Trương Vĩ ngồi xoa xoa đầu, trong lòng vẫn là sợ tới mức chưa kịp hồi phục lại tinh thần, vừa rồi chính mình thiếu chút nữa liền không thấy được mặt trời ngày mai! Không nghĩ tới mua rượu có thể cho chính mình thêm một cái mạng! Nếu nói còn phải bắt đầu từ chợ đen nói lên. Tỷ tỷ hắn muốn kết hôn, hắn đi tìm mua rượu để dùng thử, trong chợ đen hầu như cái gì cũng đều có, nhưng hắn đã đi mấy ngày nay còn không có tìm được loại vừa ý. Buổi sáng hôm nay lại đi thử một chuyển, đột nhiên phát hiện một đại thúc bán rượu nho, hắn từ nhỏ đã đi theo ngoại công lớn lên, vừa nghe hương vị, chỉ biết rượu này có thể dùng. Thời điểm trả tiền, nữ nhi của đại thúc đưa hắn một cái bình an phù. Hắn không nghĩ là việc lớn gì, thuận tay liền đem vật kia bỏ trong túi quần.
Buổi chiều có chuyện khác làm chậm trễ, khi về đến nhà bầu trời đã tối đen. Khi vào cửa, vừa kịp lúc gặp cha mình đi thị sát dưới thị trấn trở về. Vốn là tưởng cùng cha chào hỏi, chính là lái xe đột nhiên liền không ngừng được xe, thẳng tắp hướng Trương Vĩ hắn mà phi qua.
Trương Vĩ vừa rồi đều cảm thấy chính mình khẳng định không chết cũng phải đứt tay, gãy chân. Chính là đúng lúc này, xe cha mình ngồi, trực tiếp ở trước mặt hắn khoảng mười cm ngừng lại. Trương thị trưởng ngồi trên xe cũng bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, chính mình chỉ có một đứa con trai này, nếu làm hắn bị thương, chính mình cũng không dám tưởng tượng hậu quả.
Cũng đã đến rất gần nhà, phụ tử hai người nâng đỡ nhau hướng bên trong đi vào. Vừa rồi một màn kia giống như có quỷ vậy. Trương Vĩ chạy không được, xe cũng dừng không được. Khoảnh khắc lúc nãy Trương Vĩ cảm thấy bên trong túi quần thực nóng, về đến nhà đem đồ vật bên trong móc ra xem xét. Liền nhìn một đống tro tàn, bình an phù lúc sáng tự nhiên cháy rụi!.
Mẫu thân Trương Vĩ là Nhạc Tú Anh từ trên lầu đi xuống, liền thấy nhi tử chính mình cầm một nhúm tro tàn trong tay mà nhìn chăm chú. Lão công luôn điềm đạm, bình tĩnh cũng một bộ dạng ngơ ngác, ngốc nghếch.
"Tiểu Vĩ! Sao hai cha con các ngươi như thế nào đều một bộ dạng thấy quỷ thế?".
Trương thị trưởng lo lắng làm tức phụ mình hoảng sợ, khuyên nhủ ngồi xuống trước. Một nhà ba người ngồi an vị, Trương thị trưởng mới chậm rãi nói ra. Sau khi nói xong, Nhạc Tú Anh vẫn là một bộ dáng bình tĩnh. Nhưng là về sau khi nàng thấy qua lá bùa bị đốt trụi kia, ánh mắt trợn tròn nhìn Trương thị trưởng, hắn khẳng định tức phụ mình khả năng thật sự bị dọa sợ!.
"Tú Anh, Tú Anh! Ngươi đừng có dọa ta...".
Nhạc Tú Anh nguýt hắn một cái, đem phần còn sót lại của lá bùa hình tam giác mở ra chậm rãi, thật cẩn thận đặt lên bàn.
"Tiểu Vĩ! Lần này thật sự là gặp gỡ quý nhân! Các ngươi nhìn phù này, đốt trọi không là chỉ bản thân nó, mà còn là hình vẽ bằng chu sa bên trên!".
Phụ tử hai người thăm dò nhìn qua, quả thật như thế.
"Mẹ, ngươi làm sao hiểu điều này?".
Trương Vĩ thật sự không biết, chính mụ mụ ôn nhu của mình còn hiểu những cái phong kiến mê tín này.
"Ngươi thì hiểu cái gì, nếu không phải hôm nay ngươi vận khí tốt, ta cùng ba ngươi liền phải đi bệnh viện để gặp ngươi."
Nhạc Tú Anh nhìn lá bùa trong tay, không mảy may xem thường một chút nào.
"Ông ngoại ta, chính là cụ ngoại ngươi, là người hiểu rất rõ cái này, cũng có thể vẽ bùa, giúp người ta xem tướng gì đó. Nhưng là nhìn hình dáng lá bùa của ông ngoại ta chính là xa xa không sánh bằng cái này. Ta khi còn bé có nghe hắn nói qua, bình an phù của cao nhân chân chính, sau khi giúp người chắn tai họa, ấn kí trên lá bùa sẽ hiện ra, bị đốt trơ trọi! Lá bùa này của ngươi là từ chỗ nào tới? Chúng ta hiện tại không ở tại đế đô, nếu không ta nhất định muốn đưa cho cụ ngoại ngươi nhìn một chút!".
