Sở dĩ Phó Diễm nghe xong không hề kinh ngạc mà chỉ sầm mặt lại chính là vì mê huyễn trận trên núi kia là tác phẩm của nàng, Trịnh Trí hắn trúng chiêu là do hắn tự làm tự chịu, vậy mà hắn còn có thể sống sót đi ra, cũng coi như là người mạng lớn.
"Trịnh Minh còn nói gì nữa không? Trên núi chỉ có một mình hắn thôi hả?".
Phó Diễm muốn biết tình huống cụ thể rốt cục là như thế nào.
"Hắn chỉ nói với ta như vậy thôi, bảo là Trịnh Trí được người dân lên núi nhặt củi phát hiện, thời điểm nâng xuống núi thì đã đói đến mức hít vào thì ít thở ra thì nhiều, ngất xỉu rồi."
"Xem ra người kia vẫn là có chút bản lĩnh, thế nhưng có thể thoát thân."
Phó Diễm cười lạnh một tiếng, cho dù thoát thân được thì phỏng chừng cũng phải mất một tầng da đi. "Việc này ta đã biết, ngươi không cần quản nữa, Trịnh Minh hắn có nhắc đến chuyện hộ khẩu hay không?".
"Hắn có nói, bảo là đã làm xong hết rồi. Đợi hắn thu xếp vài chuyện trong nhà, có lẽ cuối tuần sẽ đến đây. Khi đó hắn sẽ trực tiếp mang hộ khẩu lại cho ngươi. Đúng rồi Phó Diễm! Dạo này có mấy người tới tìm ta, nói là muốn đồng thời kết phường làm ăn. Ta còn chưa có đáp ứng đâu, đang muốn tới hỏi ý của ngươi đây."
"Chưa nói kết phường làm gì hả?".
Phó Diễm vừa nói vừa đưa tay vuốt nhẹ lên khóm hoa mới trồng trong hậu viện, không đủ phân bón cho nên lá cây đều đã vàng khô cả rồi.
"Tiểu tử kia là một phú nhị đại, bản thân không có bản lãnh thật sự gì, nhưng nhà hắn có người làm trong bộ nội vụ. Vẫn có chút nội tình, cộng thêm việc tiểu tử kia là một người làm việc khá mang thù. Ta sẽ không ngu ngốc mà đi đắc tội loại người như vậy đâu a."
Trương Vĩ cũng là người thông minh, mới tiếp xúc qua vài lần đã có thể nhận định đối phương thuộc dạng người gì.
"Ngươi vẫn là dành thời gian đi hỏi thăm người bên cạnh hắn một chút đi, đừng có vô tình đắc tội người ta mà không biết, kỳ thật ta đang có một cái ý tưởng, nhưng là hiện tại giống như vẫn có chút sớm."
"Cái gì?? Ý tưởng gì? Tiểu Hỏa à! Nói ra để ca ca nghe một chút nào."
"Ta nghĩ sẽ mở một cái tiệm đồ cổ, nếu là vài năm trước thì có lẽ không có khả năng chứ hiện tại ta đã là sinh viên đại học ngành khảo cổ rồi, thời điểm về sau sẽ càng ngày càng tiếp xúc nhiều với những thứ đồ cổ này, đây là cơ hội có thể nắm bắt được."
Trương Vĩ hơi chút ngừng lại, sau đó tưởng tượng, hắn biết nếu mở tiệm đồ cổ đúng là có rất nhiều chỗ tốt, không nói đến những cái khác, chỉ tính riêng bản lĩnh của Phó đại sư thôi thì hắn đã bất chấp mà tán thành rồi. Trương Vĩ bất giác gật gù phụ họa.
"Cái chủ ý này thật hay a! Đây quả thực chính là nhà ở ven hồ được hưởng trước ánh trăng còn gì?! Ngươi nghĩ xem, nếu mở cửa hàng đồ cổ ra thì ngày thường không cần làm gì cả, chỉ có thời điểm nhập hàng là bị hâm hụt tiền, ngoài ra thì chỉ cần ngồi một chỗ đợi khách đến là được. Chuyện này nếu làm tốt thì chắc chắn chúng ta sẽ kiếm được không ít đâu!".
Trương Vĩ vừa nói vừa phân tích, Phó Diễm nghe quả thật cũng cảm thấy đây là một ý kiến hay.
"Ngươi có biết chỗ nào ở đế đô chuyên môn giao dịch những thứ đồ cổ ngọc khí linh tinh hay không?".
Phó Diễm nghĩ tốt nhất vẫn là nên đi khảo sát thị trường một phen, xem giá cả hiện tại như thế nào thì mới có thể trở về triển khai kế hoạch được.
"Xưởng Lưu Ly a! Bất quá ta nghe nói, năm nay bên gia viên Phan gia ở Quý thị làm ăn cũng thực phát đạt. Người đi qua đó cũng tương đối nhiều."
"Hảo! Ngươi hỏi kỹ một chút xem cụ thể là lúc nào, chúng ta cũng đi kiến thức một phen."
