Chiều ngày thứ hai, Thập Nhị Nương cảm nhận được linh lực bay ngang qua đỉnh đầu, nhanh chóng tìm kiếm trong thạch lâm một lượt rồi đi mất. Nàng không rời khỏi đây quá nhanh mà tiếp tục đợi thêm một ngày, quả nhiên sau một ngày đó mấy linh lực kia lại quay trở về từ hướng mới rời đi hôm qua như muốn kiểm tra lại thêm một vòng cho chắc ăn, cuối cùng tay không ra về.
“Chuẩn bị xíu đi, chúng ta phải đi rồi.” Thập Nhị Nương nói với hai người đang giận dỗi nhau, một đứa chiếm lĩnh một nơi.
Các nàng đi dọc theo vòng ngoài sa mạc, ánh nắng ban ngày chói chang như muốn đốt cháy da, thỉnh thoảng có gió lớn mang theo cát bụi thổi tới khiến người ta chẳng mở mắt nổi. Thế nên Kim Bảo và Chiêu Nhạc dùng khăn che Thập Nhị Nương chuẩn bị sẵn, buộc kín đầu mình lại. Đến đêm, nhiệt độ ban sáng tan biến không sót miếng nào, trời lạnh như mùa đông, chỉ có thể nhờ vào đống lửa sưởi ấm.
Trong ba người, người ra quyết định là Thập Nhị Nương, đi đâu, tìm thức ăn tìm nước ở đâu, nghỉ ngơi ở đâu nàng đều rất có kinh nghiệm. Tuy Kim Bảo là dân lưu lạc tới Hàng Ngạc thành nhưng hướng cậu ta đi là một hướng khác, bên đó dù hoang vắng nhưng ít nhất trên đường đi cũng thấy có thành trì ai như con đường này, vắng vẻ như không có hơi người vậy. Nếu mà đi một mình Kim Bảo thấy mình chắc sẽ lạc đường rồi chết đói chết khát trong này mau thôi.
Chiêu Nhạc thì khỏi phải nói, nàng ấy chả có tí kinh nghiệm gì hết, dù đã rất cố gắng giúp đỡ một số việc nhưng cũng chẳng giúp được gì.
“Được rồi, ngươi ngồi một bên chờ đi, có đồ ăn nhanh thôi.” Thập Nhị Nương đón lấy đống rễ cây bị Chiêu Nhạc nướng khét đen như than, nói với nàng ấy.
Chiêu Nhạc đứng bên chờ một lúc sau đó ngồi xuống cạnh đống lửa chờ đợi. Kim Bảo cũng đang nướng một nhánh rễ cây, thấy thế thì vui sướng nói: “Tiên nhân gì đâu cái gì cũng không biết lêu lêu lêu ~”
Thập Nhị Nương: “Kim Bảo.”
Kim Bảo lập tức ngậm miệng.
Thập Nhị Nương liếc nhìn Chiêu Nhạc phía đối diện đống lửa, chỉ thấy vẻ mặt nàng ấy lạnh nhạt ngoài ra không còn gì khác, cũng không thấy tức giận như hai bữa trước khi mà bị Kim Bảo chọn tức mấy câu. Trừ những lúc cần thiết còn lại Chiêu Nhạc không nói nhiều lời, Thập Nhị Nương cũng hiếm khi chủ động nói chuyện với nàng ấy, dù gì thì lúc trước cũng ở cạnh nhau lâu như vậy, nàng lo mình không cẩn thận lộ tẩy thì toi đời. Nàng chỉ muốn đưa Chiêu Nhạc đến một nơi an toàn, nghĩ cách giải trừ linh lực cực hàn phong bế linh mạch đan điền của nàng ấy, sau đó nàng sẽ tiếp tục dẫn Kim Bảo đi tìm một nơi an ổn để mở một quán trà nho nhỏ.
Nhưng mà ai dè hôm nay Chiêu Nhạc lại chủ động bắt chuyện với nàng.
“Ta cảm thấy ngươi đối xử rất tốt với ta, tại sao vậy?”
