Trở Về Phương Bắc

Chương 31



Trên cánh tay của Ưng Tử Tuấn có một vết sẹo rất sâu.

Khi còn rất nhỏ, trong ký ức của ưng Tử Tuấn có vô số lần cha mẹ cãi nhau, trong một lần như vậy, hai người bọn họ cãi nhau gay gắt, mẹ lấy một con dao nói liều mạng với cha, khi đó, cậu không biết liều miệng có nghĩa là gì, cũng như mọi ngày, chỉ đứng im một góc, sau đó, hai người xô xô đẩy đẩy, con dao bay lên xẹt qua cánh tay cậu.

Mạng lớn, chỉ cần lệch một chút, có thể chính là cổ.

Vì thế, ưng Tử Tuấn nương nhờ vào tính mạng nhặt được này, ở giữa kẽ ở, len lén lớn lên, mà cha cậu vẫn đâu vào đấy, đánh bạc thua, giân lên đâm người thắng được tiền kia đến chết. Thật ra, khi ấy Ưng Tử Tuấn có mặt ở hiện trường, bên trong quán đồ ăn vặt trong thôn, cái bàn ngay cửa lớn, chỗ mấy người quen mặt kia ngồi là một cái bàn cờ. Mẹ bảo cậu đi tìm cha, lúc cậu tới thì chứng kiến hết tất cả. Sau đó, cậu rất bình tĩnh, dùng điện thoại trong quán đồ ăn vặt gọi 110, báo rõ ràng địa chỉ, sau đó chậm bước về nhà.

Vừa đến nhà, ưng Tử Tuấn đã thấy cha đang hoảng loạn thu dọn quần áo, mẹ ở bên cạnh không ngừng hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, hai người họ cũng chẳng có thời gian để ý tới cậu. Mắt thấy cha sắp lao ra cửa, cậu “ngây ngô” nói với mẹ, con thấy cha cùng cô nào đó ở cùng một chỗ với nhau.

Đây là sự thật, trước kia cậu đã thấy, chỉ là không nói thôi.

Mẹ lập tức nổi giận đùng đùng, chẳng mấy chốc hai người đã dây dưa, cho đến khi chú cảnh sát đến.

Không lâu sau đó cha đã bị kết án, mà mẹ cũng đi bước nữa chẳng bao lâu sau đó, lúc đi chẳng quay đầu lại. Mà Ưng Tử Tuấn, cũng không quay đầu lại, cùng bà đến một thôn khác, một trường tiểu học khác.

Cái gọi là người một nhà, dây dưa chín năm trời, phải tách ra như nào mới không phải là một loại giải thoát.

Lần đầu Ưng Tử Tuấn gặp Nhĩ Nhĩ, là cô vwuaf tới trường học của bọn cậu, nói thật thì, những lời cô giảng cậu chẳng hiểu nổi câu nào, cậu không biết sao cô giáo Triệu này lại phải để họ nói đây là đâu, nó là cái gì, tiết học này, đa phần cậu chỉ ngẩn người ra.

Hết tiết, một mình cậu cũng ngây ngốc, bạn cùng lớp, ngoại trừ có câu không hiểu thì đến hỏi cậu ra thì những khi khác cũng sẽ không tìm cậu chơi đùa, tự cậu cùng có thói quen đợi chờ trong yên lặng. Nhưng cô giáo Triệu này, lại tìm cậu nói chuyện, tuy rằng cậu không để ý đến nhưng trong lòng lại cảm thấy được, giọng nói của cô giáo mới đến này rất mềm mại, rất êm tai.

Lúc được nghỉ hè, Ưng Tử Tuấn đưa cô Triệu à thầy Trần về nhà, cậu đưa cô Triệu đến nhìn người bạn duy nhất của cậu, con bê nhỏ trong chuồng bò. Cô Triệu hỏi cậu, tên của nó là gì. Cậu lắc đầu, không có tên. Thật ra, còn có lời không muốn nói, con bê rồi cũng sẽ thành con bò già, một là bán hai là ăn, không cần tên.

Lần đó theo hai thầy cô về trường, lúc chuẩn bị đi, Ưng Tử Tuấn thấy cô Triệu lén bỏ một phong bì, cậu biết trong đó là cái gì, cậu chỉ siết chặt tay đang duỗi ra của cô. Cậu cảm thấy cô Triệu là người rất tốt. Cho đến khi cô bị thương trên đường, Ưng Tử Tuấn lại thấy cô Triệu quá tốt, mình không đáng. Cậu đặt ý nghĩ này trong đáy lòng một thời gian dài.

