Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Quyển 1 - Chương 14: Sư tỷ



Ta đi đến chỗ sâu, chỉ thấy Ân Chu nằm rạp trên đất, mặt đầy máu, hình như đã ngừng thở, nhưng mắt lại mở rất lớn, nhìn về một góc.

Ta vô thức nhìn lại, ở đó có một người sương mù quấn quanh mặt, ta lập tức phản ứng lại, rút kiếm ra khỏi vỏ, đâm về phía gã, gã lại nghiêng người né tránh.

Ta cảm giác có gì đó không ổn, xung quanh lại dâng lên sương mù đậm đặc.

Ta rơi vào bóng tối vô tận.

Vô số tiếng nói vang lên, giống như yêu ma dụ dỗ người ta.

Không nhìn thấy gì, ta chỉ có thể nhắm mắt lại.

Âm thanh kia dụ dỗ ta, ta đành phong bế thính giác.

Ta dùng thần thức, dùng thuật pháp, gã tránh đi.

Ta xuất kiếm, gã cũng tránh.

Chưa bao giờ hắn tấn công, chỉ một mực né tránh.

Ta cố kìm chế cảm giác kì quái trong lòng, ma khí càng thêm dày đặc.

Từ nhỏ ta đã chán ghét ma khí, lúc này sự chán ghét lên đến đỉnh điểm, ta mở mắt ra, Ngọc Long kiếm lóe lên ánh sáng bạc, như lớp băng phá vỡ sương mù, đâm đến ngực người áo đen.

Sương mù chợt tiêu tán, ta nghe thấy âm thanh vỡ vụn.

Thứ Ngọc Long kiếm đâm trúng không phải cơ thể của ma tu, mà là một thiếu nữ, trên thân mặc đồng phục đệ tử màu xanh, sắc mặt nàng ta tái nhợt,

Hoa cúc trên đồng phục nàng ta bị máu nhuộm đỏ, Vãn Nhĩ Nhĩ nôn ra máu, hơi thở yếu ớt: “Sư tỷ.”

Lòng bàn tay của ta lạnh run, Ngọc Long kiếm đâm xuyên ngực Vãn Nhĩ Nhĩ…

Bây giờ trong rừng cấm làm gì còn ma tu nào, ngay cả tế đàn cũng biến mất, ma khí mà ta cảm nhận được cũng không còn, chỉ có Ân Chu nằm trên mặt đất, mặt mũi tím tái, rõ ràng là đã chết.

Từ khi ta bắt đầu đi tới đâu, ma tu đã thông qua con chim kia, phát hiện được ta, mượn cơ hội rời đi, chỉ có Vãn Nhĩ Nhĩ bị khống chế đi đến nơi này.

Dưới tác dụng của yểm thuật, ta lại coi Vãn Nhĩ Nhĩ là ma tu, chẳng trách người kia không hề đánh trả.

Âm thanh mà ta nghĩ là yêu ma dụ dỗ lại là từng tiếng lo lắng gọi ta sư tỷ, nhưng ta nghe không rõ, nhìn không thấy…

Ta run rẩy buông kiếm ra, chưa bao giờ ta nghĩ tới có ngày ta lại chủ động buông kiếm, cũng chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày kiếm của ta lại đâm vào ngực đệ tử môn phái mình.

Vãn Nhĩ Nhĩ nằm trên mặt đất, đau đớn khiến nàng ta hôn mê bất tỉnh.

Ta cố gắng điều chỉnh hơi thở, nhưng tay vẫn run bần bật.

Ta dùng linh lực bảo vệ tâm mạch của nàng ta, linh lực màu xanh không ngừng tuôn ra, nhưng máu vẫn liên tục trào ra ngoài.

Trong lúc ta rối loạn, một con Ngọc Chỉ Điệp bỗng đậu lên đầu ngón tay ta, lại bị linh lực che chở, không dính phải giọt máu nào.

Động tác khẩn trương của ta cũng ngừng lại.

Có người ngồi xổm bên cạnh ta, cúi người xuống, trên người có mùi tuyết mát lạnh, ngón tay thon dài vươn ra phủ lên trên bàn tay đang run rẩy của ta, thay ta xử lý vết thương trên ngực Vãn Nhĩ Nhĩ.

Ta quay đầu, nhìn thấy góc nghiêng của Tạ Như Tịch.

Ngọc Chỉ Điệp tìm thấy hắn, hắn đến rồi.

Mọi lời nói như nghẹn trong cổ ta, ta muốn nói nhưng lại không thể bật ra thành lời.

Ánh mắt Tạ Như Tịch luôn tĩnh mịch, giờ phút này, dưới ánh trăng, ta lại nhìn thấy cái bóng của mình trong mắt hắn, nửa mặt ta đầy máu, vẻ mặt bối rối, bên cạnh là xác của Ân Chu, kiếm của ta còn cắm trong lồng ngực Vãn Nhĩ Nhĩ.

Tình cảnh như này, nói ta vô tội, e là cũng chẳng ai tin.

Tạ Như Tịch rút một chiếc khăn trắng trong tay ra, lặng lẽ lau đi vết máu trên trán ta, bình tĩnh nõi: “Ta hiểu rồi.”

Có tiếng bước chân chạy đến, ánh đèn chiếu vào trong rừng cấm, có lẽ nơi này chưa bao giờ sáng như vậy.

Là đội thị vệ tuần tra ban đêm phát hiện điều khác thường ở đây, bọn họ bao vây chúng ta thành từng vòng, Ngọc Dĩ chân nhân cũng nghe tin chạy tới, ông ta không tin nổi vào mắt mình, run tay cúi người xuống, kiểm tra hơi thở của Ân Chu.

Ta vô thức sờ tay lên hông tìm kiếm, nhưng lại sờ được một khoảng không hụt hẫng, bởi kiếm của ta vẫn đang cắm trên ngực Vãn Nhĩ Nhĩ.

Ta ngẩng đầu lên, mũi kiếm cũng hướng về phía ta, đội trưởng đội thị vệ tuần tra nhìn ta, Ngọc Dĩ chân nhân cũng ngẩng đầu lên, khuôn mặt đỏ bừng, giống như dã thú đang nổi điên, một chưởng xé gió lao về phía ta.

Tạ Như Tịch phản ứng rất nhanh, lập tức ấn đầu ta xuống, nhưng một bên tóc mai của ta vẫn bị cắt đứt, vô cùng chật vật.

Ngọc Dĩ chân nhân tức giận nói: “Triều Châu.”

Cùng lúc đó, Tạ Như Tịch cũng rút kiếm ra, nhẹ nhàng cắm trên mặt đất, ngăn cách giữa chúng ta và Ngọc Dĩ chân nhân, giống như đang cảnh cáo ông ta.

Ngọc Dĩ chân nhân dừng bước, run giọng hỏi: “Tạ Kiếm Quân, ngươi có ý gì?”

Tạ Như Tịch coi như không nghe thấy, hắn cụp mắt nhìn ta: “Ngươi muốn ngủ một giấc không? Hay là muốn đi ngay?”

Dịu dàng như vậy thật sự không giống tác phong của hắn.

Đáng tiếc, đã quá muộn, nếu kiếp trước hắn nói với ta như vậy, hẳn là ta sẽ rất cao hứng.

Bây giờ, ta chỉ cảm thấy rất hoang đường, ta lùi lại một bước, thấy Tạ Như Tịch mím chặt môi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.