Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Quyển 9 - Chương 2: Tạ Như Tịch, vì sao ta lại không nên luyện kiếm



Tạ Như Tịch tuân thủ hứa hẹn của mình, khi việc ở Tiên Minh xử lý gần như ổn thỏa, hắn đã dành ra thời gian rảnh để về dạy kiếm cho ta.

Lần đầu tiên ta thật sự bước vào mộ kiếm.

Thế gian này có rất nhiều đạo pháp, nhưng phần lớn người tu chân vẫn thích dùng kiếm, Tạ Như Tịch lại là người sinh ra để cầm kiếm.

Kiếm của hắn là một cây kiếm nổi tiếng, tên là Như Tịch kiếm, không giống như Ngọc Long kiếm của ta, không có nguồn gốc gì, trước đó, cũng chưa ai nghe danh thanh kiếm này.

Nhưng giờ Tạ Như Tịch cầm nó, nhất định nó sẽ nổi tiếng.

Khi ở Lý Ngư Châu, ta không hề lơ là việc tu luyện, cộng thêm việc linh khí ở Lý Ngư Châu thuần khiết hiếm có, tu vi càng tăng thêm một bậc.

Chỉ là, khi luyện kiếm ta gặp phải không ít trắc trở, cho dù mở được quyển thứ hai của Ngọc Long tâm quyết, có sự hướng dẫn của sách ngọc, ta cũng rất gian nan.

Không biết trong mộ kiếm đã mai táng xác của bao nhiêu thanh kiếm, tiếng khóc của kiếm linh vì nhớ chủ nhân cũng vang vọng mỗi ngày dưới Vô Vọng Nhai.

Bởi vì có Tạ Như Tịch ở đây, kiếm khí không bay loạn như lúc trước nữa.

Vách núi này vô cùng u tối, ngẩng đầu lên chỉ có thể thấy một khe hở để cho ánh sáng chiếu vào, rất khó tưởng tượng việc hắn đã sống ở đây thế nào suốt bao nhiêu năm qua.

Tạ Như Tịch đốt đèn mở đường, một chiếc đèn lắc lư trước mặt ta.

Tiếng gió bên cạnh không hề ngừng lại, ta mở miệng hỏi: “Tạ Kiếm Quân, ngươi bắt đầu ở trong mộ kiếm lĩnh hội kiếm ý từ bao giờ?”

Tạ Như Tịch nghiêng đầu đáp: “Mười hai tuổi.”

Ta gật đầu, lúc đó hắn vẫn là một đứa nhỏ: “Ở nơi này chắc cô độc lắm đúng không?”

Tạ Như Tịch thản nhiên nói: “Cũng chẳng có gì, với ta thì ở nơi nào cũng đâu có gì khác nhau.”

Ta không biết nên nói gì, Tạ Như Tịch chợt dừng bước lại: “Đến rồi.”

Tạ Như Tịch đưa ta đến một chỗ tương đối ít kiếm khí, nhưng kiếm khí đâm tới lại vô cùng mạnh mẽ, ta mà bị đâm trúng thì hẳn là cũng phải nằm trên giường dưỡng thương khá lâu.

Tạ Như Tịch lùi về sau, ngồi xuống tảng đá, ngẩng đầu lên: “Đi đi, cho ta xem trình độ của ngươi đến đâu.”

Ta thở ra một hơi, Ngọc Long kiếm nhanh chóng ra khỏi vỏ, ta mượn lực xông lên.

Kết quả là, mấy kiếm khí này vô cùng hung dữ, biết ta là nữ tử, vậy mà còn cố tình đâm về phía mặt ta, giống như đang trêu đùa.

Ta không tránh kịp, dứt khoát vung Ngọc Long kiếm ra nuốt sạch kiếm ý kia.

Chỉ là, cách này dùng lâu không ổn, cuối cùng, vẫn là Tạ Như Tịch phải vào cứu ta ra.

Ta mệt mỏi ngã trên mặt đất, nhìn đôi giày của Tạ Như Tịch dừng lại trước mặt ta, ánh mắt bị mồ hôi làm cho mơ hồ, vô cùng chật vật.