Chiêu Nhạc chờ một lúc mà vẫn chưa thấy nàng trả lời bèn hỏi tiếp: “Giao dịch của ta với ngươi chỉ có thể thực hiện sau này, hiện tại ta không có cách nào giúp ngươi nhưng ngươi lại chịu rời khỏi Hàng Nhạc thành, hao tổn tâm trí giúp ta che giấu hành tung, hình như ngươi rất tin tưởng ta, không sợ ta lật mặt hối hận. Vì sao?”
Thập Nhị Nương vỗ vỗ tấm vải che trên mặt mình, “Dĩ nhiên là ta muốn xóa đi vết sẹo trên mặt mình, ngươi đừng có xem thường một người phụ nữ có thể hy sinh vì dung mạo của mình đến mức nào. Ta tin tưởng ngươi… chẳng phải rất đúng sao, đồng ý cũng đồng ý rồi tất nhiên phải tận tâm tận lực chứ.”
Chiêu Nhạc không thèm giữ cho nàng tí thể diện, trực tiếp nói: “Qua quan sát suốt mấy ngày nay, ta cảm thấy ngươi không giống người quá để ý đến dung mạo, vả lại ngươi cũng không giống người có thể giúp đỡ một người xa lạ hết mình, nên, ngươi đồng ý giao dịch với ta có phải còn nguyên nhân khác?”
Thập Nhị Nương nghĩ thầm, bình thường mình làm biếng quen rồi nên lỡ không chú ý đến một vài việc. Nhưng mà nàng không sợ, vô lại phất tay nói: “Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, ngoài lý do đó không còn lý do nào khác nữa. Ta chỉ muốn mượn năng lực của ngươi giúp ta xóa vết sẹo trên mặt, không thì ngươi nói xem ta còn nguyên nhân gì?”
Chiêu Nhạc không biết cho nên mới hỏi đó, nghe Thập Nhị Nương nói vậy nàng ấy im lặng một lúc rồi đáp: “Có lẽ.”
Thập Nhị Nương còn chưa kịp nhẹ nhõm thì Chiêu Nhạc lại thấp giọng nói: “Đôi lúc ta cảm thấy ngươi cho ta một cảm giác rất quen thuộc.”
Thập Nhị Nương bị hù sợ khiếp vía, thầm nghĩ gặp ma rồi. Dung mạo, cách ăn nói, hành xử của mình bây giờ hoàn toàn khác xa ngày xưa, nói đơn giản là một người trên trời một kẻ dưới đất, tám sào cũng không với tới, nếu vậy mà còn bị phát hiện thân phận thật thì nàng cũng cạn lời mất thôi.
May mà Chiêu Nhạc chỉ hơi nghi ngờ, không đoán ra thân phận thật sự của nàng. Chủ đề này đến đây là kết thúc.
Nhưng Chiêu Nhạc hiển nhiên vẫn chưa nói xong, nàng ấy hơi do dự một lát rồi gian nan nói: “Ta tu hành ở Doanh Châu tiên sơn nhiều năm, không được xuống núi nên không có kinh nghiệm gì về sinh tồn trong thế giới bên ngoài, chuyến đi này phải làm phiền ngươi rồi, sau này ta sẽ cố gắng báo đáp. Tóm lại là, cảm tạ sự chăm sóc của ngươi trong suốt khoảng thời gian này.”
Với tính cách của nàng ấy mà có thể nói ra những lời này với một người xa lạ thì thật làm khó nàng ấy. Thập Nhị Nương thấy hơi buồn cười một cách khó hiểu nhưng nàng cố nhịn, nếu không nàng sợ mình sẽ thẹn quá hóa giận vì tiểu đồ đệ quá khác so với ký ức này.
Chiêu Nhạc nói xong thì đi sang chỗ khác. Thập Nhị Nương nhéo nhéo cánh tay mình rồi dùng khuỷu tay chọc Kim Bảo đang giả bộ ngủ bên cạnh, “Nghe chưa, sau này đừng có kiếm chuyện với Chiêu Nhạc nữa, người ta không thèm so đo với ngươi đó, nếu không nàng ấy lợi hại vậy muốn đối phó với ngươi dễ không còn gì bằng.”
