Trước khi Nhĩ Nhĩ rời đi đã đến thăm gia đình Ưng Tử Tuấn, Ưng Tử Tuấn đã sớm chờ Nhĩ Nhĩ ở dưới nhà, Khang Thành không đi lên, ở dưới chờ cô, Ưng Tử Tuấn đứng bên cạnh không phát ra tiếng.
Vừa vào cửa, ông bà nội Ưng Tử Tuấn đã phấn khích lôi kéo Nhĩ Nhĩ, bà lại muốn quỳ trên đất nữa nhưng Nhĩ Nhĩ vội ngăn lại, Ưng Tử Tuấn thấy vậy cũng đỡ bà dậy. Ông bà nói tiếng địa phương, Nhĩ Nhĩ nghe không hiểu được, cô chỉ có thể chậm rãi từ chối, may đã vỗ về động viên, cảm xúc dần ổn định. Nhĩ Nhĩ cầm hoa quả khô mà không thể từ chối được, để trong một chiếc túi ni-lông nhỏ Ưng Tử Tuấn đưa, lúc này cô mới thở dài nhẹ nhõm. Cô nhìn quanh bốn phía, điều kiện tốt hơn trước kia rất nhiều, sạch sẽ sáng sủa, trong phòng khách treo bức ảnh cuối cùng cô đã lấy ra được hôm đó.
Nhìn một lúc, Nhĩ Nhĩ mới quay đầu cười nói với Ưng Tử Tuấn: “Tốt quá!”
Nụ cười tươi rói ấy, kể từ ấy đã luôn khắc sâu vào trí nhớ của Ưng Tử Tuấn, chưa bao giờ phai nhạt.
Nhĩ Nhĩ lại ghé vào phòng Ưng Tử Tuấn, sách được xếp đầy trên kệ, cô nhìn kỹ, ờm, môn nào cũng có, còn có cả sách đọc ngoại khóa.
“Có cậu học trò như em, cô sẽ vô cùng hãnh diện!” Nhĩ Nhĩ vỗ vỗ vai cậu. “Nếu có cần gì thì cứ liên hệ cô, lúc nào cũng được.”
“Vâng ạ, chị!”
Tiếng chị này, khiến lòng Nhĩ Nhĩ thoải mái, cuối cùng cũng cảm nhận được thứ cảm giác có anh chị em là như nào.
“Vậy thì cô an tâm rồi, cô đi trước nhé, anh rể em còn chờ chị dưới lầu kìa.”
“Chị, em sẽ thi lên đại học, em cũng sẽ đến thăm chị!”
“Sao nghe như kiểu sẽ chẳng gặp lại nữa ấy, thế kỷ bao nhiêu rồi?” Nhĩ Nhĩ ghẹo, nhưng lại nói với cậu những lời thấm thía: “Việc gì cũng phải nghĩ xa ra, đừng chỉ vì bà nội hay vì chị, em cứ vì chính bản thân mình, tầm nhìn của em rộng lớn đến đâu cơ chứ, thế giới còn nhiều điều lắm!”
“Em hiểu rồi!”
Nhờ Ưng Tử Tuấn “phiên dịch”, trước khi Nhĩ Nhĩ rời đi lại nói vài câu với bà, dặn họ tự chăm sóc bản thân.
“Chị đi rồi. Nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, học hành chăm chỉ, ngày nào cũng phải tích cực hướng về phía trước!”
Ưng Tử Tuấn sững người, đến khi phản ứng lại thì Nhĩ Nhĩ đã buông cậu ra, lên xe.
“Tạm biệt!” Nhĩ Nhĩ vẫy tay với cậu từ trong xe.
Cậu cũng bản năng vẫy vẫy tay với cô.
Xe rời đi, Khang Thành nhìn kính chiếu hậu, Ưng Tử Tuấn vẫn còn ở đó, nhíu mày. “Em hơi quá chức trách của mình với nó rồi.”
Nhĩ Nhĩ trừng mắt, “Đó là em trai em đấy.”
“Hai người không có quan hệ huyết thống.”
Nhĩ Nhĩ cảm nhận được gì đó, “Khang Thành, đừng nói là anh ghen với thằng bé đấy nhé?”
Khang Thành không phủ nhận, “Nó không còn nhỏ nữa.”
“Đúng, đúng, đúng! Không nhỏ nữa, sau này em sẽ chú ý hơn.” Nhĩ Nhĩ quyết định chiều theo ý anh trước.
Khang Thành quay đầu liếc cô một cái, thản nhiên lên án: “Em coi anh là trẻ con à?”
