Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Quyển 1 - Chương 7: Ta sẽ cởi bỏ từng nút thắt



Đệ tử vừa nói chuyện bối rối gật đầu, hình như bị ánh mắt của ta dọa sợ, lại vội vàng lắc đầu: “Nhưng cũng chỉ đến một lát thôi, chỉ có đúng một lần đó, ta đảm bảo…”

Ta thở dài một hơi, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng, thì ra sớm như vậy nàng ta đã đến phòng trúc này, may mà ta phát hiện kịp thời.

Kiếp trước, vì nhiều việc làm nhiễu loạn tâm trí, ta không thường xuyên tới phòng trúc này nữa, không ngờ sau này lại để nàng ta ủ ra một mầm tai họa.

Ta gõ cửa phòng trúc, không ai đáp, cửa sổ cũng bị bịt kín, ta không vào trong cũng biết hẳn là bên trong tối đen như mực, không có chút ánh sáng nào.

Ta khẽ hô: “Đại sư huynh, muội là Triều Châu đây.”

Ta kiên nhẫn đợi một hồi, bên trong vẫn không có ai đáp, rừng trúc lay xào xạc trong gió, ta tiếp tục nói: “Muội tới thăm sư huynh…”

Vẫn yên tĩnh như ta dự đoán.

Ta dựa lưng vào cửa, ngồi xuống, cách một cách cửa tự nói chuyện lải nhải, từ lúc sống lại đến giờ, rất ít khi ta thả lỏng như vậy.

“Sư huynh, muội vừa gặp phải một cơn ác mộng, lại phát hiện ra bây giờ muội không còn là thiên tài nữa… Chắc huynh cũng nghe thấy lời bọn họ vừa nói rồi, muội bị người ta đánh bại, trong vòng mười chiêu bị đánh xuống khỏi Đăng Vân Đài, sư phụ chăm sóc nửa tháng muội mới xuống giường được… Thật sự rất chật vật, rất nhục nhã…”

“Bọn họ nói trước đây muội chỉ có hư danh, nói tư chất của muội không bằng nữ tử kia, nói tu vi của muội đều là bịa đặt… Nhưng rõ ràng muội luôn liều mạng tu luyện, liều mạng luyện kiếm, tại sao lại bại bởi một người còn chưa tiến vào tông môn? Thiên đạo thật sự bất công như vậy ư? Bây giờ muội không biết đáp án, nhưng muội vẫn sẽ tiếp tục tu luyện, nhất định muội sẽ thắng. Mẫu thân từng nói với muội, nhân định thắng thiên!”

Ta đứng dậy, mặt dán vào cửa, siết chặt tay lại: “Đại sư huynh, muội lại đứng dậy được rồi, hôm đó xương sống của muội đã bị đánh gãy, nhưng bây giờ muội vẫn có thể đứng thẳng lưng. Nếu như muội có thể chứng minh cho huynh thấy, người bị đánh bại thảm hại vẫn có thể bò lên lại Đăng Vân Đài, huynh có thể ra đây gặp muội một lần không?”

Trên cửa chợt vang lên tiếng động mạnh, như có thứ gì đó bị đụng ngã vào cửa, chim chóc trong rừng cũng sợ hãi bay đi mất.

Bên trong truyền ra một câu: “Đừng đến nữa.”

Hình như đã quá lâu không nói chuyện với ai, giọng nói cũng khàn đặc, không lưu loát.

Rõ ràng ta bị cự tuyệt, nhưng lại cao hứng cười cong mắt.

Kiếp trước, ta đến phòng trúc nhiều lần như vậy, nói sùi bọt mép mà huynh ấy chẳng thèm đáp lại ta lấy nửa lời, lần này là dấu hiệu tốt.

“Được, sau này muội sẽ tới thăm huynh, gà rừng sau núi béo lắm, lần sau muội nướng mang đến cho huynh ăn.”

Ta do dự một hồi, lại dặn dò: “Đại sư huynh, nếu có nữ tử xa lạ tới đây, nói nhiều lời lừa gạt với huynh, chính là những lời khiến cho huynh nảy sinh hy vọng… thì huynh không được tin nàng ta, cũng đừng đáp lại nàng ta.”

Bên trong không có tiếng đáp lại, im lặng như tờ, nếu không phải cánh cửa vẫn đang rung động thì ta còn tưởng vừa rồi là ta nghe nhầm.

Ta lại dặn dò đệ tử canh cửa: “Nếu tiểu sư muội Vãn Nhĩ Nhĩ kia lại tới đây, ngươi phải chạy đến báo cho ta biết đầu tiên, đừng để tình huống như lần trước xảy ra lần nữa.”

Đệ tử kia ngơ ngác gật đầu.

Ta cau mày nhìn hắn ta: “Nhất định phải báo ngay cho ta biết!”

Đệ tử kia vội gật đầu, chỉ là ánh mắt nhìn ta vẫn mang theo sự xấu hổ và mất tự nhiên, lúng túng như muốn nói xin lỗi ta: “Triều Châu sư tỷ…”

Ta lặng lẽ lắc đầu, dù sao cũng không phải chỉ có hai người bọn họ nói như vậy, vẫn là do ta chưa đủ mạnh, bị nghi ngờ cũng là lẽ thường tình.

