Mấy người Phó Diễm mua vé xe lửa đều là loại có giường nằm bởi trước khi đi, nàng đã nhờ được Trương Vĩ tìm người quen mua giúp. Thời gian dự tính đến đế đô áng chừng là khoảng sáng sớm ngày hôm sau, cho nên vẫn là vé giường nằm tương đối thoải mái hơn. Chính là không nghĩ tới, ba người bọn họ mới vừa sắp xếp hành lý xong, chuẩn bị nằm xuống thì bất chợt có một vị đại nương đi đến, nàng ta muốn dùng vé ngồi phổ thông của mình để đổi vé giường nằm của mấy người Phó Diễm.(Truyện được đăng duy nhất tại:https://.wattpad.com/user/PhmQuangV).
"Tiểu cô nương a! Cháu của ta hiện đang phát sốt, thật sự là không có biện pháp ngồi ghế phổ thông được, ba người các ngươi đều còn trẻ như vậy, thôi thì đổi một chút cho đại nương đi, coi như tích đức làm việc thiện."
Bộ dáng vị đại nương kia thoạt nhìn qua thì cũng rất tốt, không nghĩ tới nàng ta vừa mở miệng liền khiến cho người khác phải chán ngán như vậy. Đáng tiếc, lần này nàng ta đánh chủ ý sai người rồi, không nói đến Phó Diễm, cho dù là Phó Sâm hay Phó Miểu cũng không phải là loại người dễ bị lừa gạt như vậy.
"Đại nương! Cảnh ngộ của ngươi cũng khiến ta nghe xong thật là đau lòng a. Nhưng mà vé giường nằm này của bọn ta phải dùng giá tiền rất cao mới mua được đấy, ngươi xem?".
Phó Sâm cũng không phải là hài tử quá thành thật, đôi khi hắn còn cực kì láu cá.
"Giá cao hay giá thấp quan trọng gì chứ? Ai da...vé ngồi phổ thông kia của ta cũng rất tốt mà, vị trí thuận tiện lắm. Như vậy đi! Đại nương đưa cho các ngươi thêm vài quả táo, coi như để bù số tiền vé chênh lệch đi ha?".
Lão thái thái không được như ý thì dây dưa không bỏ, nàng ta không nghĩ sẽ bỏ ra số tiền chênh lệch này.
"Cái gì mà quả táo? Vui đùa cái gì vậy đại nương? Nếu không có tiền liền thì liền đứng sang một bên đi. Chúng ta không đổi nữa."
Phó Sâm trực tiếp sẵng giọng, sau đó cởi giày, chui lên giường của mình. Phó Miểu cùng Phó Diễm cũng không tính đi chỉnh nàng ta làm gì, từng người lần lượt về chỗ của mình. Lão thái thái thấy vậy, chỉ có thể phẫn nộ lầm bầm vài câu rồi nhanh chóng rời đi.(Truyện được đăng duy nhất tại:https://.wattpad.com/user/PhmQuangV).
"Đúng là trò khôi hài mà! Lần đầu tiên ta nhìn thấy lão thái thái như vậy đấy. Tiểu Hỏa! Những lời nàng ta nói thật hay giả thế?".
Phó Sâm từ giường trên thò đầu ra hỏi.
"Giả."
Phó Diễm nhắm mắt dưỡng thần.
"Cái gì giả cơ?".
Phó Sâm nhìn Phó Diễm.
"Nàng nói tôn tử nàng sinh bệnh là giả, nàng không có tôn tử. Cung con cháu đã đứt đoạn rồi. Nhiều lắm thì chỉ có một cô cháu gái mà thôi."
"Hắc hắc! Lại còn nói dối nữa cơ. Thật là có ý tứ!".
Phó Sâm cũng không quản nữa, trực tiếp đắp chăn lên ngủ. Đến chạng vạng tối, trên xe lửa nhất thời huyên náo ầm ĩ lên. Hình như là có người bị mất trộm thứ gì đó. Ngay cả khu giường nằm bên này cũng đều phải kiểm tra xem thực hư ra sao.
