Trở Về Từ Địa Ngục

Chương 13: Đàm quang huy tới cửa



Dịch: Lynx

Lâu lắm mới có ngày nắng chói chang như

hôm nay, Lương Xuyên mở cửa hàng từ sớm,

lấy một cái ghế đặt ngoài phòng, hắn ngồi lên,

trong tay không cầm báo cũng không cầm

điện thoại di động như đại đa số mọi người, cứ vậy mà duy trì tư thế ngồi này nhìn người qua lại trong con phố cũ.

Trong những cửa tiệm khác, không cần biết

là bán đồ ăn hay bán quần áo, bọn họ đều

cần thu hút khách hàng nhưng cửa hàng của

Lương Xuyên thì không cần, hắn cũng không

có khả năng đi ra đường kéo đại một người

qua đường vào cửa hàng của mình hỏi thử anh cần gì à?.

Vừa ngồi liền ngồi hết hai tiếng, quần áo mặc

trên người cũng đã nóng lên nhưng Lương

Xuyên lại không hề cảm thấy buồn tẻ, tiếp tục

hưởng thụ một ngày dài như cũ.

Bởi vì từng có đối lập mới hiểu rõ được bình

yên trân quý thế nào.

So với bầu trời tối om không có lấy một tia

nắng ấm, so với gió lạnh kêu gào làm lòng

người rơi vào tuyệt vọng, tê dại cả da đầu thì

trước ánh sáng Mặt Trời, dòng người ồn ào, náo nhiệt luôn luôn tươi đẹp nhất.

Ngô Đại Hải gần đây rất bận rộn, nửa tháng

trước vụ án kia tuyên bố đã phá được. Triệu

Thanh Sơn vụng trộm với vợ của Từ Huy

nên mua chuộc được Trương Nghị Cường và

Trương Bảo Quân đi giết chết Từ Huy, có điều

cuộc giao dịch không thành công làm cho Từ

Huy cảnh giác. Triệu Thanh Sơn vậy mà giết

gà dọa khỉ, dùng mười vạn tệ sai Trương Bảo

Quân giết Trương Nghị Cường nhưng Từ Huy

lại phát giác, từ đó trực tiếp tìm cơ hội giết

Triệu Thanh Sơn, sau đó lợi dụng vị trí công

tác của mình làm hai bản báo cáo, thần không

biết quỷ không hay đốt xác Triệu Thanh Sơn. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến ông nội

của Đàm Quang Huy bị hỏa táng hai lần.

Lương Xuyên đưa tên Đảm Gia Tài cho Ngô

Đại Hải, toàn bộ vụ án cũng dựa theo đó mà

tra ra manh mối, từ đầu tới cuối không có

một người nào vô tội, dù là hung thủ lẫn người

đã chết.

Vụ án này làm dấy lên chú ý của toàn bộ mọi

người, cũng trở thành chủ đề nóng hổi nhất,

nghe nói gần đây còn có ban tổ chức « Hôm

nay thuyết pháp », tổ phóng viên của chuyên

mục cũng đã tới, Ngô Đại Hải không thể đổ

trách nhiệm cho người khác, đành chịu trách

nhiệm tiếp đón và giảng giải chỉ tiết vụ án

được.

Tóm lại, gần đây Ngô Đại Hải có không ít

danh tiếng, trong lòng cũng có chút hứng thú

với việc này, tối qua Ngô Đại Hải còn cố ý gọi

cho Lương Xuyên, nói cho hắn biết tổ biên

kịch đã suy nghĩ được một cái tên rất duy mĩ

cho vụ án của chương trình « Hôm nay thuyết

pháp », tên của nó là « Khói Từ Nhà Tang Lễ »,

đồng thời, Ngô Đại Hải còn biểu thị sự áy náy

với Lương Xuyên, Lương Xuyên cũng không

rảnh để ý.

Một khi để cho dân chúng biết được cục cảnh sát lại có thể để cho người tôi tiến hành thôi

miên với phạm nhân, rất có thể sẽ khiến dư

luận xôn xao một thời gian dài.

Lương Xuyên không thèm quan tâm mấy

chuyện, nếu như chuyện này mà bị truyền ra

ngoài, hắn chẳng thể giống như mấy ông già

rãnh rỗi, ngồi phơi nắng trước cửa như bây

giờ được.

- Chà, thật nhàn nhã.

Một người phụ nữ trẻ tuổi, áo khoác màu đỏ

vắt trên cách tay, tay còn lại thì câm đồ ăn lên

tiếng.

- Khó được một hôm trời nắng như vậy, phơi

nắng một chút.

Lương Xuyên đứng dậy, hắn biết người phụ

nữ này, người này tên là Tôn Ái Bình, kết hôn

chưa đến hai năm, mở một cửa hàng bán quần áo ở cuối phố, chồng của cô tôi là một đầu bếp, làm ở một nhà hàng cao cấp trong thành

phố này.

- Ha ha, nhìn dáng vẻ này của anh xem, hình

như trước đây tôi đã từng thấy người mấy người như vậy.

Tính tình của Tôn Ái Bình có hơi thẳng thắn,

nghĩ cái gì sẽ nói cái đó:

- Đó là chỗ nào nhỉ.