Thời điểm khi nghe thấy cái lá bùa này là của một tiểu cô nương đưa cho hắn, Nhạc Tú Anh quả thực không biết nói gì cho tốt. Con mình sẽ không phải là khờ thật chứ? Trương Vĩ cuối cùng trực tiếp thề, phát thệ không có nói dối, Nhạc Tú Anh mới miễn cưỡng tin tưởng. Trương Vĩ cũng chưa nói đến việc ba ngày sau Phó Đại Dũng sẽ đưa rượu tới, hắn cũng đang chờ mong nhìn xem bộ dáng chấn động của mẹ mình.
( đứa con quá báo =)) Nhạc Tú Anh bị bệnh tim nhé mọi người, cho nên ông chồng mới sợ làm bà ấy hoảng sợ).
Ngày tháng như nước trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày Phó Hâm lên đường nhập ngũ. Xe lửa chạy vào buổi sáng, người một nhà đã sớm ra cửa. Đến nhà ga mới phát hiện, một nhà Lý Thiên Tứ đã đợi sẵn từ bao giờ. Lý Thiên Tứ vừa thấy người Phó gia thì phi thường cao hứng, dùng sức phe phẩy cánh tay, sợ người Phó gia không nhìn thấy.
Người nhà hai bên gặp mặt, đứng hàn huyên một chút, phụ thân của Lý Thiên Tứ nhìn Phó Đại Dũng thấy hơi quen mắt, hỏi thăm một lát, thì ra lúc trước việc Phó Đại Dũng đi làm binh, chính là thúc gia gia ( em của ông nội) Lý Thiên Tứ làm giúp. Thiên hạ thật sự không gặp không quen biết. Phó Đại Dũng lại gặp được cố nhân, lại nghe thấy thúc gia gia hắn trước hôm nay đã qua đời, Phó Đại Dũng hơi có chút tiếc nuối.
"Phó huynh đệ, Thiên Tứ tính tình còn có chút trẻ con, về sau còn phải nhờ Phó Hâm quan tâm, nhắc nhở hắn."
Phụ thân của Lý Thiên Tứ biết rõ con mình là cái đức hạnh gì. Từ nhỏ đã bị lão nương nhà mình chiều hư.
"Cha! Hôm nay nói cái này làm gì! Ta cùng Phó Hâm là hảo huynh đệ, khẳng định hỗ trợ, giúp đỡ nhau!".
Lý Thiên Tứ nghe cha mình nói như vậy, không vui lòng cãi lại, cha của hắn cũng không có biện pháp gì.
Xe lửa đến, Lý Thiên Tứ cùng Phó Hâm sớm thông qua cửa ưu tiên, đi vào khu giường nằm trong thùng xe, người Phó gia cùng Lý gia hai bên đều đi lên nhìn qua, điều kiện có vẻ không tồi, liền an tâm. Hai nhà đều căn dặn hài tử nhà mình rất nhiều, Phó Hâm còn không sao, Lý Thiên Tứ đã sớm không chịu nổi. Đến khi xe lửa chuẩn bị chạy, Phó Đại Dũng bọn họ mới xuống xe. Phó Hâm cùng Lý Thiên Tứ nhìn đoàn tàu chậm rãi lăn bánh, trong mắt đều có hơi nước, nhưng là nhanh chóng nghĩ đến quyết tâm kiến công lập nghiệp, cùng ý chí chiến đấu liền bình tĩnh lại.
Đưa bọn Phó Hâm đi xong, lão Lý nhất định muốn mời cả nhà bọn họ đến nhà mình ngồi một chút. Nhưng là Phó Đại Dũng cùng Phó Diễm còn muốn đi tòa thị chính đưa rượu, liền uyển chuyển cự tuyệt, bất quá cùng ước định là nếu Lý Thiên Tứ cùng Phó Hâm có gửi tin tức gì về, hai nhà lần nữa liền báo cho nhau.
Từ biệt người Lý gia, Phó Đại Dũng liền cỡi xe đạp, mang theo Phó Diễm đi đưa rượu. Lần này hắn có làm thêm vài cái thùng rượu loại to, ước tính hơn năm cân một chút. Vừa rồi có đưa một thùng tặng cho lão Lý, Phó Diễm lại từ không gian lấy ra vài cái bình nhỏ treo lên xe.
Khi hai người đến công đại viện tòa thị chính, bảo vệ bên ngoài tiến lên, hỏi bọn hắn đến đây làm gì? Phó Đại Dũng trả lời là tới thăm người thân, ánh mắt mấy người loang loáng dò xét, qua lại, đánh giá hai cha con một hồi, bảo vệ nói bọn họ chờ một chút, đi trong nhà Trương thị trưởng báo tin.