“Không, không phải!” Nhĩ Nhĩ tất nhiên không thừa nhận.
“Liên tục phủ định như vậy có thể được coi là khẳng định.”
Nhĩ Nhĩ không nói gì, bóc vội quả quýt trong tay, tách làm đôi rồi nhét vào miệng Khang Thành, “Ông Khang, ăn gì đó bổ sung thể lực, tính mạng của vợ ông đều ở trong tay ông cả rồi đó.”
Khang Thành im lặng ăn hết, không nói gì nữa.
Lúc bọn họ về đến nhà thì đã tối, dọn dẹp nhà một chút, hai người mệt qua lăn ra ngủ. Sáng hôm sau, Khang Thành phấn chấn bừng bừng kéo Nhĩ Nhĩ đến Cục dân chính. Hai người cứ như mọi ngày ra khỏi cửa, hôm nay không phải ngày có ý nghĩa to lớn với mọi người gì, nhưng mà lại là ngày kỷ niệm có ý nghĩa nhất với họ.
Nhận giấy chứng nhận xong, Nhĩ Nhĩ còn so sánh, đối chiếu ảnh của mình, đủ loại bất mãn, Khang Thành lấy bản chứng nhận kết hôn của cô rồi bỏ vào ba lô của mình.
“Ơ nào, ơ kìa? Đấy là của em mà!” Nhĩ Nhĩ đưa tay ra muốn lấy lại.
Khang Thành chặn ngang, “Sau này em không phải dùng đến, cứ để anh giữ là dược.”
Nhĩ Nhĩ hết hi vọng lấy lại, nói: “Thầy Khang ơi, sao anh lại ấu trĩ thế chứ!”
Khang Thành dắt tay Nhĩ Nhĩ, trả lời: “Vợ của thầy Khang ngây thơ ơi, đi thôi! Đi về nhà!”
Hai người nhìn nhau đắm đuối, lại nhìn nhau cười. Ánh mặt trời chiếu xuống, tay hai người nắm chặt, càng lúc càng xa.
Nghỉ ngơi vài ngày, Nhĩ Nhĩ bắt đầu tiến hành kế hoạch quán cà phê, hai người đã thỏa thuận là không làm đám cưới hình thức, khi nào chuyện bên này đi vào quỹ đạo, bọn họ sẽ mời bạn bè gia đình ăn bữa cơm rồi sau đó cùng nhau quay lại Bắc u, coi như là chuyến tuần trăng mật có ý nghĩa sau khi kết hôn.
Chỉ khi bắt đầu Nhĩ Nhĩ mới biết được mọi thứ rối rắm đến nhường nào, chọn địa điểm, trang trí, mua thiết bị, tuyển nhân viên thích hợp, còn tự mình tranh thủ đi tìm hiểu học hỏi các kiến thức liên quan, còn bận rộn hơn cả Khang Thành, hơn nữa cứ một thời gian khá dài như vậy, đến khi Nhĩ Nhĩ quay lại cuộc sống bình thường rđược rồi mơi sphats hiện ra đã lâu bản thân chưa nói chuyện hẳn hoi với Khang Thành, lại càng chẳng hò hẹn như những cặp đôi khác, cô lật lại lịch sử trò chuyện của hai người, thật sự là ít đến đáng thương, phần lớn còn là Khang Thành săn sóc cô. Thế nên, cô lén hỏi Tống Chí thời khóa biểu của Khang Thành, chuẩn bị đến trường tạo bất ngờ. Hiện giờ Tống Chí quản lí những sinh viên chưa tốt nghiệp, chuyện thời khóa biểu chỉ là lặt vặt, còn được trêu ghẹo: “Em gái, nhớ đến sơm sớm tìm chỗ ngồi đấy nhé, lần nào cậu ta lên lớp, chắc chắn sẽ không ít người, thầy Khang của chúng ta ấy à, là người nổi tiếng đó! Cũng chả biết bọn học sinh bây giờ nghĩ như nào mà mê muội cái bản mặt lạnh như tiền của cậu ta thế chứ!”
