Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Quyển 9 - Chương 3: Triều Châu sư tỷ, tỷ cũng ở đây sao



Ta học kiếm ở chỗ Tạ Như Tịch, lần nào cũng học đến kiệt sức mới có thể trở về, nhưng hiệu quả thực sự rất tốt, ta đã có thể miễn cưỡng tự mình đi lại trong mộ kiếm.

Dưới sự dạy bảo của hắn, ta học một lần xong hết Ngọc Long tâm quyết quyển thứ hai.

Ta khẽ thở dài, được Kiếm Quân ưu ái, thì ra là chuyện tốt đến vậy.

Ngày hôm đó, ta ở chỗ Tạ Như Tịch luyện kiếm, Tạ Như Tịch bỗng nói: “Ngày mai tạm nghỉ một ngày, không cần tới.”

Ta nhìn động tác thu kiếm của hắn hơi chậm lại, bên ngoài trời đông giá rét, mặc dù chúng ta là người tu chân, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi của bốn mùa.

Quanh năm, Tạ Như Tịch đều mặc đồ màu đen, không thấy thay đổi hay khoác thêm áo, chẳng trách, lúc này ta thấy mặt hắn trắng bệch.

Khi thu kiếm, ta hơi do dự một chút, sau đó dặn dò: “Trời đông giá rét, Kiếm Quân nhớ giữ ấm.”

Tạ Như Tịch khẽ đáp một tiếng, ta cũng không ở lại lâu, xoay người rời đi.

Kết quả, sáng sớm ngày hôm sau, trong cái lạnh đầu đông, ta phát hiện ra Huyền Ngư đeo trên người không thấy đâu, có lẽ là lúc luyện kiếm đã rơi trong Vô Vọng Nhai rồi.

Ta đi dọc theo đường tuyết, hôm nay, kiếm ý ở dưới Vô Vọng Nhai vô cùng hung bạo, khi ta đến chỗ luyện kiếm ngày hôm qua, cả người đã rất chật vật, bị cứa ra nhiều vết máu, cuối cùng, ta phải chạy thật nhanh, té ngã xuống tuyết mới có thể tránh thoát được một luồng kiếm phong.

Ta nhặt Huyền Ngư bị mất kia lên, đeo vào người, chuẩn bị trở về, lại thấy ở sâu trong mộ kiếm có ánh sáng phát ra.

Ta ngó nghiêng một hồi, hình như là một đầm lầy, còn có người ở trong đó.

Ta không định tiến tới, chỉ cầm một nắm tuyết lau đi vết máu trên trán.

Đột nhiên, trong gió tuyết, ta thấy Vãn Nhĩ Nhĩ chậm rãi đi về nơi này, những kiếm khí này cũng tránh đường cho nàng ta.

So với dáng vẻ chật vật vừa nãy của ta, nàng ta lại vô cùng ung dung, như đang đi dạo trong vườn hoa vậy.

Bởi vì tuyết rơi, nàng ta còn cầm theo một chiếc dù tám nan.

Nàng ta nhìn thấy ta, hai mắt mở to, kinh ngạc nói: “Triều Châu sư tỷ, tỷ cũng ở đây sao?”

Ta đáp một tiếng, nàng ta cong mắt lên nói: “Ta đến tìm Tạ Như Tịch.”

Ta gật đầu, đang định đi ngang qua nàng ta để trở về thì Vãn Nhĩ Nhĩ lại đưa cho ta một chiếc nhẫn: “Tạ Như Tịch đưa cho ta, có thứ này thì đi đường dễ hơn nhiều.”

Chiếc nhẫn màu đen, bên trên có khí tức của Tạ Như Tịch, chắc nhờ vậy nên kiếm khí ngập trời kia không hề làm tổn thương đến nàng ta.

Ta khẽ đáp: “Không cần!”

Ta bước vào trong gió tuyết, bây giờ ta tránh né kiếm ý kia đã thuận tay hơn nhiều.

Ta đứng trên Vô Vọng Nhai, quay đầu nhìn về phía thiếu nữ cầm ô ở dưới đáy vực, nàng ta đạp tuyết đi vào chỗ đầm sâu kia.

Đã rất nhiều ngày ta không thấy Tạ Như Tịch, hắn chỉ dùng Hồi Âm Thạch lưu lại nội dung bài học cho ta, chỉ riêng lời nói cũng có thể chỉ rõ mọi sai lầm của ta, đồng thời còn đưa ra cách sửa đổi, thực sự rất thần kỳ.

