Trở Về Tuổi Mười Bảy

Chương 1



Anh Lâm em sai rồi, cầu xin anh cho em một cơ hội.”

“Lâm tổng, bây giờ chỉ có một phương án, tuyên bố phá sản.”

“Thiên Sính huy động vốn thất bại, nợ mười sáu triệu. Kỳ tích thương mại Thiên Sính sụp đổ, đây phải chăng là kết thúc của một thời đại?”

Năm ấy Lâm Hành mười bảy tuổi, mất đi cha mẹ, chỉ còn dư lại một chiếc xe tải và đống nợ chồng chất. Anh dùng chiếc xe tải này tự thân kiếm lời về hơn một tỉ, Thiên Sính đổi vận nhanh chóng, tay trắng khởi nghiệp, Lâm Hành là trụ cột.

Huy động vốn bằng cách niêm yết là chuyện phải làm, phụ tá đắc lực mà anh tín nhiệm nhất, anh em đối tác mà anh tin tưởng nhất, lại giáng một đòn trí mạng cho anh. Nguy hiểm cận kề đè lên vai Lâm Hành.

“Chủ tịch của Khoa học Kỹ thuật Cố thị tuyên bố về hưu, con trai thứ ba Cố Cảnh Ngôn tiếp nhận chức CEO. Hôm qua Cố Cảnh Ngôn và thiên kim nhà họ Tô đính hôn, có thông gia vững chắc, Cố thị chắc chắn sẽ lên tới đỉnh cao…”

Đèn xe chói mắt, Lâm Hành nghiêng đầu, chất cồn khiến hành động của anh rất chậm chạp. Tàn thuốc trên ngón tay còn đang cháy, một chiếc xe chở hàng lao như bay tới, Lâm Hành híp mắt, tiếng vang ầm ầm lập tức bao phủ cả không gian.

Lâm Hành đột nhiên bật dậy, viên phấn chuẩn xác rơi lên đầu anh, “Lâm Hành, có phải cậu còn muốn đem giường đến đây luôn không hả?”

Tầm mắt dần dần rõ ràng, phòng học ngày xưa, còn cả cuốn sách thoang thoảng mùi mực in. Từng gương mặt non nớt, mùi vị thanh xuân tràn trề. Trên bục giảng là giáo viên chủ nhiệm lớp 11 đang nổi giận, giáo viên chủ nhiệm họ Lưu, mới vừa tốt nghiệp. Trên mặt còn bị rỗ, một giọng nói đầy lý tưởng hào hùng đã bị đám học sinh rác rưởi lớp 11/8 làm cho tàn rồi.

Lâm Hành xoa xoa mặt rất hăng, cánh tay vừa ngắn vừa ú của Lưu Vũ chống lên bàn, giận dữ, “Làm sao? Còn chưa tỉnh ngủ à?”

Đây là đâu? Mình đang ở đâu? Không phải bị xe đụng chết rồi à? Xe của anh đứng ở đầu cầu, đỗ xe trái quy định, tài xế xe tải đã đâm trực tiếp rồi, anh không có hi vọng sống sót.

“Nếu như cậu còn chưa tỉnh táo, bây giờ tôi cho phép cậu đến nhà vệ sinh rửa mặt.”

“Anh đại?” Người ngồi bên cạnh cố đè thấp giọng, “Tiết Ngữ văn đó.”

Lâm Hành quay đầu nhìn thấy một gương mặt non nớt quen thuộc, đột nhiên bóp cổ Trần Phi Vũ đè lên tường, Trần Phi Vũ sợ hết hồn, trợn to mắt, “Anh Lâm?”

Lưu Vũ ở trên bục giảng quát, “Lâm Hành? Cậu làm cái gì vậy?”

Không phải nằm mơ, Trần Phi Vũ vẫn là một thằng mập, rất khác với Trần Phi Vũ ba mươi tuổi. Lúc này bị anh bóp cổ, đôi mắt đỏ chót muốn khóc lên, Lâm Hành buông Trần Phi Vũ ra đứng dậy định đi.

Lưu Vũ: “…”

Lâm Hành vào phòng vệ sinh rửa mặt, chống lên bồn rửa tay nhìn mình trong gương. Gương mặt mười bảy tuổi, một gương mặt phản nghịch, tóc cắt rất ngắn, còn nhuộm thành màu đỏ.

