Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Quyển 8 - Chương 2: Còn phải nể mặt nàng ta chắc



Người lùn bị giam vào phòng Ngũ Âm trong cung châu chủ, lúc trước, ta rất tò mò về phòng giam này, không ngờ nó lại được xây ngay dưới chủ điện.

Dì dùng thủ pháp phức tạp mới mở được cửa phòng giam ra.

Trong phòng Ngũ Âm có tổng cộng năm gian, bố trí cách nhau rất xa, từ ngoài nhìn vào thì có vẻ rất kín đáo.

Ta nghe thấy tiếng khóc khàn khàn của nữ tử, đang dò xét bốn phía thì dì quay đầu lại, nhìn chằm chằm ta: “Tò mò như vậy sao? Hay là ngươi vào trong ở thử xem thế nào?”

Ta im lặng, cảm thấy xung quanh rất u ám, không nhịn được mà ghé sát vào người dì, kết quả là dưới ánh đèn, họa tiết trên áo dì càng nhìn càng giống xương trắng, ta vội vàng thu hồi tầm mắt lại.

Ta thấp giọng hỏi: “Châu chủ đại diện, thuốc ban ngày ngươi đưa là thuốc gì vậy?”

Ta luôn gọi dì là châu chủ đại diện, cảm thấy xưng hô thế này rất thú vị.

Bà ấy thản nhiên đáp: “Nếu ta nói cho ngươi, sao ta có thể nắm thóp ngươi được nữa, ngươi mà biết thì sẽ trở mặt với ta ngay.”

Ta im lặng không nói gì.

Ta biết dì không muốn trả lời, nhưng vẫn không nhịn được mà mở miệng: “Sao ngươi không phái người đi tìm ta, ta bị mất tích suốt mấy ngày liền…”

Dì dừng bước lại, cười lạnh: “Đến rồi.”

Dì mở cơ quan ra: “Nếu chính ngươi còn không tự lo được cho bản thân thì ta và Lý Ngư Châu cũng không cần thiếu chủ như vậy.”

Ta khẽ thở dài một tiếng, lời này tuy tàn nhẫn nhưng lại rất có lý.

Căn mật thất trước mặt ta dần hiện ra, ta và dì đứng bên ngoài, có thể nhìn rõ ràng tình huống bên trong.

Trong mật thất như tự hình thành một mảnh trời riêng, có ánh nắng chói chang chiếu xuống, nhưng ánh nắng này lại là cực hình thiêu đốt trái tim, rất thích hợp để hành hạ một người đang thèm được đắm mình trong nước.

Người lùn kia đã sớm không giãy giụa nữa, nằm im giống như một đám bùn nhão.

“Người lùn tuy xấu nhưng hát lại rất êm tai.” Ta nói.

Dì quay đầu, nở nụ cười: “Vì đó không phải là một người lùn, ngươi nhìn chân hắn ta đi, sau khi chém đuôi mới mọc ra, trước kia, hẳn là một con giao nhân. Một con giao nhân ngu dốt, nhận hết khổ sở cũng không dám nói một chữ nào.”

Ta kinh ngạc nhìn thật kỹ, quả đúng là thế, nhưng ai đã biến hắn ta thành một con quái vật đầy vảy cá và dịch mủ như thế này?

Ta suy nghĩ một lúc, sau đó kể lại những chuyện xảy ra trong phòng giam kia cho dì.

Dì cụp mắt suy tư rồi nói: “Đã không phải là thiên tai thì chắc chắn là nhân họa, ta sẽ phái người trông coi Linh Mạch. Còn ngươi, ngày nào ngươi cũng phải lộ mặt đi đưa thuốc giải cho người dân.”

Dì chỉ nói một phần trong kế hoạch, ta bèn đổi đề tài, thận trọng nói: “Có một vấn đề rất quan trọng, ta nghe nói Vãn Nhĩ Nhĩ biến mất, phải tìm nàng ta về.”

Dì ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ ta còn phải quản mấy chuyện nhỏ nhặt này? Đệ tử của Phù Lăng Tông không mất tích trên địa bàn của chúng ta, lo lắng cho nàng ta làm gì? Chẳng qua chỉ là một đệ tử mới Kim Đan mà thôi, còn phải nể mặt nàng ta chắc?”

Ta nghe vậy thì cũng không dám lên tiếng nữa.

