- Dung Thành là một thành phố lớn, nếu anh không cung cấp thông tin cụ thể về người chết sẽ rất khó để tìm các mục tiêu cụ thể từ một số lượng lớn người mất tích. Ngoài ra, sáng mai cử người điều tra các cửa hàng kim loại trong thành phố này, xác định xem cái búa này chính xác được bán vào thời gian nào, sự việc xảy ra đã lâu, nên các đồng chí khi điều tra hãy kiên nhẫn một chút.
Một số sĩ quan cảnh sát nghe phân phó xong lập tức lên tiếng nhận lệnh, đi an bài sắp xếp công việc của mình.
- Xuyên, tôi đưa anh về trước.
Ngô Đại Hải và Lương Xuyên bước ra khỏi lều, hai người đang hút thuốc, đứng đó và nhả khói đều đặn.
- Nếu không làm tốt sẽ trở thành một vụ án chưa được giải quết.
- Chưa chắc.
Lương Xuyên không nghĩ vậy, vì vụ án này có một điểm rất lạ, là người chết từng dùng hung khí. Bình thường, kẻ giết người mới dùng hung khí, tồn tại chi tiết này dẫn tới còn rất nhiều hy vọng để phá vụ án. Nếu hung thủ cầm đồ vật của nạn nhân và ra tay, rất có thể mối quan hệ giữa hung thủ và người chết khá thân thiết. Vhỉ cần có thể xác định được danh tính của người chết loại bỏ các quan hệ xã hội sẽ tìm được đột phá.
- Cơ thể không mặc quần áo, không có bằng chứng để chứng minh danh tính và trên hung khí không thể lấy dấu vân tay hoặc DNA, hiện giờ phải chờ kết quả điều tra người mất tích vào ngày mai.
- Anh đang lo lắng về khả năng phá án?
- Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó.
Ngô béo vẩy vẩy tàn thuốc:
- Loại chuyện này tôi đã gặp nhiều, chỉ có thể cố hết sức thôi, nào đến đây, tôi đưa anh về.
- Không cần quay về, trời cũng sắp sáng chúng ta có thể quay lại đồn cảnh sát ở đó một đêm, chờ đợi tin tức nhanh hơn.
Ngô béo sửng sốt một chút rồi gật đầu, anh talái xe trở lại đồn cảnh sát cùng Lương Xuyên.
Lương Xuyên nằm xuống ghế sofa ở cục cảnh sát, Ngô Đại Hải tìm cho mình một chiếc chăn, sau đó bắt đầu bận rộn, án mạng, xảy ra bất kể sau này tiếp tục hay sẽ đi vào ngõ cụt nhưng ít nhất bây giờ hắn nắm chắc thời gian cố gắng một chút.
Đồn cảnh sát rất ồn ào, mạng người là chuyện nghiêm trọng, có điều Lương Xuyên ngủ rất thoải mái. Mọi người thỉnh thoảng đi qua lại, có người đọc văn kiện, có người nói chuyện điện thoại nhưng trong tai Lương Xuyên, mọi thứ cũng chẳng ổn ào lắm.
Hắn mắc chứng sợ bị giam cầm rất nghiêm trọng, ngay cả khi bản thân hắn là một bác sĩ tâm lý, hắn cũng không thể chữa trị tận gốc, thậm chí không dám đối mặt với nó.
Khi thức dậy thì trời đã sáng.
Ngô Đại Hải không ngủ cả đêm, mắt hắn đỏ hoe, anh ta vừa báo cáo công việc với cục trưởng trong văn phòng, tiện thể đến nhà ăn để ăn sáng. Thấy Lương Xuyên thức dậy, Ngô béo đặt bánh bao và bát cháo trước mặt Lương Xuyên.
- Ăn một chút đi.
Ngô Đại Hải không ăn vội mà đốt một điếu thuốc khác, gạt tàn trên bàn làm việc đã đầy.
Lương Xuyên đi rửa mặt và bước vào văn phòng vừa đi vừa xoa tay.
- Có tiến triển gì không?
Ngô Đại Hải thở một hơi dài:
- Không có cách nào trích xuất DNA và dấu vân tay trên hung khí, thông tin thi thể không rõ ràng, chẳng có bằng chứng về danh tính, tóm lại, cho đến giờ, người chết là ai chúng ta cũng không biết!
Ngô Đại Hải đập mạnh một phát xuống bàn, một đêm thức trắng, kết quả vụ việc không chút tiến triển nào, này là điều làm cho người tôi khó chịu nhất.
- Đây là danh sách những người mất tích?"
Lương Xuyên ăn bánh bao và lật một bản báo cáo trên bàn làm việc.
- À, vừa mới gửi lên, báo cáo khám nghiệm tử thi, nạn nhân chết vào tám tháng trước, dựa theo đặc điểm của nạn nhân để tìm kiếm trong danh sách mất tích, trong phạm vi của Dung thành không tìm thấy người mất tích nào giống với nạn nhân.
