Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Quyển 11 - Chương 3: Thật sự rất đáng thương



Bàn tay nắm chuôi kiếm của ta siết chặt.

Chẳng trách mấy ngày nay đều không thấy Tạ Như Tịch, hóa ra là một mình hắn phải trấn thủ ma xuyên.

Ta hỏi: “Hắn sẽ sống sót chứ?”

Mạnh minh chủ không trực tiếp trả lời vấn đề của ta, chỉ cười nói: “Bước vào cửa Tiên Minh thì đã sớm không để ý đến sống chết rồi. Bây giờ bên Bất Chu Sơn cũng đang ngập tràn ma khí, không ai dò xét được tình hình ở đó. Triều Châu, hay là ngươi giúp ta đi một chuyến, hỏi các đệ tử Tiên Minh trông giữ ở biên giới Bất Chu Sơn xem sao.”

Ta gật đầu đồng ý.

Khi ngồi lên thuyền phượng, ta còn hơi mơ hồ, trên thuyền đầy linh dược, lúc thuyền cất cánh, ta nghe thấy phía dưới vang lên tiếng hoan hô, hiển nhiên tin kết giới được gia cố đã khiến người trong Cửu Vực cảm thấy hưng phấn, dường như có thể trông thấy ánh sáng của chiến thắng.

Không ai biết rằng, ở ma xuyên có một thiếu niên đơn độc trấn thủ.

Thuyền Huyền Phượng lướt đi trong mây mù, cúi đầu xuống sẽ nhìn thấy một nơi đen nghịt, đó là mây đen do ma khí tụ lại, không ai nhìn thấy tình huống bên trong.

Đó chính là Bất Chu Sơn.

Người của Tiên Minh bao vây Bất Chu Sơn từ xa, tạo thành một vòng tròn, chỉ cần yêu ma trốn ra sẽ bị bọn họ mai phục.

Ta đoán ma xuyên rung chuyển, yêu ma chạy trốn ra ngoài nhất định không ít, nhưng ta thấy đệ tử Tiên Minh vô cùng nhàn rỗi, cả thuyền linh dược này cũng chẳng có chỗ dùng.

Ta nhìn thấy một bóng người quen thuộc, là phật tử Vô Tiễn.

Nàng ấy yên lặng ngồi xuống, nói với ta: “Ta thủ trong này ba ngày, lúc đầu ma khí ngập trời, tiếng gào thét thảm thiết của yêu ma luôn truyền sang bên này, chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy yêu ma nào chạy ra.”

Ta nhìn theo ánh mắt của nàng ấy, trong vòng trăm dặm quanh Bất Chu Sơn không có lấy một ngọn cỏ, vô cùng tĩnh mịch.

Đệ tử Tiên Minh ngồi trên sườn núi nói chuyện: “Kiếm Quân vào ma xuyên rồi, lần này vong hồn dưới kiếm hắn sẽ càng nhiều. Hắn vốn chẳng có căn cơ gì, tất cả đều dựa vào thanh kiếm kia mới tung hoành được ở tu chân giới. Trong hai năm qua, không biết tay hắn đã dính máu của bao nhiêu người, quyền cao chức trọng nhưng thanh danh lại thối nát.”

Đệ tử kia cười lạnh một tiếng: “Chẳng qua cũng chỉ là một thanh kiếm của Tiên Minh thì thôi, kiếm gãy thì gãy, có gì đáng tiếc? Bên trên vừa truyền tin xuống, bảo chúng ta phái người vào trong đó thăm dò xem hắn sống hay chết, hừ, không chừng bên trong còn đầy yêu ma đó, chúng ta vào chẳng phải là đi chịu chết sao?”

Ta đứng dậy, đi đến phía sau hắn ta, chậm rãi giơ chân lên đạp hắn ta một cái, lạnh lùng nói: “Không có Tạ Như Tịch ở bên trong ngăn cản, ngươi đã sớm chết rồi, nào còn mạng mà ngồi đây nói bóng nói gió?”

Hắn ta lăn xuống sườn núi, xấu hổ ngậm miệng lại.

Vô Tiễn gọi ta một tiếng: “Triều Châu.”

Ta dừng trước mặt nàng ấy, nàng ấy đưa cho ta Ngọc Phật Tháp, là linh khí bản mệnh của nàng ấy. Nàng ấy lộ ra nét mặt từ bi, đưa mắt nhìn ta: “Cho ngươi mượn, ta đoán ngươi muốn đi vào Bất Chu Sơn. Ta có thể cảm nhận được, sinh linh bên trong không nhiều, không có gì nguy hiểm, chỉ là phải cẩn thận với ma khí.”