Ta đứng dậy, đi ra ngoài, quay đầu nhìn phòng trúc cô đơn kia một cái, thấy ánh nắng cũng khó xuyên qua những tán trúc dày đặc kia để chiếu xuống đây.

Tính ra, đã rất nhiều năm, đại sư huynh chưa từng bước ra khỏi phòng trúc này rồi.

Đại sư huynh, Lý Ngư Châu, Phù Lăng Tông… từng chuyện ở kiếp trước đều tích tụ trong lòng ta, ta sẽ cởi bỏ từng nút thắt.Phù Lăng Tông có Nam, Bắc Huyền Đường.

Nam Huyền Đường quản các loại hình phạt, Bắc Huyền Đường chủ nhiều năm trước đã mất tích, mọi việc đều do Ngọc Dĩ chân nhân thay mặt xử lý, nhiệm vụ chủ yếu là khen thưởng, giao các loại nhiệm vụ, hướng dẫn luyện tập…

Ta đứng trong Bắc Huyền Đường, ngửa đầu nhìn bảng nhiệm vụ không ngừng biến ảo trước mặt, độ khó tăng lên từ trắng đến tím.

Ta bỗng thấy một nhiệm vụ màu trắng có chút quen mắt, hiện lên chữ Thiên Diệp Trấn, đang định đưa tay chạm vào thì phía sau lại có tiếng nói.

“Đệ tử thân truyền của chưởng môn, thiếu chủ Triều Châu thiên chi kiêu nữ của chúng ta lại nhận nhiệm vụ màu trắng cấp thấp này sao? Chậc chậc, nếu ta là ngươi thì sẽ cảm thấy rất mất mặt, trở về Lý Ngư Châu đi thì hơn!”

Tay của ta dừng lại, nhiệm vụ màu trắng kia lập tức chìm vào trong biển nhiệm vụ, khó tìm lại được.

Ta thu tay, quay đầu nhìn người đang bị đám tùy tùng bao lấy kia.

Hắn ta cài trâm vấn tóc, ngũ quan sắc sảo, là con trai duy nhất của Ngọc Dĩ chân nhân, Ân Chu.

Hắn ta tu luyện dưới trướng của Ngọc Dĩ, đáng tiếc là tư chất bình thường, có nỗ lực, nhưng tóm lại vẫn không thể lọt vào mắt xanh của cha hắn ta.

Ân Chu khoanh tay nhìn ta, khóe môi nhếch lên: “Ngày thường nhìn ngươi cao ngạo như thế, ta còn tưởng ngươi lợi hại cỡ nào, giờ mới biết tin đồn toàn là giả dối, một con nhóc mới nhập môn cũng có thể đánh cho ngươi thua thảm, thực sự là lãng phí tài nguyên của môn phái.”

Mấy tên tùy tùng của hắn ta nhanh chóng phụ họa: “Ân Chu sư huynh nói rất đúng, vì chuyện này mà những môn phái tu chân khác không ngừng cười nhạo chúng ta, xấu hổ muốn chết.”

Ta cụp mắt xuống, muốn rời đi, nhưng khi đi ngang qua Ân Chu lại bị hắn túm lấy cổ tay, bàn tay hắn ta ướt át lạnh lẽo.

Hắn ta nói: “Mới thế đã định chạy trốn rồi à?”

Dựa theo tính cách vốn có của ta, quả thực ta không thể chịu nổi sự ấm ức này, nhưng trong môn phái cấm các đệ tử đánh nhau, cho nên cứ như vậy, ta đành phải gánh cái danh kiêu ngạo ngang ngược.

Các đệ tử xung quanh cũng bị thu hút, xoay đầu nhìn chúng ta.

Ta nhìn bàn tay của hắn, khẽ nâng cằm lên: “Dựa theo môn quy, ngươi phải gọi ta một tiếng Triều Châu sư tỷ.”

Ân Chu thiên phú bình thường, mặc dù sinh ra ở Phù Lăng Tông, lại phải dựa theo môn quy, gọi ta một tiếng sư tỷ khiến hắn ta rất bất mãn.

Quả nhiên, hắn ta dùng lực mạnh hơn: “Ngươi…”

Tay ta khẽ run lên, túm vào yếu huyệt trên tay hắn ta, hắn ta bị đau, lập tức buông tay ta ra.

Ta dùng khăn lau sạch cổ tay, bình tĩnh nói: “Ân Chu, rảnh quá không có gì làm thì tu luyện cho tốt đi, đỡ mất công nhiều năm như thế vẫn chỉ bằng một đứa trẻ con, giậm chân tại Luyện Khí kỳ.”

Đám đệ tử vây xem cũng cười rộ lên, Ân Chu ngẩng đầu, đáy mắt lộ vẻ u ám, cũng cười phá lên: “Triều Châu, ngươi sẽ không đắc ý được lâu đâu!”

Ta đưa mắt nhìn hắn ta mấy giây, sau đó chậm rãi lên tiếng: “Ta chờ ngày đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.