Ngô béo bất đắc dĩ nhún vai:
- Có lẽ là một người từ nơi khác đến, cái này không có cách nào để kiểm tra.
- Đây này, có một người mất tích ở tây thôn.
Lương Xuyên chỉ vào một bức ảnh trong danh sách:
- Đó có phải là ngôi làng mà thi thể được tìm thấy không?
- Tôi cũng đã chú ý rồi nhưng chiều cao và hình dáng cơ thể hoàn toàn không phù hợp với nạn nhân, vì vậy đã loại trừ, theo báo cáo này, do người mất tích vay nặng lãi nên đã trốn đi.
Lương Xuyên gật đầu, đôi mắt vẫn dán vào bức ảnh.
Tên: Triệu Thanh Sơn.
Ngày sinh: 12 tháng 8 năm 1978.
- Cụ thể hắn mất tích vào ngày nào?
Lương Xuyên hỏi.
- Sáu tháng trước, hai tháng sau cái chết của vụ án giết người, gia đình hắn đã đến đồn cảnh sát để báo cáo về vụ mất tích.
Ngô Đại Hải nheo mắt.
- Hiện tại chỉ có thể nghi ngờ hắn là nghi phạm lớn nhất, giết người rồi bỏ trốn, theo các manh mối hiện tại, chỉ có thể theo manh mối này trước.
Lương Xuyên lắc đầu:
- Nếu hắn là kẻ giết người, hắn ta sẽ không chạy trốn.
Ngô Đại Hải híp mắt lại và nhìn Lương Xuyên hỏi:
- Sao anh biết?
- Thi thể bị ném xuống giếng. Mọi thứ có thể tiết lộ danh tính của nạn nhân đã bị hủy và cơ thể nạn nhân đã bị biến dạng một cách có chủ ý. Điều này cho thấy đó không phải là một vụ giết người đơn giản mà là một một vụ giết người có kế hoạch tỉ mỉ.
Hung thủ đã làm rất tốt từ lúc bắt đầu cho đến kết thúc, suy tính kỹ cành, sự việc càng kéo dài, thời gian phát hiện thi thể càng tăng, thì sự thối rữa của thi thể càng nghiêm trọng, tâm lý của hắn ngày càng thoải mái hơn.
Đây là vụ án bỏ trốn hoàn toàn khác biệt. Nói cách khác, vụ án giết người này khác với vụ án thông thường khác. Nếu tìm thấy thi thể, cảnh sát sẽ bắt đầu điều tra ở đâu?
Đột nhiên hắn ta bỏ trốn, có phải giống như hắn đã đặt mình vào đối tượng bị nghi ngờ đầu tiên của cảnh sát sau khi phát hiện ra thi thể trong tương lai?
Hung thủ này không phải là một đứa trẻ và sẽ không phạm phải một sai lầm đơn giản như vậy.
…
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, nữ cảnh sát hình sự mới tên Tần Đào bước vào.
- Đội trưởng Ngô, đây là báo cáo điều tra mới nhất.
Tần Đào liếc mắt nhìn Lương Xuyên rồi đặt một bản cáo mới trên bàn làm việc của Ngô Đại Hải.
- Đội cảnh sát hình sự bên Kim Ngưu sẽ cử một số người đến hỗ trợ cho chúng tôi, mọi người bận rộn cả đêm rồi, trước tiên hãy để cho bọn họ nghỉ ngơi chút đi.
Ngô Đại Hải dặn dò.
- Vâng, cảm ơn đội trưởng Ngô.
Nói xong, Tần Đào bước ra khỏi văn phòng.
- Đối xử với cấp dưới cũng không tệ lắm.
Lương Xuyên chia báo cáo thành hai bản, một bản đưa cho Ngô Đại Hải, một bản bản tự mình xem.
- Tôi tự biết năng lực phá án của mình còn thấp nên đôi lúc gặp mấy vụ án khó chỉ phụ trách công việc hậu cần thôi, lúc trước tôi có một đội phó có năng lực và nghiệp vụ rất lợi hại, đáng tiếc giờ hắn đã qua bên Song Lưu làm đội trưởng rồi, có điều vẫn may giờ còn có anh bên cạnh giúp đỡ tôi.
- Hỗ trợ lẫn nhau mà thôi, tôi không có việc gì làm cũng rất nhàm chán.
Ngô Đại Hải không hiểu được ẩn ý trong lời nói của Lương Xuyên, hắn chỉ cho rằng anh bạn lịch sự khách sáo mà thôi. Nếu như Ngô Đại Hải có thể chính mắt nhìn thấy cuộc sống Lương Xuyên, đoán chừng hắn sẽ không nghĩ rằng đây chỉ là một câu nói khách sáo đơn thuần.
Hai người xem hết bản báo cáo trong tay, sau đó đổi cho nhau để xem phần tiếp theo.