Trương Vĩ thành công khiến cho Phó Diễm nảy sinh hứng thú với chuyện này.
"Được! Biểu ca của ta vẫn đang ở bên đó, hôm nào ta hỏi hắn một chút xem tình hình ra sao."
"Ta còn có bao nhiêu căn tứ hợp viện chưa làm thủ tục xong?".
Phó Diễm nhớ tới một vấn đề trọng yếu, đế đô lập tức liền chuẩn bị bước vào thời kỳ giải tỏa, cái này là tín hiệu tốt. Chính mình mua thêm mấy căn nhà, sau đó chờ giải tỏa cũng là một nguồn thu khổng lồ.
"Không còn mấy đâu! Bằng hữu của ta mấy ngày hôm trước đã mua lại mấy căn rồi. Bất quá hắn ngược lại còn lộ ra thêm vài tin tức, nói là bên trên hình như đang chuẩn bị có kế hoạch gì đó liên quan đến nhà đất, cụ thể thì cũng chưa nói. Ta cũng không có hỏi, ta thấy tốt nhất cứ nên chờ xem tình hình như thế nào đã."
"Hảo! Vậy gần đây ngươi chú ý thêm một chút, nếu có thể thì cố gắng mua thêm mấy căn nữa, Không cần quá quan trọng hình thức đâu, mới cũng được, cũ cũng thế, chỉ cần diện tích lớn thì liền gom hết lại cho ta. Nếu thật sự cần tu sửa gì thì cứ thoải mái mà làm. Tiền không đủ cứ nói với ta."
"Đủ! Một rương vàng kia ngươi đưa cho ta mới dùng có một ít thôi, chúng ta một chuyến này dù mua thêm chục căn nữa thì cũng không cần phải lo đến tiền. Thực ra chỗ vàng đó ta không dám manh động sử dụng quá nhiều, còn muốn trả về cho ngươi ý chứ. Haiz! Đúng là nhiều tiền quá cũng không an toàn!".
Vẻ mặt Trương Vĩ cực kì khoa trương.
"Ngươi còn dám nói là không an toàn? Ai dám trộm nhà ngươi chứ?".
Phó Diễm cười.
Trong nhà Trương Vĩ lúc nào cũng có người đến kẻ đi, nếu không phải là quân nhân thì cũng chính là công an, nào có tên trộm nào dám bén bảng lại gần, trộm muốn vào được nhà hắn thì gần như là nhiệm vụ bất khả thi. "Ngươi nói cũng đúng hehe! À quên mất! Cuối tuần này ngươi nhất định phải đi cùng ta đến nhà ông ngoại ăn cơm đấy nhé! Hắn nhắc tới ngươi nhiều lắm đấy, lúc nào cũng bảo muốn gặp ngươi."
"Hảo! Để thứ sáu cuối tuần nhé!".
Phó Diễm trực tiếp gật đầu.
"Được! Đúng rồi, sáng nay khi ta tới, phát hiện có một chỗ tụ tập rất nhiều người đi tới đi lui. Ta mới đi đến hỏi một câu, bọn hắn nói là đi xem phòng ở. Ta liền hỏi tiếp là ở chỗ nào, ngươi đoán thử xem ".
"A trùng hợp như thế? Nhà hắn không phải là không muốn bán căn nhà kia hả?".
"Ủa ta chưa nói mà sao ngươi biết rồi? Đúng là không gì qua mắt được ngươi. Chính là nhà lão Ngưu lần trước đấy. Lúc trước ta ra giá không thấp, hắn sống chết cũng không chịu bán. Lần này thì tốt rồi, mấy người con trai khác của hắn trở về cùng tính toán, giờ hắn không muốn bán cũng không được."
"Lão Ngưu còn có hài tử như vậy hả?".
"Là con ruột của hắn, nhưng là ai có thể không quản con mình chứ. Bọn chúng đều đã lớn cả, dù sao về sau còn muốn dựa vào chúng mà sống qua ngày nữa."
"Hừ! Trông cậy vào đám bại gia chi tử đó thì còn không bằng tự trông cậy vào tài sản của chính mình thì hơn".
Phó Diễm lắc đầu, trong lòng luẩn quẩn, cá chuối đắm đuối vì con, đúng là chỗ nào cũng có.
"Ý tưởng này của ngươi rất tốt, quả thật có tiền rồi còn sợ nhi tử không hiếu thuận hay sao?".
Trương Vĩ bừng tỉnh đại ngộ.
Hai người nói xong thì liền từng người rời đi làm việc của mình. Phó Diễm đi tìm Phó Nghiêu, Phó Nghiêu hiện tại ba tuổi, da dẻ trắng trẻo như cục bột nhỏ, nàng nghĩ có lẽ nên bắt đầu dạy hắn mấy chiêu, tập luyện cho cường thân kiện thể cũng tốt, không nghĩ tới chỉ mới học qua mấy lần mà Phó Nghiêu hắn đã có thể làm ra hình ra dạng.