Kim Bảo lầm bầm nói: “Còn không phải vì Thập Nhị Nương người cứu nàng ta à, nàng ta còn suốt ngày mặt lạnh như băng đến câu cảm ơn cũng không có, giống như người ta thiếu tiền nàng ta vậy, ta không thèm thích nàng ta đâu.”
Sau ngày hôm đó, Kim Bảo và Chiêu Nhạc đã sống hòa bình với nhau hơn rồi, đặc biệt không còn thấy cãi nhau nữa. Ba người lên đường suốt, cuối cùng cũng rời khỏi sa mạc đến thành trấn có người sinh sống. Đây là một tòa thành nhỏ ở phía tây nam, người dân trong thánh khá ít nhưng huyên náo hơn Hàng Ngạc thành. Việc đầu tiên sau khi vào thành của ba người Thập Nhị Nương là mua quần áo mới thay ra, sau đó tìm một tửu lâu ăn uống một bữa no bụng.
Món ăn vừa được dọn lên, Thập Nhị Nương nghe người bàn bên nói: “Chưa kiếm được người đó nữa hả? Doanh Châu tiên sơn phái biết bao nhiêu người sao mà đến một nữ tử cũng tìm mãi không xong.”
Đồng bọn của hắn đáp: “Làm gì dễ như vậy, phản đồ đó là tiểu sư muội của Chấp Đình thượng tiên đó, cùng một sư phụ dạy ra chắc cũng không thể cách biệt quá nhiều đâu, người như vậy dễ gì bị bắt được.”
“Cũng có lý á.”
Thập Nhị Nương vừa phân tâm nghe người ta nói chuyện vừa gấp thức ăn bỏ vô miệng. Nàng nghĩ, tới tận đây rồi mà còn nghe người ta bàn luận chuyện này, lần này Chiêu Nhạc gây ra chuyện lớn thật rồi. Dám ám sát đại sư huynh của nàng ấy cũng là chuyện rất khó tin, dù Thập Nhị Nương đã đoán được đại khái nguyên nhân nàng ấy làm vậy nhưng nàng ấy đã dám chống lại đại sư huynh thì cũng dũng cảm thật đấy.
Trong tửu lâu ngoài thảo luận chuyện này, mọi người cũng nói sang những chuyện khác, Thập Nhị Nương vừa ăn vừa nghe, nghe rất vui tai. Nàng không muốn kiếm chuyện nhưng tiếc là chuyện cứ chủ động tìm tới, tên nam tử vừa nói chuyện lúc nãy vô tình quay đầu nhìn thấy gương mặt của Thập Nhị Nương đã cởi vải che ra để tiện ăn cơm, hắn nhìn những vết sẹo trên mặt nàng, đột nhiên hô lên: “Thiên hạ có kẻ xấu xí thế này à, đại ca, tam đệ mau xem nè!” Sau đó hai tên đồng bạn của hắn cũng quay đầu sang nhìn Thập Nhị Nương, cả ba cười haha lên, bình luận Thập Nhị Nương mấy câu, lời nói cực kỳ khó nghe.
Thập Nhị Nương mặt chẳng đổi sắc, tiếp tục gấp thức ăn như vốn dĩ chẳng nghe thấy lời ba người bọn họ nói. Kim Bảo bên cạnh tức đến đỏ cả mặt, trừng mắt với ba tên kia, tay sắp bẻ gãy đôi đũa. Ở Hàng Ngạc thành không ai dám nói Thập Nhị Nương như vậy, bây giờ bọn lại lại dám cười nhạo Thập Nhị Nương, thật là đáng giận mà!
“Bốp bốp bốp!” Ba tiếng rõ ràng vang lên, Chiêu Nhạc thu tay, quay lại chỗ ngồi, cầm đũa lên tiếp tục ăn.
Ba nam tử bị nàng ấy đánh đến ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt có phản ứng, đứng lên bao vây xung quanh, “Nè, ngươi dám đánh bọn ta, biết bọn ta là ai không?!”
Chiêu Nhạc gật gật đầu; “Biết.”