Chiều hôm ấy, Nhĩ Nhĩ mặc áo thun, quần bò, tóc buộc đuôi ngựa, cách ăn mặc rất mang cảm giác thanh xuân, ra khỏi nhà. Nghe lời khuyên của Tống Chí, vừa sớm đã đến phòng học, không dám trắng trợn ngồi bên trên, chỉ lén lút ngồi ở dãy ghế sau, quả nhiên, qua một lúc, phòng học đã kín người. Rất nhanh, Khang Thành đã vào lớp, hôm nay anh mặc một chiếc áo măng tô, chân dài sải bước, khí chất ngời ngời, các nữ sinh có phần náo động. Trước khi Khang Thành dạy học, nhìn chung quanh một vòng, luồng khí mạnh mẽ đè nén bầu không khí ồn ào xuống. Nhĩ Nhĩ ngược lại lại không sợ bị anh phát hiện, nhiều người như này, cũng chả nhìn tới được góc của cô, vì thế khi những sinh viên khác bị chạy theo thiết tấu buổi học của Khang Thành thì Nhĩ Nhĩ lại thích ý chống cằm ngắm anh. Cuối cùng, đến đoạn suy nghĩ câu hỏi, Khang Thành cho mọi người thời gian suy nghĩ, sự thoải mái của Nhĩ Nhĩ vô cùng gây chú ý trong một đám đông đang cúi gằm.
“Đàn… đàn chị?” Một tiếng nói khe khẽ truyền đến.
Nhĩ Nhĩ không để ý, đến khi có tiếng thứ hai mới nhận ra sinh viên bên cạnh gọi cô.
Cậu sinh viên thấy Nhĩ Nhĩ nhìn qua thì mặt hơi ửng hổng, “Đàn chị, chị không mang sách, có thể… có thể xem chung với em ạ! Tiết của thầy Khang, rất… rất nghiêm khắc.” Nói rồi còn dịch quyển sách qua một chút.
Nhĩ Nhĩ thấy cậu trai này rất đáng yêu, đang định nói chuyện lại thấy mặt cậu chàng bắt đầu căng thẳng.
Một bàn tay, ngón trỏ cong cong gõ xuống vị trí giữa hai người, “Bạn học này, đã biết đáp án rồi à?”
Cậu chàng buồn rười rượi lắc đầu.
Nhĩ Nhĩ ngẩng đầu nhìn Khang Thành, nở nụ cười.
Mãi tiết học mới kết thúc, Nhĩ Nhĩ đứng lên nhường chỗ cho người bên cạnh, định bụng để mọi người đi hết. Kết quả. Người trên bục giảng tắt đa phương tiện đi, một tay cầm sách bước nhanh đến chỗ cô, lúc này, sinh viên còn chưa đi hết, mọi người liền trơ mắt nhìn thầy Khang lúc nào cũng lạnh lùng nghiêm túc kéo một người con gái vội đi ra ngoài.
Đám người xôn xao.
Khang Thành kéo Nhĩ Nhĩ đi một đoạn mới dừng lại, “Sao em lại đến đây thế?”
“Ngắm chồng em!”
Khang Thành nhìn cô từ trên xuống dưới, lập tức cầm cuốn sách đập bốp lên đầu cô một cái, “Nhìn qua quả thực giống một cô sinh viên…”
“Cảm ơn thầy đã khen!” Nhĩ Nhĩ nghịch ngợm làm bộ cúi chào.
Khang Thành cười, ôm Nhĩ Nhĩ vào ngực.
Họ đứng cạnh thân cây dưới tòa nhà dạy học, sinh viên đi qua đi lại cũng chẳng phải ít, ai có gan hùm thì cứ chạy lại chào hỏi, Khang Thành trả lời, tiện thể giới thiệu đây là vợ anh, xem như dẹp được cơn bão nho nhỏ này.
Sau đó, Nhĩ Nhĩ vừa bận rộn vừa phải đặc biệt chú ý sắp xếp thời gian cho Khang Thành, kiểm soát đúng mực sẽ không để công việc ảnh hưởng đến cuộc sống.
Quán cà phê cuối cùng cũng đã khai trương, Nhĩ Nhĩ đặt tên là “Nhĩ Nhã”, mặc dù vạn sự khởi đầu nan nhưng cuối cùng cô vẫn khai trương được. Mặc kệ thế nào, bàn ghế cũng đã dựng xong rồi, cứ xem bài hát được biểu diễn như nào. Đây cũng là đưa đá qua sông, từ từ rồi sẽ đến.
Một năm sau khi đi vào hoạt động, xem như đã đi vào quỹ đạo, Nhĩ Nhĩ và Khang Thành bắt đầu có thời gian lên kế hoạch đi du ngoạn, đương nhiên là dựa theo bàn bạc trao đổi trước, hai người hẹn bạn bè từ trước, mọi người cùng ngồi trên một bàn, coi như là bù tiệc mừng. Kỳ thật cũng chỉ là có lý do để mọi người tụ họp lại ăn bữa cơm, Tống Chí không cần phải nói, Trần Trình, Tử Văn, còn có vài người bạn của Khang Thành, khó có lần mọi người được tụ lại một chỗ, có ăn có uống, mọi người thỏa thích đến cực điểm, ngay cả Khang Thành cũng hiếm có lần tươi cười tiếp đón mọi người.