Lúc này đúng vào thời điểm ăn cơm chiều, huynh muội ba người còn đang cầm bánh mì sandwich trên tay mà gặm. Đây là do lần trước Phó Hâm nghỉ phép trở về dạy lại cho cô cô. Sáng nay Phó Đại Ny bèn tranh thủ trổ tài, chuẩn bị cho mỗi người một phần ăn, vừa đảm bảo dinh dưỡng, vừa sạch sẽ, lại ngon hơn đồ ăn bán sẵn trên tàu.
Nhân viên bảo vệ tiến vào, yêu cầu kiểm tra. Khi đến trước giường của mấy người Phó Diễm bên này thì trực tiếp hỏi chứng minh thư của họ. May mắn ba người không chỉ mang theo giấy trúng tuyển đại học mà còn nhân tiện cầm luôn cả chứng minh thư theo, nhân viên bảo vệ nhìn qua một lượt rồi sau đó mới gật đầu, quay người rời đi.
"Đại thúc! Phía bên kia xảy ra chuyện gì vậy?".
"À! Phía trên kia có người báo mất đồ. Chúng ta đi kiểm tra một lượt thôi, không có việc gì đâu, các ngươi ngủ tiếp đi."
Nhân viên bảo vệ thấy cả ba người đều là sinh viên đại học mới trúng tuyển, nhất thời hảo cảm trong lòng tự nhiên dâng lên.
"Vậy hả? Vất vả đại thúc rồi."
Không thể phủ định một điều là có đôi khi miệng Phó Sâm hắn đôi khi rất là ngọt.
"Cái gì mà vất vả chứ? Haha, đây chỉ là công tác bình thường thôi. Tiểu tử! Cố gắng mà học tập cho tốt nhé! Đại học Thanh Hoa là một trường rất tốt đấy!".
Phó Diễm linh cảm rằng chuyện này có chút kỳ quái, cho nên cơm nước xong liền trực tiếp đi bộ đến khu vực ghế ngồi phổ thông, nàng muốn nhìn thử tình huống một chút xem sao.
Bên trong khu vực ghế ngồi phổ thông, khắp nơi đều là cảnh tượng người ngã ngựa đổ. Nam nhân mất đồ đang điên cuồng chỉ trích người bên cạnh, nói bọn họ chính là trộm, muốn bắt bọn họ đi đến cục cảnh sát.(Truyện được đăng duy nhất tại:https://.wattpad.com/user/PhmQuangV).
"Các ngươi... những người này.. ai lấy đồ của ta thì nhanh chóng lấy ra đây! Bằng không đến điểm dừng tiếp theo thì ta nhất định phải bắt các ngươi vào nhà lao ăn cơm!".
Nam nhân đeo kính mắt đang nói kia, xem bộ dáng có lẽ chính là người bị mất của. Bên cạnh hắn còn có vài người nữa vây quanh, bọn họ đều nhìn ánh mắt của nam nhân đeo kính mà làm việc. Một nhóm khác gần đó có tổng cộng khoảng bốn người, đều vây quanh một người phụ nữ trung niên. Mà nam nhân đeo kính kia hình như là đang nhằm vào người khác, nhưng Phó Diễm chú ý tới, kỳ thật dư quang ánh mắt của hắn vẫn luôn nhìn vào người phụ nữ trung niên. Bộ dáng nàng ta ngồi có vẻ hơi co rúm, nhưng ánh mắt kia lại vô cùng bình tĩnh.
Có ý tứ!.
Từ trên người mấy nam nhân kia, Phó Diễm vẫn có thể loáng thoáng thấy được bóng dáng của quân nhân, cho dù bọn hắn có ngụy trang kĩ đến đâu thì dưới con mắt của nàng cũng có thể dễ dàng tìm ra những dấu vết còn sót lại. Xem ra người phụ nữ trung niên kia chính là mục tiêu của mấy vị quân nhân này.
