Trở Về - Phù Hoa

Chương 8



Đối với những người dân này thì chuyện có thể khơi gợi hứng thú cũng chỉ là những chuyện ân oán tình thù như thế thôi. Ông lão càng nói càng hăng, khen Hề Vi thượng tiên ngất trời, dùng từ rất khoa trương, thổi phồng khả năng của mọi chuyện làm Thập Nhị Nương như ngồi trên đống lửa.

Khiến các vị thượng tiên đánh nhau vì nàng? Khiến ma đầu độc ác năm nào tự nguyện dâng đầu? Khiến các đệ tử Doanh Châu tiên sơn ghen tức đánh lộn ầm ầm mấy trăm năm trước, máu chảy thành sông? Toàn là cái gì đâu không. Thập Nhị Nương nghe mà đầu muốn phình to ra, kết quả Chiêu Nhạc bên cạnh lắng nghe rất chăm chú, lại còn tin những chuyện đó là thật, gật đầu nói: “Quả nhiên cao thủ tại nhân gian, không thể dễ dàng xem thường người phàm tục, những chuyện xưa mà họ nói đến cả ta cũng không biết.”

“Aida, lão bá, ông mau kể chuyện năm mươi năm trước đi!”

“Đúng rồi á, mau kể đi, làm bọn ta tò mò sốt ruột luôn rồi nè!”

Ông lão bình tĩnh hớp một ngụm trà, sắc mặt thâm trầm nói: “Năm mươi năm trước Hề Vi thượng tiên chết trong đêm trước ngày cử hành hôn lễ liên minh hai nhà với sơn chủ Đại Dư tiên sơn Lâm Tị thượng tiên. Đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì không một ai biết, chỉ có vài tin tức nhỏ được lưu truyền, nói là trước đó Hề Vi thượng tiên xảy ra tranh cãi kịch liệt với Lâm Tị thượng tiên. Vì vậy mà sau khi Hề Vi thượng tiên gặp chuyện, hai đệ tử của người khẳng định là Lâm Tị thượng tiên ra tay với Hề Vi thượng tiên nhưng Lâm Tị thượng tiên không nhận, hai nhà vì chuyện này mà biến thành tình trạng như nước với lửa hiện tại.”

“Ôi… tiên nhân tuyệt thế một thời vậy mà chết không rõ ràng như vậy, thật khiến người ta thương tiếc mà.”

“Aida, hận không thể sinh ra sớm hơn mấy chục năm để có cơ hội chiêm ngưỡng phong thái của Hề Vi thượng tiên.”

Mọi người thảo luận hăng say một hồi sau đó cũng có người nhớ ra vấn đề ban đầu, có người hỏi lão bá, “Chuyện xưa đó thì có liên quan gì tới chuyện của Chiêu Nhạc?”

Lão bá cười nói: “Hề Vi thượng tiên đó tất cả năm đệ tử, Chiêu Nhạc là nữ đệ tử duy nhất của người, nghe nói được yêu thương từ bé, sau khi Hề Vi thượng tiên mất, những đệ tử còn lại tất nhiên cũng sẽ đối đãi rất tốt với tiểu sư muội, có thể trở mặt với tiểu sư muội mình yêu thương thế này chắc hẳn phải là chuyện lớn lắm. Thế nên, nguyên nhân của chuyện này là vì Chiêu Nhạc tiểu sư muội cũng để mắt tới vị sơn chủ Đại Dư tiên sơn kia, là Lâm Tị thượng tiên ấy. Vị nào lúc nãy nói Chiêu Nhạc ái mộ nam tử người phàm thì chắc là xem tiểu thuyết lậu rồi chứ gì, chín phần là bịa đặt, không thể tin được.”

“Ey, ra là vậy! Nếu vậy thì thông suốt rồi!”

“Ồ! Nếu đúng là vậy thì loạn quá đó, Lâm Tị thượng tiên kia dù chưa cử hành hôn lễ với Hề Vi thượng tiên nhưng cũng chỉ còn cách một bước đó thôi, đệ tử yêu tiên lữ của sư phụ mình thì chẳng phải loạn hết bối phận rồi sao!”

“Đúng rồi á, huống chi cái chết của Hề Vi thượng tiên còn không rõ ràng, nếu vậy chả trách Chấp Đình thượng tiên phẫn nộ tới thế.”