- Chắc là bệnh viện.

Lương Xuyên suy đoán

- A, đúng rồi, là bệnh viện, ở cửa của bệnh

viện điều trị khối u, mấy ông lão bà lão không

có tóc rất thích cầm băng ghế ra cửa ngồi,

trước đây tôi có đi đến bệnh viện thăm người

thân có đi qua chỗ đó, chậc chậc, cảm giác

ấy...

Tôn Ái Bình nói một hồi mới ý thức được trò

đùa này của chính mình hình như không hề

buồn cười, lập tức ngượng ngùng nói xin lỗi:

- Xuyên tử à, tôi đây hơi lỡ miệng, đừng để ý

nhé.

Lương Xuyên lắc đầu, hỏi:

- Mua cái gì vậy?

- Mua một chút tiền vàng mã, mẹ chồng tôi muốn làm chay tịnh, đến lúc đó cần dùng đến.

Lương Xuyên đi lấy cho cô một ít, dùng túi ny

lon gói kỹ.

Người phụ nữ đưa tiền cho hắn, hình như có

chút ngượng ngùng với chuyện vừa nãy nên

đã đặt hai quả cà chua lên quầy tính tiền của

Lương Xuyên, để hắn nếm thử hoa quả tươi

ngon.

Chờ người phụ nữ đi khỏi, Lương Xuyên ngẩng

đầu nhìn đồng hồ treo trên vách tường,

Hình như đã đến giờ ăn cơm trưa.

Lương Xuyên cầm hai quả cà chua đi rửa, sau

đó rót cho mình một cốc nước sôi, ngồi trên

chiếc ghế ở sau quây tính tiền.

Trên tay cầm một quả cà chua, hơi do dự một

chút sau đó mới đem nó đưa lên miệng. Cắn

một miếng, nước rất ngọt, nhưng phải chờ rất

lâu Lương Xuyên mới cắn miếng thứ hai, sau

đó, càng lâu hơn nữa mới cắn miếng thứ ba.

Ăn, đối với một người bình thường thì chính là

chuyện hạnh phúc nhất, nhưng đối với người

không có cảm giác đói bụng như hắn mà nói thì nó cán bản không có sức hấp dẫn.

Ngược lại trở thành vướng víu và gánh nặng

trong sinh hoạt.

Lương Xuyên mất nửa tiếng mới ăn xong hai

quả cà chua, hắn cần thời gian dài như vậy chỉ

để ăn một bữa cơm trưa.

Vào lúc này Phổ Nhị bước xuống, nó vốn là

một con mèo ban ngày lười biếng sinh hoạt

về đêm, có lẽ do thời tiết tốt nên nó lựa chọn

việc nằm ườn ở trên bậc thang híp mắt phơi

nắng.

- Ha ha, hôm nay thời tiết ấm áp mà sao trong

cửa hàng của anh lại lạnh như vậy.

Đàm Quang Huy đi vào, hắn cứ như rất quen

thuộc vậy:

- Đi ăn không? Đi nào, chúng ta ra ngoài ăn

lẩu, sáng nay tôi vừa bán được hàng, hôm nay

tôi mời.

Từ sau lần tiếp xúc với chủ cửa hàng bán đồ

chơi người lớn kia, Lương Xuyên cũng không

chủ động liên hệ với người này nữa, hắn cũng

không cảm thấy hứng thú với tượng sáp, nhưng không biết tại sao người trẻ tuổi này

lại tìm tới chỗ hắn. Hơn nữa ba ngày hai hôm

lại tới, hôm nay tới mua Nguyên bảo, ngày

mai tới mua tiền giấy, người bình thường có

bao giờ đi mua một đống nguyên bảo hoặc là

nhiều tiền âm phủ như vậy làm gì?

- Ăn rồi

Lương Xuyên nhớ lại bữa cơm trưa ban nãy

của mình, trả lời một cách chắn chắn.

- Đã ăn rồi?

Đàm Quang Huy có chút bất đắc dĩ, nhún vai

nói:

- Vậy được rồi, cửa hàng tôi có hơi xa nơi này,

tôi lại không muốn trở về, bây giờ tôi gọi thức

ăn ở ngoài, thôi thì chịu đựng một chút được

không?

Mặc dù đang hỏi ý kiến của Lương Xuyên

nhưng Đàm Quang Huy đã tự tìm một chỗ

ngồi xuống, cầm điện thoại di động gọi đồ ăn

bên ngoài.

- Này, anh thật sự không dùng Wechat à?

Đàm Quang Huy đột nhiên nghĩ tới chuyện

muốn thêm Wechat của Lương Xuyên lần

trước, hắn cảm thấy Lương Xuyên không

thèm để ý tới mình.

Lúc này, Lương Xuyên đặt điện thoại di động

lên quầy, đứng dậy rồi cầm cái chổi bắt đầu

quét dọn vệ sinh lại cửa hàng.

- Ôi, để tôi làm, để tôi làm.

Đàm Quang Huy chủ động giành lấy cái chổi

từ trong tay Lương Xuyên, bắt đầu quét dọn.

Phổ Nhị đang nằm rạp liếc nhìn vào cửa hàng,

sau đó lại tiếp tục lười biếng phơi nắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.