Phó Diễm đứng ở đó, nhìn một hồi, sau đó rất biết điều mà quay đầu đi ra, nàng vừa đi vừa cười, tốt nhất là nàng không nên quản chuyện này.
Lần nữa trở lại giường nằm, Phó Sâm cùng Phó Miểu đều đã nằm xuống cả, gian phòng cũng mới tắt đèn, chỉ có thể dùng đèn pin cầm tay thì mới có thể dễ dàng đi lại mà thôi.
"Tiểu Hỏa! Bên kia mất trộm xử lý sao rồi?".
Phó Sâm biết Phó Diễm đến đó nhìn nên hắn vẫn luôn chờ nàng quay lại để hỏi, nếu không hắn sẽ tò mò không ngủ được mất.
"Không có việc gì. Quan binh đang bắt kẻ trộm mà thôi. Không liên quan đến chúng ta. Ngủ đi nhị ca! Sáng sớm ngày mai là tới nới rồi đấy!".
Phó Diễm cũng nằm xuống, trực tiếp nhắm hai mắt lại. Trên xe lửa, ở khu vực giường nằm không có chỗ để ngồi, chẳng lẽ cứ chổm hổm mà nói chuyện, không phải là rất kỳ quái hay sao? Tốt nhất là nên đi ngủ.
Nửa đêm, Phó Diễm đột nhiên mở to mắt. Nàng nhìn đồng hồ trên tay một chút, bây giờ là khoảng ba giờ sáng. Thời gian này là lúc kẻ gian dễ dàng hành động nhất. Nàng xoay người xuống giường, dù trước đó đã nói là sẽ không đi quản chuyện của người khác, nhưng suy đi tính lại thì nàng vẫn là không nghĩ sẽ buông tha cho nữ nhân kia. Với một thân sát khí như vậy, trên tay nàng ta tối thiểu đã có ba mạng người rồi. Không nhìn thấy thì thôi, nếu đã đụng phải nàng mà nàng không động thủ thì liền có chút không ổn thỏa, coi như vì dân trừ hại đi.
Phó Diễm im lặng di chuyển đến trước khu vực ghế ngồi phổ thông, sau đó tìm một vị trí thích hợp không người, lẳng lặng ngồi xổm xuống đợi. Xuyên qua khe hở nàng đã thấy được toàn bộ tình huống bên kia.(Truyện được đăng duy nhất tại:https://.wattpad.com/user/PhmQuangV).
Mấy người quân nhân chia nhau ra ngồi xung quanh, mắt khép hờ, có vẻ đang ngủ, nhưng vẫn còn hai người gắt gao, đang nhìn chằm chằm vào nữ nhân kia. Nữ nhân kia ngược lại bình tĩnh ngồi im tại chỗ, giống như là đang ngủ, xem bộ dáng hiện tại của nàng ta thì có lẽ không muốn xuống xe đâu.
Phó Diễm hơi mỉm cười, lấy từ trong túi áo ra một con hạc nhỏ được bện từ chỉ đỏ, đưa tay lên, thổi nhẹ, con hạc không tiếng động, nhanh chóng bay lên, dính lên người nữ nhân kia. Đây là loại bùa chú mới nàng vừa nghiên cứu được, chỉ cần con hạc này dính lên người, cho dù nó có bị hủy thì chỉ cần mục tiêu còn một hơi thở, nó vẫn có thể duy trì, theo sát liên tục đến bốn mươi tám giờ. Đây là tử hạc, còn trong tay nàng dư lại mẫu hạc, mẫu hạc này sẽ đóng vai trò là chìa khóa để khống chế tử hạc kia, ý tưởng thôi thúc Phó Diễm tạo ra thứ này chính là từ lần nàng vô tình đụng phải mẫu cổ tại Cát gia.