Trương Vĩ hôm nay không ra ngoài, nghĩ hôm nay hai cha con sẽ tới đưa rượu, hắn vẫn chờ cái tiểu muội muội kia sẽ làm cho mình mẹ chấn động như thế nào đây! Vừa nghe bảo vệ cửa báo có người đến thăm, Trương Vĩ vội không ngừng liền đi ra.
"Biểu thúc! Ngươi đã tới! Mẹ của ta luôn mồm nhắc tới ngươi mấy ngày nay, muội tử, mau vào bên trong."
Trương Vĩ nhiệt tình giúp Phó Đại Dũng chuyển rượu vào. Phó Diễm mạc danh kỳ diệu, tiểu tử này có chuyện gì thế? Đột nhiên trở nên nhiệt tình như vậy? Vào Trương gia, là một tòa biệt viện to lớn đứng một mình, tổng cộng có ba tầng, bên trong thập phần mộc mạc, dưới lầu bày một bộ sô pha cùng một cái bàn trà.
Nhạc Tú Anh đã sớm ngồi ở bên cạnh sô pha để chờ. Con mình nói, đại sư hôm nay lập tức liền tới, nàng muốn nhìn thử xem có thể vẽ ra lá bùa kia là dạng cao nhân như thế nào.
"Mẹ, chính là cái tiểu muội muội này đưa bùa hộ mệnh cho ta!".
Trương Vĩ kinh hỉ, chậc chậc mồm nhìn Nhạc Tú Anh. Nàng đương nhiên không tin, nàng càng tin tưởng là bút tích của Phó Đại Dũng. Đến lúc này Phó Diễm mới hiểu được, nhiệt tình như vậy không phải là nhìn mặt mũi rượu nho, nguyên lai là do bình an phù.
Lại nhìn về phía Trương Vĩ, Phó Diễm khẽ nhíu mày. Như thế nào trên người tiểu tử này có âm khí nặng như vậy. Vờn quanh bốn phía, không có đồ vật gì gây trở ngại, xem ra là đã bị người động tay, động chân.
"Đại ca! Cái bình an phù ngươi đưa nhi tử ta trước đây, chính là đã cứu hắn một mạng, bằng không tiểu tử này đang nằm ở bệnh viện rồi. Ta muốn hảo hảo cám ơn ngươi!".
Phó Đại Dũng vừa đặt mông ngồi xuống, nửa ngày chưa kịp phản ứng, nghe vậy liền đứng dậy, trực tiếp khoát tay.
"Đại muội tử, bình an phù là khuê nữ ta đưa cho Tiểu Trương, không phải là của ta."
"Thì ra thật sự là ngươi! Tiểu Vĩ trở về nói ta còn chưa có tin, bình an phù này vừa thấy chính là bút tích của cao nhân, thật không nghĩ tới!".
Nhạc Tú Anh quả thật mở mang tầm mắt, không nghĩ tới Phó Diễm tuổi còn nhỏ, liền lợi hại như vậy. Phó Diễm nhìn về phía nữ nhân đang lôi kéo tay nàng, cái a di này là người phúc vận thâm hậu, xem ra là tổ tiên tích đức, nhưng là con nối dòng chỉ có một trai một gái, hơn nữa cung con cái còn có âm khí màu đen. Kết hợp tình huống của Trương Vĩ, Phó Diễm lập tức nói ra phán đoán.
"A di! Ngài có muốn tính một quẻ hay không?".
Phó Diễm kết luận Nhạc Tú Anh là người lương thiện. Có sự tình bình an phù lúc trước, cùng chính mình cũng có nhân quả với nhà nàng. Phó Diễm tuyệt đối không cho phép có người dùng huyền học hại người trước mắt nàng!.
Nhạc Tú Anh không phải người không có kiến thức, tương phản, gia đình nàng nội tình cũng khá thâm hậu, từ nhỏ lớn lên bên người ông ngoại, cùng huyền học có hiểu biết nhất định. Thấy thế nàng cũng nghiêm túc đứng lên. Nếu là Phó Diễm không nhìn thấu cái gì, tiểu cô nương này sẽ không chủ động mở miệng.
"Tiểu cô nương, ngươi xưng hô như thế nào?".
"Ta kêu Phó Diễm."
"Phó tiểu thư! Không biết quẻ tư giá bao nhiêu?".
Nhạc Tú Anh vừa mở miệng, Phó Diễm chỉ biết, nhà nàng khẳng định có làm qua cái này.
"Chỉ cần một khối tiền."
Phó Diễm cũng không nghĩ trông cậy vào cái này để kiếm tiền. Nàng cũng không phải gặp ai cũng đều nhìn giúp.
"Hảo. Tiểu Vĩ! Lấy tiền."
Trương Vĩ không rõ, rượu còn chưa có mua xong, tại sao lại còn xem quẻ nữa.