Nhĩ Nhĩ tiếc rằng Khương Tố Lạp vì quá bận mà không đến được, Đường Tử San lại ở nước ngoài không về kịp. Có thiếu sót mới là hoàn hảo, Nhĩ Nhĩ cũng không mấy để ý.
Chuyện bên này xong xuôi, Nhĩ Nhĩ và Khang Thành bay sang Philippines, thời gian trước đó mẹ Khang đã bay qua bay lại hai lần, không nỡ đi, nhưng vẫn là bị cha Khang ngày gọi N cước điện thoại giục về. lần này hai người họ cùng nhau về, mẹ Khang chẳng cần nói cũng biết vui biết chừng nào, tuy nói không làm tiệc mừng nhưng dù sao người lớn cũng ở Philippines, bốn người gộp lại, vẫn làm một bữa tiệc gia đình vô cùng vui vẻ, chờ mọi thứ xong hết, không dễ gì mới được nghỉ ngơi, Nhĩ Nhĩ và Khang Thành cũng đã đặt vé đi Oslo nhưng cuối cùng vẫn không thành.
Nhĩ Nhĩ mang thai.
Đứa bé vừa ngoài dự kiến nhưng lại trong kế hoạch, mãi lâu, mới đến.
Vậy nên mọi chuyện đều phải sắp xếp lại lần nữa, Khang Thành cũng vậy, hơn nữa còn khẩn trương hơn cả Nhĩ Nhĩ, làm bao việc mất mặt bị Nhĩ Nhĩ cả bố mẹ Khang cười cho thối mũi, bản thân lại thấy chẳng có gì là ghê gớm cả, dù sao cũng đã lên chức bố rồi, chuyện gì cũng có thể cho qua.
Lâu sau Nhĩ Nhĩ mới đẻ, không ngờ lại gặp trắc trở, nước ối cạn, không sinh thường được, chỉ có thể sinh mổ. Lâu, thật sự rất lâu, một ngày một đêm mới ra khỏi phòng mổ, 7.62 (~3.31) cân, là một cậu nhóc khỏe mạnh.
Khang Thành không nhìn đứa nhỏ, bước vội đến hôn lên mái tóc mướt mồ hôi của Nhĩ Nhĩ, “Chỉ một lần này thôi, chúng ta không sinh con nữa…” Mặt anh vẫn tái nhợt đi vì chuyện nghĩ lại cũng phát sợ này.
Nhĩ Nhĩ cười nhẹ, không nói gì, thật ra trong lòng cô đang ấp ủ suy nghĩ sinh một đứa con gái nữa, đã lựa từ hay ý đẹp nhưng nói bây giờ có vẻ không thích hợp lắm. Cô mệt muốn ngủ lắm rồi.
Đứa bé tên Khang Châu.
Nhĩ Nhĩ nghe Khang Thành nói tên con xong thì ngọt ngào chìm vào mộng đẹp.
Hai năm sau, Nhĩ Nhĩ và Khang Thành mới quay lại Tromsø, bù đắp cho một chuyến đi muộn màng. Mùa đông đại học vẫn lả tả. Ra khỏi cửa khẩu, Khang Thành nói rằng muốn gọi điện thoại, để Nhĩ Nhĩ đến quầy Hertz làm thủ tục, Nhĩ Nhĩ quen thuộc bước đến quầy đó trước, nhân viên là một chàng trai, bắt đầu làm thủ tục, thao tác vô cùng thuần thục.
Nhĩ Nhĩ đã chuẩn bị kĩ lưỡng xong xuôi, thấy chàng trai ngẩng đầu nhìn ra phía sau cô, cô theo bản năng quay người lại, thấy một người đàn ông vóc dáng cao cao, làn da hơi trắng, mặc đồ lông, tay cầm một đóa hoa tím đang nhìn cô. Cô biết loài hoa này, là quốc hoa của Na Uy, tên là Erica.
Chàng trai nhân viên nhạy cảm dường như phát hiện ra điều gì, tò mò hỏi: “Do you know each other?”
Hai người đều nở nụ cười.
“She is my wife!”
“He is my husband!”
Bố ơi, sao tên con lại là Khang Châu?
Bố mẹ hy vọng con có thể tự do tự tại mà trưởng thành.
Vâng ạ, con nhất định sẽ làm một con thuyền nhỏ tự do tự tại.