Làm xong này hết thảy, Phó Diễm vẫn như cũ, đứng ở bên ngoài khu vực ghế ngồi phổ thông. Không lâu sau trời đã sáng, đoàn tàu rất nhanh đã đi đến vùng ngoại ô của đế đô. Chiếc đồng hồ to tướng treo ở mỗi toa vừa đúng lúc chỉ đến sáu giờ. Phó Diễm nhìn vào bên trong, lúc này ý thức của mấy quân nhân kia đều đã có chút hơi mơ hồ. Cho nên, nếu là nàng thì lúc này chính là thời cơ thoát thân tốt nhất.
Ngay lập tức, người phụ nữ trung niên lặng lẽ đứng dậy, một mạch xuyên qua đám người mà đi ra ngoài. Phương hướng vừa lúc chính là chỗ Phó Diễm đang ngồi. Nhìn vào bước đi, dáng vẻ của nàng ta không có một chút biểu hiện kì lạ nào, Phó Diễm biết, thì ra nữ tử này cũng là đồng nghiệp với nàng.
Trong mắt Phó Diễm dâng lên một tia hứng thú, lúc này còn chưa tới đế đô mà đã gặp được một vị đồng nghiệp rồi, bản lĩnh còn có vẻ không tồi. Nàng không khỏi sinh ra sự háo hức chờ mong với sinh hoạt tiếp theo ở đế đô của mình. Đã như vậy thì liền bắt đầu từ chỗ này đi.
Phó Diễm làm bộ như ngủ gật, ngồi xổm trên mặt đất, nhìn nữ nhân kia đi qua hàng ghế lô phía ngoài cùng rồi chui vào nhà vệ sinh bên cạnh. Phó Diễm ngồi bất động tại chỗ, nhẹ nhàng thả linh thức ra, nhìn xuyên thấu vách tường. Chỉ thấy mấy phút đồng hồ sau, nữ nhân kia đã thay đổi hoàn toàn bộ dáng lúc trước, biến thành một thiếu nữ trẻ tuổi có hai bím tóc dài hai bên. Quần áo cùng trang sức cũng đều thay đổi. Phó Diễm nhướng mày, không nghĩ tới, kĩ năng hóa trang như thế này thì làm sao mà mấy vị quân nhân kia nhìn thấu được chứ?.
Nàng vẫn ngồi im tại chỗ như trước, một giờ sau, nàng thấy thiếu nữ kia ôm theo túi hành trang, trực tiếp đi đến vị trí điểm dừng sắp tới, mà mấy tiểu binh ca ca kia lúc này mới bắt đầu rối loạn, nơi nơi đang tìm người. Chẳng hề hay biết người bọn họ cần tìm vẫn đang đứng ngay trước mắt.
Phó Diễm mượn cơ hội đám người đang hỗn loạn mà đi tới bên cạnh mấy vị quân nhân kia, lặng lẽ nhắc nhở một câu, sau đó liền nhanh chóng rời đi.
Nam tử mang kính mắt, chính là người tối hôm qua báo bị mất đồ, trong nháy mắt liền tập trung vào nữ nhân kia, lúc này chuẩn bị có người muốn xuống xe, hắn chỉ có thể nhanh chóng chen lên phía trước. Thiếu nữ có hai bím tóc cũng chuẩn bị lẫn vào đám người thì đột nhiên bàn tay bị nam nhân phía sau chế trụ lại.
Chỉ thấy hắn khẽ cười một tiếng, nhưng sức lực trên tay lại không hề giảm chút nào, trầm giọng uy hiếp nói.
"Biểu muội! Vì sao muốn xuống xe mà cũng không báo ta một tiếng? Làm hại ta phải tìm ngươi mất cả nửa ngày nha!".
Sắc mặt nữ tử trong nháy mắt liền trở nên trắng bệch, lần này chạy không thoát rồi.
Chương này làm hết gần 10 ngày =)) vì sao ư? =)) Vì tôi lười quá =)))