Tuyết ngừng rơi mấy ngày, ta và các sư huynh tìm một chỗ để ăn uống, gà là ta và Tống Lai ăn trộm ở khu nuôi linh thú của Ngọc Dĩ chân nhân, gà này được ăn không ít tiên dược nên rất mập mạp.

Qua ba lần rượu, ta té ngửa trên nền tuyết, hoa mai rơi xuống mặt ta.

Đại sư huynh lặng lẽ đổi rượu của ta thành nước hoa quả.

Nhị sư huynh vui vẻ đến khua tay múa chân.

Ta mở mắt ra, tuyết rơi vào mắt ta, ta nói: “Tống Lai, ta nợ huynh một mạng.”

Tống Lai mở to mắt, tức giận nói: “Cuối cùng muội cũng nhớ ra rồi, muội làm vỡ đèn lưu ly của sư phụ, lại đổ tội cho ta! Suýt nữa thì ta đã bị đưa về Thương Nam Sơn!”

Ta giả vờ say rượu, không đáp lại huynh ấy.

Tống Lai la hét ầm ĩ: “Đại sư huynh, sau khi huynh làm chưởng môn, đệ muốn làm trưởng lão, đến lúc đó Lý Ngư Châu của sư muội phải đưa cho đệ rất nhiều dược liệu quý báu…”

Ta cười ha ha: “Được!”

Lại thêm một năm đầy tuyết rơi.



Sau khi ta luyện xong Ngọc Long kiếm quyết, ta và Tạ Như Tịch chung đụng như hai người quen biết nhau bình thờng.

Khi ta tạm biệt hắn, hắn đang dựa lưng vào vách đá, bóng lưng cô độc, ta mới phát hiện ra khí chất của hắn đã lạnh lùng hơn xưa rất nhiều.

Tiên Minh như một chiếc lò lạnh lẽo, hắn như một thanh kiếm bị tôi luyện trong đó, càng dùng nhiều thì càng lạnh lùng, càng sắc bén hơn.

Ta từng nghe minh chủ Tiên Minh nói chuyện với Tạ Như Tịch, ông ta nói bốn phương không ổn, bây giờ Tạ Như Tịch đã nổi danh, nên gánh trách nhiệm bảo vệ thiên hạ.

Có nhiều chuyện không khớp với kiếp trước.

Đáng lẽ, Tạ Như Tịch sẽ trở thành thanh kiếm nhanh nhất, tàn nhất nhẫn của Tiên Minh.

Nhưng hiện giờ, ta thấy Tạ Như Tịch vô cùng cô đơn, ta mới nhận ra, hắn chỉ lớn hơn ta hai tuổi, mọi người lại không dám nhìn thẳng hắn, không dám coi hắn như một thiếu niên.

Gánh nặng của thiên hạ đều đặt trên người hắn, không khỏi… quá nặng nề…

Ta suy nghĩ một lúc, cuối cùng chỉ khẽ thì thầm với hắn: “Tạ Như Tịch, ngươi có cảm thấy ngươi quá ác độc với bản thân không? Vãn Nhĩ Nhĩ chưa từng khuyên can ngươi sao?”

Ta hỏi hai vấn đề, nhưng hình như hắn chỉ nghe thấy một.

Tạ Như Tịch ngẩng đầu nhìn ta, giọng điệu hờ hững: “Ngươi cũng đâu khác gì?”

Ta nghẹn họng, cũng đúng.

Ta cười chữa ngượng: “Ta muốn tốt cho Lý Ngư Châu, ngươi muốn tốt cho thiên hạ, vậy chúng ta cũng là người giống nhau.”

Tạ Như Tịch ngẩng đầu lên, tuyết rơi đầy trời phản chiếu trong mắt hắn, giọng nói của hắn nhẹ đến mức nghe không rõ: “Không phải.”

Hắn không phải người quang minh lỗi lạc gì, hắn chỉ có một người một kiếm, hắn chỉ muốn nàng thật vui vẻ, nàng muốn tiêu diệt hết tà ma trong thiên hạ, hắn sẽ liều mạng để giúp nàng.

Hắn là người bạc tình bạc nghĩa trời sinh, không biết niềm vui là gì.

Nhưng khi hắn thấy Triều Châu kêu gào ầm ĩ, đòi lật tung mộ kiếm, sau đó nàng theo đuổi hắn rất nhiều năm, trái tim sắt đá của hắn cũng nở hoa, hắn biết đây là nằm mơ giữa ban ngày, chỉ là hắn không nhịn được, muốn nắm chặt lấy giấc mơ hoang đường này.

Ta không nghe rõ, định hỏi lại lần nữa, nhưng hắn đã quay đầu sang chỗ khác, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.