Ưng Tử Tuấn học cấp hai trên trấn, Triệu Nhĩ Nhĩ mua cho cậu một chiếc điện thoại thông minh, đây là chiếc điện thoại đầu tiên trong đời của cậu. Rất nhiều năm sau, cậu vẫn giữ gìn nó như báu vật trong hộc bàn học, khóa kín lại. Cũng là từ thời khắc đó, trong lòng Ưng Tuwr Tuấn, hình ảnh cô Triệu là hữu hình, là Triệu Nhĩ Nhĩ có hơi ấm.

Sau đó, tất cả mọi thứ, ngay khoảnh khắc Triệu Nhĩ Nhĩ bị đất đá lở cuốn đi, bị ngưng đọng lại, dần dần thăng hoa.

Triệu Nhĩ Nhĩ, là cô Triệu, là ân nhân cứu mạng, là người chị trong lời của bà nội, là nguyên nhân cậu bị ác mộng. Bởi vì trọ ở trường, cậu không giấu được chuyện ác mộng ấy, Ưng Tử Tuấn không thể không đi tìm thầy Trần Trình, thầy Trần đồng ý với điều kiện tiên quyết không được nói cho Triệu Nhĩ Nhĩ, bắt đầu trị liệu, đồng thời dùng thành tích xuất sắc của mình cùng với quan hệ của thầy Trần, có thể được phân đến một phòng riêng, cứ như vậy trải qua thời cấp hai và cấp ba.

Đến lúc thi đại học, Ưng Tử Tuấn đã không cần trị liệu từng đợt như trước nữa, cậu đã có thể có cuộc sống học tập giống như người bình thường. Cậu thi vào Đại học J, Lâm Thành có Triệu Nhĩ Nhĩ, không còn là chỉ nhìn qua màn hình điện thoại, mà còn thực sự gần kề.

Ưng Tử Tuấn sẽ giúp Triệu Nhĩ Nhĩ quản lí Nhĩ Nhã, giúp cô chăm sóc Khang Châu, là cậu em trai được mọi người khen ngợi, Khang Châu cũng rất thích người “cậu” này, chỉ là quan hệ với Khang Thành vẫn nhàn nhạt, mà cậu biết, bản thân và Khang Thành, vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định, hai người rất ít chuyện trò, dù cho nhiều năm qua đi, cũng vẫn là như vậy. Triệu Nhĩ Nhĩ luôn nói với cậu rằng, phải thân thiết với anh rể nhiều vào, mà bản thân lại luôn nói ở cùng với đàn ông sẽ khác ở với phụ nữ. Kỳ thực, chỉ mình cậu biết rằng, bọn họ đứng ở lãnh địa của họ, chưa từng bước thêm bước nào nữa.

Sau này, cậu gây dựng sự nghiệp, quy mô công ty ngày càng lớn, nhưng lại không kết hôn hay có người bạn gái nào. Triệu Nhĩ Nhĩ nôn nóng không thôi, Khang Thành không có ý kiến gì, Khang Châu thì ngược lại, thường xuyên khuyên mẹ mình tôn trọng suy nghĩ của cậu, về sau, Triệu Nhĩ Nhĩ cũng từ bỏ.

Về sau nữa, bọn họ đều già đi, Khang Thành qua đời vì ung thư dạ dày, Khang Châu làm bác sĩ không biên giới, Ưng Tử Tuấn bỏ tại tất cả chức vụ ở công ty, về hưu sớm, chăm sóc Triệu Nhĩ Nhĩ mắc bệnh Alzheimer giai đoạn đầu.

Cả đời này, tình cảm của Ưng Tử Tuấn với Nhĩ Nhĩ, là phức tạp vậy đấy, là người cứu vớt cậu khỏi cuộc sống, là cô giáo, là ruột thịt, là chị, là bạn, có lẽ còn là yêu. Khi người con gái khác nói lời yêu với cậu, đáy lòng cậu không hề gợn sóng. Tình yêu rất nông cạn, với cậu mà nói, không khác gì mối quan hệ với khách hàng cả.

Ưng Tử Tuấn sẽ chăm sóc Triệu Nhĩ Nhĩ đến già.

Cậu đã làm được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.