Phó Diễm tính toán cuối tuần trở về, sẽ dạy thêm cho hắn. Bất quá tiểu tử này đúng thật giống y như một con trâu nhỏ, cường tráng hiếu động, rất ít khi sinh bệnh. Phó Diễm dạy Phó Nghiêu một mạch đến tận trưa, hai người đều mệt, cả người toàn là mồ hôi, tiểu tử kia trực tiếp bị Vương Thục Mai xách cổ đi tắm rửa.
Nghĩ đến chuyện tắm rửa, Phó Diễm mới sực nhớ tới cái thùng tắm của mình. Cứ như vậy mà bị hủy, khiến cho nàng đành phải đi vào không gian tắm rửa, phiền phức thật!.
Chính là không nghĩ tới, buổi chiều, Bạch Mặc Thần liền mang đến cho nàng một cái kinh hỉ lớn. Hắn kéo đến cho nàng một cái thùng tắm mới, so với cái cũ còn to hơn nhiều. Biểu tình của người Phó gia khi nhìn thấy cũng là một lời khó nói hết. . Từ bé đến giờ bọn hắn còn chưa có thấy qua ai tặng thùng tắm cho nhau cả, được không?.
"Tiểu Bạch! Ngươi đây là?".
"Phó thúc! Ta làm hỏng thùng tắm của Tiểu Hỏa, cho nên ta nghĩ mua trả cho nàng một cái khác."
Bạch Mặc Thần dẫn theo hai người nữa đến, hai người kia vừa chuyển đồ vào trong thì ngay lập tức đã rời đi luôn. Bạch Mặc Thần đi ra ngoài thêm một lần nữa, khi trở lại thì trong tay còn cầm theo rất nhiều lễ vật, khiến cho người Phó gia cơ hồ đều mắt to nhìn mắt nhỏ.
Quà của Phó Đại Dũng chính là một bao thuốc lá loại tốt nhất, của Vương Thục Mai cùng Phó Đại Ny là khăn lụa, của Phó Sâm, Phó Miểu là bút máy, ngoài ra mỗi người phụ nữ trong nhà đều sẽ nhận được một cái áo choàng bành tô làm bằng lông dê, là kiểu dáng mới nhất, đang thịnh hành bên nước R. Hắn còn đưa cho mấy tiểu hài tử như Phó Nghiêu mỗi người một bộ đồ chơi nhập khẩu, nghe nói cùng loại với xếp gỗ. Phó Diễm nhìn qua, chính là rubik lưu hành đời sau.
"Tiểu Bạch! Ngươi cũng quá khách khí rồi."
Vương Thục Mai vẫn là thực lòng rất thích Bạch Mặc Thần, đứa nhỏ này mệnh khổ, nhưng lớn lên lại không chịu thua kém ai, cực kì tốt. Diện mạo của Bạch Mặc Thần chính là loại hình mà các bà các cô yêu thích, vừa đẹp trai lại phúc hậu, lạnh lùng mạnh mẽ nhưng lại không hề có chút yếu đuối nào.
"Vương di! Đây là chuyện nên làm mà. Năm đó Tiểu Hỏa đã cứu mạng của ta. Sau này nàng lại đưa bình an phù nữa, riêng cái này thôi đã cứu ta thêm không biết bao nhiêu lần, ta còn có thể đầy đủ đứng ở chỗ này, phải nói một câu chân thành, Tiểu Hỏa chính là ân nhân cả đời này của ta."
Bạch Mặc Thần nói một tràng dài, tất cả đều phát ra từ tận đáy lòng, câu từ không quá khoa trương hay nịnh nọt nhưng người nghe cũng có thể dễ dàng nhận ra, đây chính là chân tình biểu lộ.
Người một nhà nghe xong, ai nấy đều thực đồng tình với hắn, Phó Đại Ny thậm chí còn chảy cả nước mắt. Vương Thục Mai thì đã tiến lên nắm chặt tay hắn từ bao giờ, mãi vẫn chưa buông ra.
"Ngươi nói cùng a di một chút xem, mấy năm nay sống như thế nào chứ? Hài tử số khổ a. Đến! Hôm nay không ăn cơm tối thì không được đi. A Di làm món ngon cho ngươi ăn nhé."
Phó Diễm:...
Nàng nghĩ thầm: mọi người có phải đã quá xem nhẹ người này rồi hay không? Hắn mặc dù thảm thì có hơi thảm thật nhưng bằng vào thủ đoạn cũng như gia thế của hắn thì làm sao lại bi đát như kiểu lưu lạc đầu đường xó chợ vậy được a? Gia gia cùng nãi nãi của hắn đối xử với hắn vẫn là không tồi đâu.
Phó Diễm mới vừa nói ra khỏi miệng hai câu thì đã bị cả nhà oán trách. Có tiền thì sao chứ? Dù có tiền cũng không có mẫu thân đâu!.
Phó Diễm: ủa
Hello ngày mới =)) Dạo này chăm quá, mọi người khen t đi kkkk.