Cái đầu ngu si như vậy, cũng chỉ có bản thân mười bảy tuổi mới có thể làm được.

Hít sâu một hơi, mẹ nó, ông thần nào làm đây?

Không gian song song? Trọng sinh? Xuyên không?

Trò chơi gì vậy ba!

Sau năm phút, Lâm Hành ở trong văn phòng giáo viên chủ nhiệm ăn chửi. Ngón tay mập mạp của Lưu Vũ chỉ chỉ vào không khí, giận không nhịn nổi, “Cậu là học sinh, cậu xem trường học là gì? Khách sạn? Trường là chỗ cho cậu ngủ à? Còn đánh bạn học? Tưởng mình là ông giời à?”

“Thầy có điện thoại di động không ạ?” Lâm Hành đột nhiên đặt câu hỏi.

Lưu Vũ sững sờ, lập tức nổi giận, “Điện thoại cái đầu cậu! Mau biến khỏi đây nhanh!”

Tháng Tư năm 2000, đầu mùa xuân. Nokia 7110 mới vừa đưa ra thị trường, đối với người bình thường thì vẫn là giá trên trời. Lâm Hành sau nửa giờ chấp nhận chuyện mình trọng sinh, về lại tuổi mười bảy.

Mẹ kiếp! Vận mệnh trêu ngươi.

Lâm Hành trở lại chỗ ngồi, Trần Phi Vũ lại gần, “Anh Lâm, anh gặp ác mộng hả? Ông thầy gọi anh làm gì vậy?”

Lâm Hành quay đầu nhìn kỹ Trần Phi Vũ, tướng mạo Lâm Hành thiên về lạnh lùng nghiêm nghị. Ngũ quan sắc sảo, mái tóc ngắn càng tôn thêm nét anh tuấn, dù anh không làm gì cũng đủ để làm người khác sợ.

Trần Phi Vũ chột dạ, thử thăm dò, “Anh Lâm?”

Lâm Hành mở miệng, giọng nói trầm thấp lạnh nhạt, “Bây giờ mày cút khỏi mắt tao ngay.”

“Hả?”

Trần Phi Vũ ở bên cạnh Lâm Hành rất lâu, đều cùng bỏ học cấp ba, cùng nhau gây dựng sự nghiệp. Sau khi Lâm Hành bắt tay vào xây dựng công ty, cấp quyền cho Trần Phi Vũ, anh tín nhiệm Trần Phi Vũ, nhưng Trần Phi Vũ lại gán món nợ mười sáu triệu cho anh. Lâm Hành không đem Trần Phi Vũ đi lấp biển, đã là lòng nhân từ to lớn nhất rồi.

Mẹ kiếp!

“Anh Lâm?”

“Cút.” Lâm Hành lời ít ý nhiều.

Anh không nhìn nổi Trần Phi Vũ nữa, Trần Phi Vũ hoảng loạn. Lâm Hành không nói một lời, từ trong ra ngoài đều thấy lạnh lùng, lời nói của “trùm trường” Lâm Hành không nghe không được.

Trần Phi Vũ thấy không có khả năng cứu vãn, bắt đầu dịch ghế lên bàn trước. echkidieu2029.wordpress.com

Lâm Hành một mình chiếm hết hàng ghế sau, ngả người ra sau tựa lên tường, ánh mắt lạnh nhạt nhìn phòng học.

Nếu như nhớ không lầm, khoảng thời gian này ba mẹ anh hình như đã đến Nội Mông rồi. Ba mẹ gặp chuyện vào mùa thu, chỉ còn mấy tháng nữa. Trở về có ý nghĩa gì không? Anh có thể thay đổi điều gì?

Tiếng chuông vào học vang lên, Lâm Hành ngồi thẳng. Tiếng huyên náo trong lớp bỗng nhiên yên tĩnh lại, Lâm Hành ngẩng đầu nhìn thấy Lưu Vũ bước vào phòng học, tiết này không phải của ổng, ổng tới làm gì? Không phải lại tới dạy bảo mình nữa chứ?