“Các ngươi là ba con cóc ghẻ kêu ộp ộp, rất ồn ào.” Lúc Chiêu Nhạc nói chuyện bình tĩnh luôn tự mang theo khí chất miệt thị rõ ràng, rất dễ khiến người ta tức điên lên. Nếu nói lúc nãy ba tên đó chỉ thấy tức năm phần thì lần này tăng lên chín phần rồi.
Thập Nhị Nương: “Phụt.” Chiêu Nhạc còn biết mắng người nữa cơ, dù cách mắng rất ấu trĩ nhưng lại đáng yêu đến bất ngờ. Nàng không ngờ Chiêu Nhạc lại ra mặt giúp nàng trong khi nàng ấy luôn ra vẻ không quan tâm gì đến những người và những chuyện khác xảy ra quanh mình. Đúng thật, dù có chút thay đổi nhưng con bé vẫn là cô bé tốt bụng của năm nào.
“Các ngươi! Được lắm! Hôm ta để bọn ta cho các ngươi biết thế nào là lợi hại!” Ba tên mặt in hằn dấu tay bóp bóp ngón tay.
Chiêu Nhạc buông đũa, định đứng dậy nhưng nàng ấy vừa nhúc nhích Thập Nhị Nương đã cản lại.
“Chuyện nhỏ này cứ để ta.” Thập Nhị Nương cười nói.
Giây lát sau, ba tên ăn nói xằng bậy tè ra quần khóc lóc thảm thiết, biết được sự lợi hại của Thập Nhị Nương nên mau chóng cút khỏi tửu lâu. Thập Nhị Nương phủi phủi tay, lộ mặt mình ra, mỉm cười với những người xung quanh, “Quấy rầy các vị rồi, mọi người tiếp tục dùng bữa đi.”
Tận mắt chứng kiến nữ ma đầu này xử lý ba tên kia, đám người vây xem không dám lên tiếng nữa, có mấy người mới nãy còn cảm thán nàng dung mạo xấu xí đã sợ xanh mặt chuồn lẹ, sợ mình cũng có kết cục như ba kẻ kia.
Thập Nhị Nương về chỗ ngồi, gõ gõ ngón tay xuống bàn, nói với Kim Bảo cười tươi rói và Chiêu Nhạc mặt không cảm xúc: “Chuyện giống như vậy sau này mình còn gặp nhiều lắm, đừng để ý quá, dù sao chúng ta không ở lại một nơi quá lâu, bị nói vài câu cũng không sao, nếu lần nào cũng muốn tính sổ với người ta thì quá phiền.”
“Với lại bây giờ chúng ta còn chuyện gấp, không nên gây sự chú ý, bớt bớt lại một chút mới tốt.”
Kim Bảo chu miệng, gật đầu một cách không tình nguyện lắm. Chiêu Nhạc quay đầu qua chỗ khác, nói: “Ta sẽ giúp ngươi xóa vết sẹo trên mặt.”
Ba người định ở lại nghỉ chân trong thành nhưng sau khi Thập Nhị Nương ăn cơm xong, mua thêm chút lương khô thì không dừng lại mà trực tiếp đi ra khỏi thành. Kim Bảo và Chiêu Nhạc không hỏi chỉ theo sát phía sau Thập Nhị Nương.
Đêm xuống, ba người nghỉ ngơi ở một vùng hoang dã, tìm một tảng đá lớn để tránh gió, đốt lửa lên. Kim Bảo đã ngủ rồi, Chiêu Nhạc vì có linh lực cực hàn trong cơ thể hành hạ mà sắc mặt trắng bệch co rút bên đống lửa, nhắm mắt cố chịu cơn đau. Thập Nhị Nương đang khoanh tay ngồi trên tảng đá nhưng bất chợt, nàng mở bừng mắt, ngoái đầu nhìn bầu trời tối đen.
Một tia ngân quang bay ra khỏi lòng bàn tay nàng về phía Kim Bảo và Chiêu Nhạc, để bọn họ ngủ sâu hơn, sau đó nàng đứng dậy, bước lên trước một khoảng, chắn trước mặt Kim Bảo và Chiêu Nhạc, ngẩng đầu nhìn màn đêm, “Ta phát hiện ra các ngươi rồi, không cần trốn nữa.”