“Cũng không biết Lâm Tị thượng tiên của Đại Dư kia là nhân vật thế nào mà có thể khiến hai sư đồ mê đắm vì mình.”

Hai sư đồ bị đồn là mê đắm người ta: “…”

Chiêu Nhạc buông đũa xuống, hít một hơi sau, ánh lửa trong mắt như sắp trào ra ngoài, “Nhảm nhí!”

Thập Nhị Nương: “…” Ghê thật ghê thật, mấy người này nói như đúng rồi vậy á, nếu nàng không phải là vị “Hề Vi thượng tiên” xui xẻo kia thì sợ là nàng cũng tin luôn rồi.

Chỉ có người duy nhất ở ngoài cuộc là Kim Bảo tin đó là thật. Ánh mắt cậu ta nhìn Chiêu Nhạc càng ngày càng kinh ngạc, sau đó không kiếm được len lén hỏi nàng ấy: “Cái người nói ngươi thích nam tử người phàm lúc nãy là nói bậy rồi đúng không? Hèn gì ngươi tức giận vậy, cơ mà, ngươi thích cùng một người với sư phụ ngươi thật đó hả?”

Chiêu Nhạc tức muốn hộc máu, thiếu chút nữa là phun ra bàn luôn rồi. Cũng giống như sư phụ nàng ấy, nàng ấy không có ấn tượng tốt với Lâm Tị thượng tiên đó thì nói chi là thích hắn. Nhưng nàng ấy lại không thể nổi giận với con nít không biết chuyện như Kim Bảo, nhất thời nghẹn họng.

Kim Bảo hồn nhiên không biết, còn chân thành nói: “Các sư huynh thương ngươi như vậy, sao ngươi có thể vì một thằng đàn ông mà gây chuyện tới mức này chứ, dù ta cũng biết đạo lý ‘tình cảm khó khống chế’ nhưng mà ngươi cũng đâu cần làm tổn thương họ như thế.”

Thập Nhị Nương nghe thằng bé còn nhỏ vậy mà biết nói ‘tình cảm khó khống chế’ thì sự quẫn bách trong lòng tiêu tan hết chỉ còn thấy mắc cười.

Nhưng lúc này nàng chợt nghe tiếng cười lạnh của Chiêu Nhạc, Thập Nhị Nương quay đầu sang nhìn nàng ấy, vừa nhìn, nàng lập tức ngẩn người. Gương mặt Chiêu Nhạc bình thường đều đầy sự lạnh lùng và xa cách, ở cạnh nhau lâu ngày đôi lúc cũng sẽ thấy chút ôn hòa, nhưng hiện tại, ánh mắt Chiêu Nhạc chỉ còn lại sự châm biếm, cả người trở nên sắc bén tột cùng. Đến mức lửa giận bốc lên từ những lời đồn nhảm lúc nãy cũng biến mất theo đó.

Ánh mắt Chiêu Nhạc không biết hướng tới phương trời nào, nét mặt dữ tợn và phẫn nộ không hề che giấu. Nàng ấy nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Thương ta? Ha, đại sư huynh Chấp Đình dã tâm tham vọng, nhị sư huynh Tắc Dung lòng lang dạ sói, tam sư huynh Tắc Tồn…”

Nói đến đây nàng ấy thoáng khựng lại một lúc, “Tam sư huynh Tắc Tồn đáng buồn đáng tiếc, tứ sư huynh Vi Hành đáng thương buồn cười, đều là một đám điên.”

Thập Nhị Nương im lặng cụp mắt uống trà, che đi cảm xúc trong đáy mắt. Mấy đệ tử trở nên như vậy, bản thân nàng chẳng lẽ không có trách nhiệm gì ư. Những chuyện đó, đúng đúng sai sai, đã qua nhiều năm thế này nàng vẫn không phân rõ đâu là đúng đâu là sai. Chiêu Nhạc không hề biết nội tình của rất nhiều chuyện cho nên nàng ấy mới có thể dễ dàng biểu đạt sự thù ghét của mình như vậy, có lẽ, có thể đơn thuần mà ghét một người cũng là một chuyện rất hạnh phúc.

Sợ nhất là giống như nàng, yêu hận đan xen, tiến thoái lưỡng nan.

“Cách.”