Ta ngồi xuống, nhìn Vô Tiễn, nhận lấy Ngọc Phật Tháp trong tay nàng ấy, khẽ nói: “Phải, ta định đi vào trong đó, lần trước hắn đã giúp Lý Ngư Châu một lần, nếu không nhờ hắn thì vảy dịch của Lý Ngư Châu sẽ chết rất nhiều người.”

Ta suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: “Ta cũng cảm thấy, một mình hắn phải gánh vác thiên hạ, chết rồi cũng không có ai nhặt xác, thật sự rất đáng thương.”Nghe nói, ở thời thượng cổ, Bất Chu Sơn cũng là một vùng đất thiêng liêng, do vậy nên mới được chọn là nơi trấn áp ma tộc.

Nhưng ta rút kiếm đi vào đó, chỉ thấy vạn vật cháy đen, không có hơi thở nào của sự sống.

Nơi đây không thể ngự kiếm phi hành, chỉ có thể đi bộ từng bước một.

Ma khí từ ma xuyên xông tới, Ngọc Phật Tháp trong tay ta tản ra ánh sáng vàng, giống như đang cầm đèn đi giữa đêm tối.

Nghe nói, lúc ma xuyên xuất hiện, có vị đại năng đã đi vào Bất Chu Sơn, còn chưa tới nơi đã bị ma khí xâm nhập mà nhập ma.

Bây giờ phong ấn lại lần nữa, ma khí cũng không nhiều như lúc trước, nhưng cũng đủ để ta bị ảnh hưởng.

Ta dừng bước lại, Ngọc Phật Tháp chiếu sáng dấu vết trên đất, có dấu chân lưu lại trên bùn đất cháy đen.

Dấu chân này rất sâu, luôn đi thẳng về phía trước, không hề lùi lại.

Đầu ta đau nhức, trước mặt bỗng lóe lên một đoạn ký ức không thuộc về ta.

Có lẽ đó là chuyện xảy ra ở nơi này cách đây không lâu, ta trông thấy Tạ Như Tịch lẻ loi đi vào Bất Chu Sơn, đi qua chỗ ta đang đứng, quanh thân toàn là ma khí nồng nặc, tối đen như mực, tiếng yêu ma cười đùa, khóc lóc truyền ra, tất cả uy áp đến từ ma giới đều đặt trên lưng hắn, nhưng hắn chưa từng chùn bước.

Đường đi của ta rất bằng phẳng, không có thứ gì ngăn cản.

Từ đây đến ma xuyên khoảng trăm dặm, chỗ ta đang đi lại nóng hổi như có dung nham chảy qua.

Ta đi thẳng một đường, có không ít ký ức xa lạ tràn vào trong đầu ta.

Có lẽ bởi vì ta có huyết mạch của Lý Ngư Châu, tộc ta lại giỏi nhất là huyễn thuật, cho nên ta cũng hiểu được ba ngày này Tạ Như Tịch đã sống như thế nào.

Ta thấy ma xuyên phun trào, vô số yêu ma gặm cắn hắn.

Lúc này, ta mới giật mình phát hiện ra, năm nay Tạ Như Tịch mới 19 tuổi.

Nơi đây có vết máu tươi đã khô, ta cúi người chạm vào, nhắm mắt lại đã thấy Tạ Như Tịch bị Đại Quân của ma tộc giẫm lên đầu, ấn vào trong đất, ma khí xuyên thấu đầu vai hắn, yêu ma vui đùa xung quanh.

Tua kiếm rơi ra, bị đạp xuống bùn, ta hơi giật mình, đây chính là chiếc tua kiếm lần trước ta bện cho Tạ Như Tịch, rõ ràng hắn đã đưa cho Vãn Nhĩ Nhĩ, sao bây giờ nó lại ở đây?

Ta bỏ qua vô số huyễn cảnh, cụp mắt tiến về phía trước.

Gần trăm dặm, rất khó đi, hầu như khắp nơi đều là bóng dáng của Tạ Như Tịch, kiếm phong của hắn rất bén nhọn, nhưng yêu ma lại quá nhiều, về sau, ngay cả kiếm, Tạ Như Tịch cũng không cầm chắc được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.