Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Quyển 1 - Chương 5: Hữu danh vô thực



Rời khỏi bí cảnh Vấn Tâm, ta khẽ nhúc nhích, khiến vết thương trên người căng ra.

Sau khi xem xét kỹ, ta phát hiện cả người đau nhức, khi ta đang tìm thuốc giảm đau trong Nạp Linh giới chỉ, không cẩn thận lại lấy một con Ngọc Chỉ Điệp ra ngoài.

Không biết là thứ đồ này ta cất vào lúc nào, tuy nó không có khả năng tấn công, nhưng lại truy lùng dấu vết rất hiệu quả.

Ta khẽ thổi một cái, Ngọc Chỉ Điệp ở trong lòng bàn tay khẽ động, nhẹ nhàng bay về phía trước.

Ta chậm rãi đi theo sau, vì thương nặng mới khỏi, động tác cũng chậm chạp hơn một chút.

Bí cảnh ở sâu trong Phù Lăng Tông, ít người có thể đi vào, Ngọc Chỉ Điệp càng bay ra ngoài thì người có thể gặp trên đường cũng nhiều lên.

Ngày thường, ta vẫn đi qua đi lại trong Phù Lăng Tông, mặc dù ta nhập môn khá muộn, nhưng vì tư chất xuất chúng, hầu hết các đệ tử đều gọi ta một tiếng sư tỷ.

Bây giờ ánh mắt bọn họ nhìn ta cũng đã thay đổi, một đệ tử đang vui vẻ nói chuyện, vừa nhìn thấy ta thì bỗng im bặt, ánh mắt rơi vào người ta, trong đó ẩn chứa tiếc hận, ẩn chứa thương hại…

Có tiếng xì xào bàn tán vang lên, ta liền nghe lắt nhắt được mấy từ, “hữu danh vô thực”, “Kim Đan giả”, “tu vi có được nhờ ăn đan dược”...

Những từ ngữ thế này kiếp trước ta đã nghe quá nhiều, cũng vì những lời đó mà ta nghi ngờ bản thân, nghĩ mình quá tự đề cao năng lực…

Có một sư muội trông khá quen mặt lúng túng gọi tên ta, quan tâm hỏi: “Triều Châu sư tỷ, thương thế của tỷ tốt hơn chưa?”

Từ lúc ta bị Vãn Nhĩ Nhĩ đá xuống khỏi Đăng Vân Đài cũng đã hơn nửa tháng, trong khoảng thời gian này, ta nằm trong phòng dưỡng bệnh, không hề ra ngoài, cũng may thể chất của ta khác biệt, cộng thêm sự chăm sóc của sư phụ nên cũng khôi phục khá nhanh.

Ta cong mắt cười: “Sắp khỏi hẳn rồi, hôm nay có thể đi ra ngoài. Không thể chậm trễ việc tu luyện được.”

Thấy dáng vẻ của ta thản nhiên như vậy, muội ấy cũng yên lòng: “Không hổ là Triều Châu sư tỷ.”

Ngọc Chỉ Điệp chờ ta hồi lâu mới chậm rãi bay về phía trước, ta điều khiển Ngọc Chỉ Điệp, định đi tiếp thì sư muội kia bỗng nhíu mày, do dự nói với ta: “Sư tỷ, đừng đi về phía trước thì hơn.”

Muội ấy cắn răng nói: “Vãn Nhĩ Nhĩ mới tới kia sống ở nơi đó…”

Ta giãn lông mày ra, khẽ cười: “Đừng lo, muội tên là gì?”

Muội ấy mở to hai mắt, mặt ửng hồng, kinh ngạc đáp lời: “Muội tên Ngọc Như, là môn hạ ở Tam Phong của Tam trưởng lão.”

Ta gật đầu: “Cảm ơn ý tốt của muội.”

Ngọc Chỉ Điệp lại bay về, lượn vòng trên đầu vai ta, giục ta đi tiếp.

Sư muội hiểu ý, chạy về phía các tỷ muội khác, ta vừa bước đi vừa nghe thấy tiếng tranh luận của muội ấy và mấy người kia: “Ta bảo rồi, sao Triều Châu sư tỷ lại để ý đến một trận so tài được, các ngươi còn dám nghi ngờ tỷ ấy là Kim Đan giả… Không biết sư muội mới tới cho các ngươi ăn bùa mê thuốc lú gì, nhất định phải nói xấu Triều Châu sư tỷ bụng dạ hẹp hòi, sau này sẽ báo thù nàng ta gì đó… Triều Châu sư tỷ sẽ không như vậy!”

Ngọc Chỉ Điệp bay về phía trước, ta nhẹ bước theo sau, hoa đào ở Phù Lăng Tông đang kỳ nở rộ, gió thổi cánh hoa bay rợp trời, trên mặt đất đều là cánh hoa phơn phớt hồng.

Sau đó, ta lập tức hiểu vì sao sư muội kia không muốn ta đi tiếp.

Trong tông môn không ai không biết ta ái mộ Tạ Như Tịch đã lâu.

Hơi nước phun lên mờ ảo, dưới Đăng Vân Đài, Tạ Như Tịch đang dạy Vãn Nhĩ Nhĩ luyện kiếm, hắn mặc y phục màu đen, tóc dài buộc cao, ánh mắt rơi vào cổ tay trắng nõn của Vãn Nhĩ Nhĩ, vô cùng nghiêm túc điều chỉnh tư thế cầm kiếm giúp nàng ta.

Vãn Nhĩ Nhĩ đã đổi sang quần áo đệ tử màu xanh da trời, len lén liếc mắt nhìn hắn, mặt mày ửng hồng, nốt ruồi son trên mặt càng khiến nàng ta thêm xinh đẹp.

Từ xa nhìn lại, quả thực là xứng đôi vừa lứa.

Vãn Nhĩ Nhĩ ném kiếm trong tay đi, tức giận nói: “Tạ Như Tịch, huynh là tảng đá à? Hình như chân của ta bị trật rồi!”

Tạ Như Tịch buông tay ra, lưng thẳng giống như thanh kiếm kia của hắn, hình như hắn muốn cúi người xem xét vết thương cho nàng ta, nhưng con Ngọc Chỉ Điệp kia lại đậu vào ngón tay thon dài của hắn.

Nó khẽ rung cánh, sau đó linh khí tiêu tán, biến thành một tờ giấy hình bướm bình thường, yên lặng nằm bên tay áo hắn.

Tạ Như Tịch kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ta, cách một tầng hơi nước mờ ảo, mặt hắn vẫn chưa u ám như kiếp trước, vẫn còn khí phách thiếu niên.

Ta cũng choáng váng, thì ra thứ Ngọc Chỉ Điệp này truy tìm lại là Tạ Như Tịch.

Trong Nạp Linh giới chỉ của ta còn rất nhiều con Ngọc Chỉ Điệp như thế này, con nào cũng có thể truy tìm được tung tích của hắn, nhưng lại chẳng thể tới gần tim hắn dù chỉ nửa bước.

Giống như ta vậy, cố chấp tới gần, cuối cùng chỉ là công dã tràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.