Thập Nhị Nương đặt ly trà đã uống cạn xuống bàn, đứng dậy vác tay nải của mình lên, “Được rồi, đừng ngồi ở đây nghe mấy thứ vô dụng nữa, chúng ta còn phải lên đường đó, nhân lúc trời còn sớm thì đi mau, ta không muốn buổi tối ngủ ngoài đường đâu, ngủ cả đêm mà eo ta nhức mỏi luôn.”

Chiêu Nhạc nhìn nàng một cái rồi thu lại ánh mắt phẫn nộ, cầm kiếm đứng lên đi ra ngoài. Còn về phần Kim Bảo, cậu ta nhận ra không khí không ổn lắm nên không dám nói gì, ngoan ngoãn đứng sau lưng Thập Nhị Nương.

Một lát sau, các nàng rời khỏi tửu lâu náo nhiệt, loáng thoáng còn nghe được những người bên trong cao giọng nói Hề Vi thượng tiên thế nọ thế kia. Kim Bảo liếc người đi đằng trước, kéo kéo tay áo Thập Nhị Nương, “Thập Nhị Nương à, hồi nãy có phải ta nói sai gì rồi không?”

Lỗ tai Thập Nhị Nương vốn đang dạo chơi chốn thần tiên, đột nhiên nghe cậu ta hỏi vậy thì buồn cười nói: “Lá gan của ngươi dạo này càng ngày càng to rồi, nghĩ cái gì là nói cái đó, còn biết mình nói sai nữa à?”

Kim Bảo chu chu mỏ, “Thì tại ta thấy nàng ta thật sự rất tức giận, ta chưa thấy nàng ta tức như vậy bao giờ hết.”

Thập Nhị Nương túm lấy bím tóc của cậu ta, nói: “Kim Bảo à, ngươi phải biết nè, đừng bao giờ dễ dàng quả quyết đúng sai đối với những chuyện mà ngươi không biết. Còn điều quan trọng hơn nữa là đừng bao giờ dạy người khác phải làm thế nào, mỗi người đều phải trả giá cho sự chọn lựa của bản thân, không thể miễn cưỡng bất cứ sự lựa chọn nào.”

Nói xong, Thập Nhị Nương tổng kết lại: “Ý là đừng lo chuyện bao đồng, bớt nói chuyện tào lao, im miệng giữ bình an.”

Kim Bảo: “Ồ, ta biết rồi, sau này ta sẽ ít nói lại.” Dứt lời, cậu ta bịch miệng mình lại.

Thập Nhị Nương còn lâu mới tin thằng nhóc lắm lời này có thể giữ yên tĩnh. Quả nhiên, chưa qua nửa ngày, Kim Bảo đã quên sạch bách lời mình nói, tiếp tục bô lô ba la không ngừng nghỉ. Thập Nhị Nương ít nhiều cũng thấy rất may mắn khi có Kim Bảo ở đây, nếu lên đường mà chỉ có nàng và Chiêu Nhạc, hai người không ai nói chuyện thì ngượng nghịu biết mấy, bây giờ đã có Kim Bảo rồi, bất kể ra sao, vui vẻ cũng vui vẻ nhiều lắm.

Các nàng lại đi qua hai tòa thành nữa, có lần Chiêu Nhạc hỏi bọn họ định đi đâu, Thập Nhị Nương nói là đi tìm người, sau đó Chiêu Nhạc không hỏi thêm nữa. Phần lớn thời gian nàng ấy dùng để thử cách phá giải linh lực cực hàn phong tỏa linh mạch của mình nhưng lần nào cũng thất bại. Thập Nhị Nương nhân lúc nàng ấy ngủ thì lén xem xét thử, nàng phát hiện linh lực cực hàn đó không chút lay chuyển sau mấy lần công kích của Chiêu Nhạc. Nàng cũng phải cảm thán là tên tiểu tử Tắc Dung mặt lạnh đó mấy năm qua tiến bộ vô cùng nhanh.

Nhưng mà, cứ tiếp tục để Chiêu Nhạc làm bậy như vậy, cơ thể nàng ấy cũng sắp bị quậy nát rồi. Cách thức bậy bạ thế này, nếu như nàng còn là Hề Vi thượng tiên nàng nhất định sẽ dạy dỗ tiểu đồ đệ này cho đàng hoàng mới được.

Tiếc là Hề Vi thượng tiên đã chết rồi, bây giờ nàng là Thập Nhị Nương.

“Chiêu Nhạc, ta thấy ngươi cứ chăm sóc những vết thương khác cho tốt đi, đừng lo công kích linh lực cực trong cơ thể nữa thì tốt hơn đó.”