Ta thở hổn hển: “Tạ Như Tịch, vì sao ta lại không nên luyện kiếm?”

Tạ Như Tịch cụp mắt xuống, lông mi dài khẽ rung lên: “Triều Châu, người bạc tình mới vung kiếm được nhanh, mà ngươi, đa tình.”Ta mệt mỏi ngã trên mặt đất, nhìn đôi giày của Tạ Như Tịch dừng lại trước mặt ta, ánh mắt bị mồ hôi làm cho mơ hồ, vô cùng chật vật.

Ta thở hổn hển: “Tạ Như Tịch, vì sao ta lại không nên luyện kiếm?”

Tạ Như Tịch cụp mắt xuống, lông mi dài khẽ rung lên: “Triều Châu, người bạc tình mới vung kiếm được nhanh, mà ngươi, đa tình.”

...

Bài học đầu tiên Tạ Như Tịch dạy cho ta, chính là để ta biết được ta trong mắt hắn vụng về cỡ nào.

Hắn bảo ta nhắm mắt ngồi xuống trong kiếm ý, tĩnh tâm lắng nghe kiếm phong.

Ta làm theo, những kiếm phong này gào thét bên tai ta, hai canh giờ đầu tiên, ta chỉ cảm thấy ồn ào chói tai, cũng may ta đủ kiên nhẫn, không bị ảnh hưởng gì nhiều.

Chỉ là, dần dần, cảm giác đã thay đổi, mỗi luồng kiếm phong đều cho ta một cảm giác khác nhau.

Có nhu hòa, có bén nhọn.

Phải nghe hiểu ngôn ngữ của kiếm mới có thể biết cách ứng phó.

Ta chợt ngộ ra.

Khi ta mở mắt, dùng Ngọc Long kiếm ứng phó với những kiếm khí kia, ta không cảm thấy phí sức như trước nữa.

Ta cảm thấy vui vẻ với sự đột phá nho nhỏ của mình, ngẩng đầu lên nhìn Tạ Như Tịch, lại chẳng biết hắn đã dựa vào vách đá ngủ thiếp đi từ bao giờ, trong áo hắn lộ ra nửa chiếc lệnh bài của Tiên Minh, trên đầu lệnh bài có ánh sáng màu đen lóe lên.

Trước đó, ta đã từng ở Tiên Minh mấy ngày, cho nên hiểu rõ tín hiệu này có ý nghĩa truyền triệu hắn.

Quầng mắt hắn thâm đen, Tạ Như Tịch trông còn mệt mỏi hơn cả sư phụ ta nữa.

Hình như hắn mơ thấy thứ gì đó không vui, mày cũng nhíu chặt lại.

Tạ Như Tịch vô cùng nhạy bén, ta vừa nhìn hắn một chút thì hắn đã tỉnh lại, day day trán, giọng hơi khàn khàn: “Ta ngủ quên mất.”

Ta thu dọn những thứ ta mang tới, sau đó đáp lời: “Ta cũng mệt rồi, ngày mai tập tiếp đi.”

Tạ Như Tịch ngầm đồng ý, đứng lên nói: “Ta đưa ngươi lên trên.”

Ta không phản đối, nếu để mình ta đi lại con đường vừa nãy một lần, có lẽ ta sẽ bị tàn hồn của những vong kiếm kia cắt nát mất.

Vẫn là con đường yên lặng lúc trước, Tạ Như Tịch đạp trên kiếm ý đi lên, hắn túm lấy cổ áo của ta, ta còn chưa kịp phản ứng đã đứng trên đất bằng ở vách núi.

Tóc Tạ Như Tịch buộc cao lên, ánh mắt sáng như sao, lúc này mới có dáng vẻ đầy khí phách của thiếu niên.

Ta rơi xuống mặt đất, không nói nhiều lời, nhanh chóng trở về viện nhỏ của mình.

Tuyết đã ngừng rơi, khi ta trèo lên tường bao, viện bên cạnh vẫn trống rỗng. Ta khẽ thở dài một tiếng, trong tưởng tượng của ta, đáng lẽ phải có một Hạ Từ Thanh đang ngồi đó nướng khoai ăn mới đúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.