giết được ta thì ta chẳng thể ngăn cản con nữa." Đó là lần đầu tiên nàng đằng đằng sát khí, chĩa mũi kiếm vào đồ đệ mình yêu thương nhất.
Kết cục là nàng thua, chết dưới kiếm của Chấp Đình.
Nàng đã dự liệu được kết cục này từ giây phút Chấp Đình nhấc kiếm lên rồi.
Bởi vì nàng cảm thấy tội lỗi, thanh kiếm trong tay nặng nề không nhấc lên nổi, nhưng còn Chấp Đình, hắn có thứ bắt buộc phải gánh vác.
Cái chết của nàng là do chính bản thân nàng chọn, cũng là bằng chứng cho sự hèn nhát của nàng và nỗi đau dành cho Chấp Đình.
Thản nhiên đón nhận cái chết và bị bức phải tận tay gi3t ch3t người mình yêu, liệu cái nào đau khổ hơn?
Những thứ Chấp Đình phải gánh vác đã đủ nặng nề rồi, nàng lại đè thêm một gánh nặng lên người hắn.
Khi đó, Liên Hề Vi biết cái chết của mình không thay đổi được gì, thứ duy nhất có thể kết thúc là sự áy náy của mình dành cho Chấp Đình và những người chết vì mình.
Khoảnh khắc hèn nhát nhất cuộc đời nàng cũng là lựa chọn sai lầm nhất của nàng.
Nhưng một khi con người mắc phải sai lầm thì hậu quả đáng sợ cũng lần lượt kéo đến.
Vì nàng chọn cách tránh né mà Chiêu Nhạc đến tìm đại sư huynh phải tận mắt chứng kiến nàng bị giết rồi sinh lòng hận thù suốt mấy chục năm, còn Vi Hành hy sinh bản thân để phục sinh nàng.
"Chấp Đình, đáng lẽ ra ngươi nên ngăn cản Vi Hành phục sinh ta." Thập Nhị Nương bước ra khỏi hồi ức, thở dài nói.
Nếu không nàng đã chẳng cần phải đối mặt với lựa chọn khó khăn này một lần nữa.
"Ta chết rồi, đau khổ của ngươi cũng kết thúc, ít nhất bây giờ không phải rơi vào hoàn cảnh này.
Nhưng ngươi lại giúp Vi Hành phục sinh ta, thế nên bây giờ hai ta chỉ có thể tiếp tục dây dưa ở đây."
Chấp Đình: "...!Tại sao sư phụ cho rằng ta giúp Vi Hành phục sinh người."
Thập Nhị Nương: "Chỉ có ngươi mới làm được."
Chấp Đình không phản bác, hắn hỏi: "Sư phụ không muốn sống lại vì sau đó phải đối mặt với ta, hay vì Vi Hành hy sinh mà không muốn sống lại?"
Nghe ra nét khác lạ trong lời của hắn, Thập Nhị Nương nói: "Ta không hiểu tại sao ngươi cứ không thích Vi Hành, với thủ đoạn của ngươi, nếu muốn ngăn cản nó rất dễ mà."
Chấp Đình: "Sư phụ không biết thật sao?"
"Sư phụ, ta là con người, là người thì sẽ biết buồn, biết ghen tị." Chấp Đình nói: "Tại sao đồ đệ của sư phụ đều thu nhận bất đắc dĩ, chỉ có hắn là người chủ động nhận làm đồ đệ? Tại sao ta trơ mắt nhìn hắn sinh lòng ái mộ người mà vẫn phải làm đại sư huynh hoàn mỹ yêu thương hắn, dạy dỗ hắn? Tại sao ta đành phải từ bỏ, còn hắn có thể chẳng hề hay biết gì mà cầu xin người yêu hắn? Tại sao rõ ràng ta đã chọn buông tha cho người mà hắn còn muốn phục sinh người, để người mãi mãi ghi nhớ hắn?"
Thập Nhị Nương không ngờ Chấp Đình lại đố kỵ với Vi Hành như vậy, đây chẳng phải một chuyện rất nực cười ư.
"Chấp Đình, ngươi còn không nhận ra ư, tình cảm ta dành cho chúng nó hoàn toàn khác tình cảm ta dành cho ngươi?"
"Ta biết, nhưng sư phụ người có biết hay không, ngày nào ta cũng sống trong sợ hãi? Sư phụ càng đối xử tốt với ta ta càng nghĩ, nếu có một ngày người biết được bí mật của ta thì tình yêu đó liệu có trở thành hận, mà lúc đó liệu người có chọn Vi Hành hay không.
Sư phụ có thể yêu ta, vậy họa chăng cũng có thể yêu hắn?"
Thập Nhị Nương hít sâu một hơi, "Thế nên ngươi trơ mắt nhìn nó giết hết đám ác phỉ trên Chướng Âm Sơn, hồn phi phách tán sau đó phục sinh ta? Điên rồi… các ngươi…"
Vẻ mặt Chấp Đình chẳng biết là khóc hay cười, "Sư phụ, ta điên từ lâu rồi, chỉ là ở trước mặt người chưa bao giờ dám để người nhìn thấy thôi."
Thập Nhị Nương chợt nhớ ra lần đầu tiên nhìn thấy Chấp Đình, lúc đó nàng thật sự gọi hắn là nhóc điên.
Thập Nhị Nương nghẹn lời, đứng bật dậy, vứt chiếc áo còn mùi hương của Chấp Đình, đi ra ngoài.
Chấp Đình không cản nàng lại, hắn chỉ đứng yên dõi theo nàng.