Ta nên nói gì đây, chẳng lẽ nói, nàng ta mất tích thì Tạ Như Tịch sẽ phát cuồng?

Ta nói lời này ra, không những chính ta không tin, mà dì cũng sẽ tưởng đầu óc ta có vấn đề.

Ta làm theo lời dì, đi đưa thuốc thêm vài lần, sắc mặt của người bệnh cũng tốt dần lên, hồng hào như người bình thường.

Từ lúc sống lại đến giờ, chưa bao giờ ta cảm thấy thuận buồm xuôi gió đến thế, dường như đây mới là quỹ đạo vốn có của cuộc đời ta vậy.

Bên ngoài cũng nói phương thuốc này là ta dốc bao công sức mới cầu được, cho nên mọi người càng kính trọng ta hơn lúc ta mới trở về Lý Ngư Châu.

Ta hơi chột dạ, vì phương thuốc này không liên quan gì đến ta.

Ta cho rằng đợt dịch này sẽ kết thúc như vậy, cho đến một buổi tối, hơn một nửa người dân ở Lý Ngư Châu bị lây nhiễm vảy dịch, cung châu chủ bị đánh thức.

Ta không kịp đi giày, không kịp mặc thêm áo khoác, vội chạy tới trước mặt dì.

Dì đã ăn mặc chỉnh tề, ta còn chưa kịp mở miệng thì dì đã nói: “Hôm nay ngươi không cần đi đưa thuốc, ta tự mình đi.”

Tay ta khẽ run: “Thuốc chỉ có một bình, đúng không? Liệu có đủ không vậy?”

Dì dịu dàng đáp: “Vậy thì không chia nữa. Chỉ còn cách tìm ra người đứng sau màn, mới có thể giải quyết được chuyện này.”

Trước khi đi, bà ấy còn cố ý đóng chặt cửa chính của cung châu chủ.

Ta không nghe lời dì, không ngoan ngoãn ở trong cung, ta cầm Ngọc Long kiếm chạy về phía Linh Mạch.

Ta luôn nghĩ trận vảy dịch này là thiên tai, không ngờ lại là nhân họa, như vậy, kiếp trước phát sinh trận dịch này để làm gì? Kiếp này lại có dịch bệnh là vì sao?

Ta nghĩ mãi mà không rõ, nhưng bây giờ chỉ có một cách xử lý, là ta nhất định phải ngăn cản tai họa này.

Nếu Linh Mạch bị ô nhiễm, vậy ta sẽ đi thanh lọc nó.

Tim ta khẽ đau nhói, giống như máu trong cơ thể đang ngừng chảy vậy.

Từ lần trước, trong thí luyện, sau khi ta và Lý Ngư Châu thiết lập liên hệ với nhau, ta luôn cảm nhận mọi thứ trên đảo một cách rõ ràng.

Linh Mạch Sơn là nguồn gốc của Linh Mạch, ta đã từng tới, khắp núi đều là hoa cỏ, dược liệu hiếm có, bây giờ đều đã khô héo.

Có một động đen sâu không thấy đáy.

Sau khi nhảy xuống, gió lạnh thổi qua người ta, không biết qua bao nhiêu lâu, chân ta mới chạm đến mặt đất.

Ta lấy một viên dạ minh châu ra.

Rất khó tưởng tượng, dòng Linh Mạch kia lại chảy ra từ một con suối nhỏ như thế này.

Ta vươn tay ra, quả nhiên thấy một làn sương đen bốc lên, Ngọc Long kiếm cắm vào trong nước, mũi kiếm chạm vào thứ gì đó bị chôn ở dưới nước.

Chớp mắt một cái, làn sương đen kia quấn quanh Ngọc Long kiếm, ta nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của vạn quỷ, vô thức muốn buông chuôi kiếm ra.

Giây tiếp theo, có một thanh kiếm khác nhẹ nhàng đỡ lấy kiếm của ta, tiếng gào khóc kia cũng biến mất, thứ trong nước bị lấy ra, là một đoạn đuôi bị chém đứt, lớp vảy bên trên tản ra ánh sáng màu đen.

Là đuôi của một con giao nhân, nếu ta đoán không nhầm thì nó là của con giao nhân đang nằm trong ngục.

Ta nhìn về phía người vừa tới.

Tạ Như Tịch đứng trước mặt ta.

Ta tái mặt, sau đó mỉm cười với hắn: “Sao ngươi lại ở nơi này?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.