Dứt lời, hai đệ tử Doanh Châu tiên sơn một cao một thấp mặc áo trắng đội ngọc quan bước ra từ trong bóng tối.
Thấy hai tên đệ tử lộ diện, Thập Nhị Nương thở dài trong lòng, quả nhiên chuyện xảy ra lúc sáng đã để lộ vị trí của các nàng. Nhưng có thể phát hiện các nàng nhanh như vậy, xem ra nhân thủ được phái đi hành động lần này không hề ít, đến thành trấn nhỏ thế cũng có thám tử.
“Chúng ta là đệ tử của Doanh Châu tiên sơn, các hạ hình như cũng là người tu tiên, không biết xuất thân từ tiên phủ đạo hữu nào, tại sao lại muốn bảo vệ phản đồ của Doanh Châu ta.” Tên đệ tử hơi lùn nói, giọng điệu khá thân thiện.
Tên đệ tử dáng người cao thì hung bạo hơn nhiều, trực tiếp nói: “Chúng ta phải bắt Chiêu Nhạc về phục mệnh, ngươi không được phép ngăn cản, nếu không bắt luôn cả ngươi.”
“Ồ.” Thập Nhị Nương nhìn hai vị mình chẳng quen biết nhưng có vẻ là đồ tôn mấy đời của mình, giơ tay ra, “Tới đây.”
“Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!” Ánh mắt tên đệ tử cao cao lóe lên, ánh lửa xuất hiện trong lòng bàn tay rồi bay thẳng đến chỗ Thập Nhị Nương. Thập Nhị Nương thong thả xòe bàn tay ra, nhẹ nhàng phất qua, phút chốc ánh lửa đó biến thành biển lớn càng mãnh liệt quay đầu lao ngược về phía hai đệ tử nọ.
Hai tên đệ tử không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này, đặc biệt là tên đệ tử vừa ra tay, sắc mặt đầy vẻ kinh ngạc. Hắn là đệ tử trẻ kiệt xuất trong tông môn, ấy vậy mà lại bị người ta đánh trả một cách nhẹ nhàng qua loa như vậy, người trước mặt này rốt cuộc có lai lịch gì!
Tên đệ tử lùn tỉnh táo lại trước, nhanh chóng niệm pháp quyết, linh lực băng lam tích tụ tạo thành một bức tường băng trước mặt hai người, chặn lại biển lửa lãnh liệt ập tới.
Ngọn lửa tiêu tan, tường băng vỡ nát, hai tên đệ tử còn chưa kịp phản ứng gì đã thấy nữ tử kỳ lạ kia đến trước mặt, sau khi hai người đối mặt với đôi mắt đen láy của người đó thì đầu óc bỗng trở nên mơ màng, bất tỉnh nhân sự ngay tại chỗ.
Thập Nhị Nương lùi về một bước, thở dài, cởi áo ngoài của hai tên đệ tử đang ngất xỉu dưới đất ra, thắt dây thừng rồi buộc hai tên lên cành cây ở một nơi xa xa. Buộc xong, nàng nhìn có vẻ chưa được chắc chắn cho lắm nên lột luôn quần của hai tên đó rồi buộc thêm một vòng nữa, lui lại dòm một cái, lúc này mới thấy hài lòng.
Trong vòng ba ngày hai vị đây sẽ không tỉnh lại đâu, đợi bọn họ tỉnh lại chắc cũng không tìm thấy tung tích các nàng nữa rồi. Nhưng mà lần sau phải hành sự cẩn thận hơn mới được.
Làm xong việc, Thập Nhị Nương chợt hự khẽ một tiếng, cong lưng che mặt. Qua một lúc nàng mới chống đầu gối đứng dậy, sờ sờ vết sẹo trên mặt rồi cười khổ.
Dưới lớp sẹo này là vết tích nàng muốn che giấu thật sự, mỗi khi dùng linh lực sẽ giống như nung sắt lửa đỏ in lên mặt, càng dùng nhiều linh lực càng đau. Nếu như có thể nàng không muốn dùng linh lực tí nào vì mỗi lần đau, nàng sẽ nhớ đến tứ đồ đệ Vi Hành của mình, đó… thật sự là ký ức chẳng hề vui vẻ gì.