Lúc bước đến ngưỡng cửa, Thập Nhị Nương ngẩng đầu, sau đó quay lại hỏi Chấp Đình vấn đề cuối cùng: "Vi Hành không hồn phi phách tán, ngoại trừ một hồn một phách ta mang theo thì hai hồn sáu phách còn lại đã chuyển thế rồi.
Năm xưa ý định phục sinh ta của nó đã thất bại, là ngươi ra tay giúp nó phục sinh ta, mệnh chú trên mặt ta cũng là ngươi hạ đúng không?"
"...!Phải."
"Tốt." Thập Nhị Nương xoay người bỏ đi, không hề quay đầu.
Dưới trời băng tuyết, Thập Nhị Nương đón gió lạnh bước nhanh về phía trước.
Đám con rối hung tợn chực chờ bên đường định nhào qua nhưng chỉ đến gần rồi dừng lại, không tiến lên.
Thập Nhị Nương quay đầu hét: "Không được đi theo!" Nói xong, nàng rẽ sang một hướng khác.
Lần này nàng chạy đi rất xa, quả nhiên mấy con rối quỷ đó chẳng kiêng dè gì nữa.
Thập Nhị Nương lạnh lùng cầm Hi Vi kiếm xông vào đám con rối, nàng cũng không tham chiến, sau khi thoát thân liền bay nhanh sang hướng khác.
Nơi đây không có đêm tối, giữa một vùng ánh sáng dường như không có điểm cuối, nàng cảm thấy quá mức mệt mỏi.
Chấp Đình phục sinh nàng, hạ mệnh chú cho nàng, hy vọng nàng có thể thay đổi một thân phận khác, tránh xa tất cả những thứ này, nhưng nàng có thể tránh xa được sao? Giống như Thương Lâm Tị nói, nếu âm mưu của Chấp Đình là cả tu tiên giới thì nàng thật sự có thể đứng ngoài không lo ư? Có thể bình thản lạnh nhạt nhìn những bạn bè, tiểu bối, cố nhân bị vướng vào chuyện này sao?
Kế hoạch trả thù của Chấp Đình liên quan quá rộng, hắn muốn giết quá nhiều người, không thể nào không liên lụy tới người vô tội.
Nếu thật sự không dính dáng tới người vô tội thì Tắc Dung cũng không bày kế nhốt nàng, sợ nàng ngăn cản.
Cho dù nàng thật sự không muốn ngăn cản đi chăng nữa thì sự tồn tại của nàng cũng khiến người ta phải đề phòng.
Lạc Dương từng nhận xét nàng là một người có trái tim chính nghĩa còn mãnh liệt hơn trái tim thương xót.
Đúng thật là vậy, mà người như thế sống rất mệt mỏi, dễ rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng Liên Hề Vi năm đó nghe Lạc Dương nói như thế lại chẳng hề để bụng.
"Chỉ cần ta đủ mạnh mẽ thì không có chuyện gì không đối mặt được."
Bây giờ nghĩ lại, đúng là thiếu niên cuồng vọng, chẳng biết sợ là gì.
Thập Nhị Nương ôm kiếm nhắm mắt trầm tư dưới một đống phế tích, bất chợt nghe có tiếng bước chân khe khẽ đến gần, nàng chưa mở mắt ra đã cảm nhận được khí tức quen thuộc.
Nàng ngồi im, để mặc người đó đắp áo lên người mình.
"Chấp Đình." Thập Nhị Nương nhắm mắt bình tĩnh nói: "Nếu ngươi chỉ muốn trả thù, ta sẽ không cản ngươi."
"Ta biết." Chấp Đình ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Nhưng, nếu ngươi lôi kéo những người vô tội vào thì ta không thể ngồi yên được nữa." Thập Nhị Nương nói tiếp.
"Ta cũng biết." Chấp Đình nói, "Sự kiên trì của sư phụ luôn luôn như vậy."
Thập Nhị Nương mở mắt, kéo chiếc áo kia xuống định đi nhưng mới đứng dậy đã bị Chấp Đình nắm tay lại.
"Sư phụ, người vẫn nên ở cùng ta thì tốt hơn, nếu không sẽ lỡ mất cơ hội ra khỏi đây."
Thập Nhị Nương ngoái đầu nhìn hắn, ánh mắt đầy bất lực, "Ta ở đây, người khó chịu nhất chẳng phải ngươi sao?"
"Dẫu vậy vẫn mong sư phụ tạm thời ở lại bên cạnh ta."
Thập Nhị Nương ngồi xuống, không còn kích động như lúc trước, bình tĩnh như lúc mới bắt đầu.
Nàng dựa lên một hòn đá băng, nói: "Ngươi coi coi ngươi làm ra những chuyện gì đâu không, khó xử như vậy, ta mà chết rồi thì ngươi cần gì khó xử nữa.
Hay bây giờ bỏ mặc ta ở lại đây, để ta bị mấy con rối kia gi3t ch3t, cũng đỡ cho ngươi cuối cùng vẫn phải đánh với ta lần nữa."
Chấp Đình bỗng nhiên hỏi: "Sư phụ chưa bao giờ nghĩ muốn giết ta sao.
Chỉ cần ta chết rồi, sư phụ cũng không cần khó xử như bây giờ."
Thập Nhị Nương vứt thanh kiếm xuống nền tuyết, "Ngươi tưởng ta ngốc hả? Giết ngươi rồi còn Tắc Dung, chắc chắn còn những người ta không biết đang làm việc giúp ngươi, không có ngươi không chừng bọn họ còn điên cuồng hơn, phải không?"
Chấp Đình cười: "Mặc dù không phải câu trả lời ta muốn nghe nhưng sư phụ đoán đúng rồi.
Nếu ta chết thì người phải chết theo còn nhiều hơn."
- Hết chương 48 -.