Tình cảnh hiện tại của Lâm Hành cũng rất uất ức, diễu võ dương oai mười mấy năm, làm Lâm tổng lâu như vậy. Bây giờ lại bị một tên hai mươi tuổi răn dạy, linh hồn ba mươi tuổi bên trong cơ thể này đang rất bực mình.

Lâm Hành vừa định cúi đầu, tầm mắt lóe sáng, anh đột nhiên ngẩng đầu.

Một thiếu niên mặc chiếc áo sơ mi trắng mỏng đi theo sau Lưu Vũ, ngón tay Lâm Hành đang gõ bàn bỗng nhiên dừng lại. Thiếu niên kia cực kỳ thanh tú, da dẻ trắng như ngọc, sống mũi thẳng tắp khí chất lãnh đạm. Đôi mắt tối tắm bị mái tóc hơi dài che chắn, ngón tay thon dài cầm theo cặp sách.

Hô hấp Lâm Hành như ngừng lại.

“Đây là Cố Cảnh Ngôn, sau này sẽ học chung lớp với các em.” Lưu Vũ ngây ngô giới thiệu, “Đến từ cấp hai, đứng đầu kì thi tốt nghiệp trung học cơ sở toàn thành phố, top 3 dẫn đầu cuộc thi Vật lý toàn quốc.”

Cấp hai, trường học tinh anh của thành phố C, đang kéo thù hận cho Cố Cảnh Ngôn hả trời.

Lâm Hành thật sự quỳ lạy EQ của Lưu Vũ, giới thiệu như vậy Cố Cảnh Ngôn sau này sống sao đây? Trước mặt một đám học ngu đi khen một học sinh giỏi đúng là hâm dở.

Không thể kích thích được khát vọng học tập của học sinh, mà chỉ có thể kích thích đám cặn bã muốn ngược chết trái tim Cố Cảnh Ngôn.

“Các em phải quan tâm đến bạn, cũng phải học tập theo bạn, cùng nhau giúp đỡ nhé.”

“Dạ được, chúng em nhất định sẽ ‘chăm sóc’ cậu ấy đàng hoàng.”

Mấy tên côn đồ trong lớp đã bắt đầu ồn ào, Lâm Hành nghe thấy Đổng Hải ngồi trước xem thường thấp giọng cười nhạo, “Chăm sóc tới chết luôn, học giỏi à? Mọt sách thôi mà, bày đặt mẹ gì.”

“Em Cố Cảnh Ngôn.”

Cố Cảnh Ngôn ngẩng đầu, đầu ngón tay cầm cặp sách trắng bệch, cậu ngẩng đầu lên lướt qua mọi người nhìn về phía cái người đang ngồi ở hàng cuối cùng, Cố Cảnh Ngôn mím chặt môi.

“Chào cả lớp, mình tên Cố Cảnh Ngôn.” Cậu mở miệng, tim đập không bình thường. Ánh mắt Lâm Hành rất sắc sảo, dường như có thể nhìn thấu tất cả. Mái tóc ngắn khiến Lâm Hành trông như kẻ vô lại, hoàn toàn khác với một Lâm Hành mặc âu phục mang giày da, bây giờ nhìn Lâm Hành cực kỳ côn đồ, “Mình đến từ cấp hai, mong mọi người chỉ bảo nhiều hơn.”

“Cố Cảnh Ngôn, em ngồi hàng đầu đi.” Lưu Vũ chỉ chỉ Bạch Manh Manh ngồi hàng đầu, “Em ——” nhìn xung quanh lớp, chỉ có bên cạnh Lâm Hành không có ai, nhưng Lâm Hành lại đang gác chéo chân dựa vào tường, làm tư thế “mẹ mày dám đến đây tao giết hết”.

Bạch Manh Manh rất cao nhưng lại sợ con trai, sợ nhất là giao tiếp với bọn Lâm Hành, sắp khóc luôn rồi, “Thầy ơi?”

“Em muốn ngồi ở đó.” Cố Cảnh Ngôn chỉ ngón tay vào chỗ ngồi bên cạnh Lâm Hành, “Được không ạ? Thầy Lưu.”

Lưu Vũ hít một hơi, thằng nhóc này điên à?

Tác giả có lời muốn nói:

Chuyện hằng ngày của tên lưu manh và cậu vợ nhỏ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.