“Ngươi nhìn ra rồi? Không sao, ta tự biết chừng mực.”

Đó thấy chưa, thân phận không giống nhau, đến khuyên một câu cũng chỉ có thể nhận lại kết quả này. Thập Nhị Nương thật bất lực, nghĩ ngợi một hồi rồi kể ra chuyện nàng muốn tìm Quỷ hòa thượng giúp nàng ấy hóa giải linh lực cực hàn trong cơ thể. Nàng tưởng Chiêu Nhạc nghe xong sẽ càng thêm hoài nghi lai lịch của nàng, thăm dò nàng tại sao lại làm thế nhưng sự thật là Chiêu Nhạc chỉ nhìn nàng một hồi, sau đó nói: “Vậy đi tìm Quỷ hòa thượng đi.”

Nàng ấy không hỏi nữa ngược lại khiến Thập Nhị Nương hơi hoảng sợ.

Thôi kệ đi, tất cả tùy duyên vậy.

Trước giờ Thập Nhị Nương luôn không được may mắn cho lắm, nhưng từ sau khi thu nhận Kim Bảo, vận khí của nàng tốt lên kha khá. Lần này vẫn chưa tìm được Quỷ hòa thượng, lúc nghỉ ngơi Thập Nhị Nương nói đùa với Kim Bảo: “Dù gì cũng không biết người ta đang ở đâu, hay là Kim Bảo ngươi chọn đại một hướng đi?”

Kim Bảo gãi gãi mặt, nhìn xung quanh, “Vậy ta chọn bừa đó nha?”

“Chọn đi.” Thập Nhị Nương nói. Kim Bảo cũng chỉ bừa một phương hướng.

“Được, vậy chúng ta đi hướng đó.”

Đi theo hướng Kim Bảo chỉ không bao lâu thì đến một tòa thành, khi ba người vào thành đúng lúc chuẩn bị đóng cổng thành, ba người vừa bước vào trong thì cánh cửa sau lưng đóng sầm lại. Người dân trong thành khá ít ỏi, không náo nhiệt như những tòa thành trước đó, những người đi trên đường đều ra vẻ rất gấp gáp. Thập Nhị Nương cảm thấy hơi kỳ lạ, sao đóng cổng thành sớm vậy chứ?

Kim Bảo lẽo đẽo theo Thập Nhị Nương hỏi nàng Quỷ hòa thượng là ai. Lúc nãy lúc Thập Nhị Nương nói chuyện với Chiêu Nhạc cậu ta đã nghe được hết rồi nên lúc này bắt đầu hiếu kỳ.

Thập Nhị Nương nghe thế thì khẽ nhướng mày, dùng giọng điệu kể chuyện ma nói với cậu ta: “Quỷ hòa thượng đấy à, trước kia tên là Huyền Nguyệt Lang Quân, sao lại gọi là Huyền Nguyệt Lang Quân ư? Bởi vì hắn chỉ xuất hiện khi trời có trăng…”

Kim Bảo nhìn lên trời theo bản năng, thật trùng hợp, trăng non đang treo trên trời cao.

Thập Nhị Nương tiếp tục nói: “Huyền Nguyệt Lang Quân thích ăn thịt người nhất, dù là người già hay trẻ em, dù là nam hay nữ, chỉ cần bị hắn bắt gặp là hắn sẽ lột sạch da kẻ đó, từ chỗ này bắt đầu nè…” Thập Nhị Nương chọc ngón tay hơi lạnh lẽo lên cổ Kim Bảo làm cậu ta sợ run người.

Đương lúc mặt trời xuống núi, ánh tà dương còn sót lại đỏ như máu phía cuối chân trời, đường phố vắng tanh không người, chỉ có âm thanh của mấy người các nàng, không gian cực kỳ tĩnh lặng. Không khí này, đừng nói là Thập Nhị Nương cảm thấy bất thường, đến cả Kim Bảo cũng nhận ra, cậu ta nuốt ực một ngụm nước bọt.

“Thập Nhị Nương, người có cảm thấy không, nơi này, hình như, hình như hơi bất bình thường á?” Kim Bảo run rẩy hỏi.

Thập Nhị Nương nhéo khuôn mặt tròn tròn của cậu ta, hù dọa nói: “Chắc nơi này có ma đó.”

– Hết chương 008 –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.