Trong mộng nàng đi trong một không gian tràn đầy sương mù, xuyên qua sương mù dày đặc bắt gặp một khu vườn được rào quanh lại bằng tre trúc, kỳ quái chính là hàng rào tre chỉ cao đến nửa người nhưng lại không nhìn rõ hình ảnh bên trong khu vườn. Dùng trúc làm cửa, trên cây trúc treo bài gỗ điêu khắc bốn chữ hòa hợp, sống động: "Linh giới không gian".
"Linh giới không gian?" Đứng ở cửa vườn, Mộc Tiểu Hoa mê hoặc nỉ non, do dự một chút đi vào bên trong vườn.
Vào cửa vườn, phảng phất như tiến vào một thế giới khác, Mộc Tiểu Hoa nhịn không được kinh ngạc cảm thán. Chỉ thấy bên cạnh khu vườn có một cái ao hình tròn, đường kính ước chừng năm mét, vây xung quanh ao có bốn mẫu đất, mỗi mẫu đất chiều ngang chỉ khoảng hai mét, nhưng chiều dài lại nhìn không thấy điểm cuối. Bốn mẫu đất dài nếu chia làm nhiều mẫu nhỏ, ước chừng mỗi mẫu đất nhỏ cũng phải ba mét.
Trên mỗi mẫu đất nhỏ đều được trồng rất nhiều thực vật đa dạng, bốn mẫu đất dài được chia ra, có trồng ngũ cốc, có trồng rau dưa, có trồng hoa quả cùng hoa tươi.
Mộc Tiểu Hoa trước tiên đi dọc theo mẫu đất dài trồng ngũ cốc, mẫu đất nhỏ thứ nhất trồng là lúa nước tiếp theo là cây kê, cao lương, tiểu mạch, lúa mạch, đậu nành, bắp, phía sau vẫn còn đất nhưng không có trồng thực vật gì thêm. Chỗ đất dài trồng rau dưa, có ớt cay, đậu que, cà tím, cà chua, rau xanh, bí đỏ, bí đao, dưa hồ lô, củ cải, cà rốt, rau cần, phía sau cũng vẫn còn đất trống để không. Đến chỗ đất dài trồng hoa quả thì có cây đào, cây lê, cây cam, dây nho, dưa hấu, dưa gang, cây dương mai, cây táo, cũng đồng dạng như hai khu đất trên là phía sau vẫn còn đất trống. Cuối cùng là đến chỗ đất dài trồng hoa tươi, có hoa hồng, mẫu đơn, bách hợp, hoa nhài, cúc hoa, hoa quế, hoa mai, hoa lan, phía sau cũng như mấy mẫu đất trước, còn đất trống để không.
Mộc Tiểu Hoa ở trong vườn dạo qua một vòng, tâm trạng vẫn như lúc vào, miệng mở to tràn đầy kinh ngạc, dạo qua một vòng cũng phát hiện, bốn mẫu đất dài đều có trạng thái như bốn mùa khác nhau. Đất trồng hoa quả là mùa xuân, đất trồng ngũ cốc là mùa hạ, đất trồng rau dưa là mùa thu, còn đất trống hoa tươi là mùa đông. Hoa trên cây đào, cây lê, cây cam còn có mấy con bướm, ong mật bay tán loạn, náo nhiệt. Toàn bộ cảnh tượng đặc biệt bừng bừng sức sống.
Đứng ở bên cạnh cái ao, Mộc Tiểu Hoa nhìn thấy rõ ràng dưới đáy ao, chỉ thấy nước trong ao có trạng thái lưu động rất nhỏ, nhưng bốn phía ao nước đều không có gì khả nghi, nước ao lại tựa như đang chảy vào bùn đất.
Nơi này hết thảy thoạt nhìn đều lộ ra vẻ thần kỳ, Mộc Tiểu Hoa lại quét mắt nhìn một vòng, nhịn không được nghĩ, nếu là mình có thể có một khu vườn như vậy thì thật tốt! Tầm mắt cuối cùng dừng lại ở cây ớt cay trên mặt đất, một mẫu ớt cay mà có tới bốn loại ớt, có ớt lồng đèn, ớt ngón cái, ớt trường tiêm, ớt cay tiểu tiêm*(*tha thứ cho kẻ bất tài này không dịch được mấy cái tên ớt, Sa để nguyên như bản cv), mỗi một loại đều trồng hai cây, mỗi cây đều có rất nhiều ớt cay, có trái đã đỏ, có trái nửa hồng nửa xanh, có trái vẫn còn xanh, thoạt nhìn mỗi một cây cũng rất to lớn.
Mộc Tiểu Hoa hái được trái ớt tiểu tiêm đỏ rực, nắm trong tay nhìn xem, lại liếc mắt quét toàn bộ khu vườn một cái, xoay người rời đi. Ngày hôm sau, sự việc kỳ quái đã xảy ra……
⭐Diễnđànlêquýđôn⭐
⭐⭐Edit&Beta: Thiên Sa⭐⭐
Nhìn thấy trong tay là ớt tiểu tiêm, Mộc Tiểu Hoa khống chế không được thét chói tai ra tiếng.
"Làm sao vậy? Làm sao vậy?" Xán cùng Thế đã rời giường, đang ở bên ngoài chuẩn bị củi lửa nghe thấy liền vội vàng chạy vào.
Mộc Tiểu Hoa theo bản năng nắm chắc ớt tiểu tiêm trong tay giấu ở phía sau, nỗ lực trấn định nói: "Không có việc gì!"
Xán cùng Thế rõ ràng không tin, không có việc gì ngươi lại đi thét chói tai làm cái quỷ gì? Ánh mắt hai người mang theo ý nghĩ rõ ràng phơi bày ra, Mộc Tiểu Hoa giả lã cười hai tiếng, nói: "Ta mới rời giường nên luyện giọng nói thôi. A! A! A!"
Mộc Tiểu Hoa nhìn thấy rõ ràng chân mày Xán co rút, còn Thế mang vẻ mặt bị nghẹn, đều kỳ quái nhìn nàng, Mộc Tiểu Hoa ho nhẹ một tiếng, lặng lẽ đem ớt tiểu tiêm ớt giấu xuống chăn da thú, dịch người xuống giường nói: "Hiện tại là giờ nào? Ai nha! Các ngươi nhất định đói bụng rồi! Bữa sáng muốn ăn cái gì? Ta làm cho các ngươi ăn."
Vừa nói đến ăn, Xán cùng Thế lập tức quên mất chuyện Mộc Tiểu Hoa thét chói tai, Xán mang vẻ mặt hưng phấn nói: "Ta muốn ăn giống như tối hôm qua, thịt thỏ nướng cùng thịt gà hầm."
Thế mềm mại nói: "Tỷ tỷ làm cái gì ta liền ăn cái đó!"
"Chao ôi~" Mộc Tiểu Hoa cười lấy tay xoa xoa lên mặt Thế: "Thế chúng ta thật sự đáng yêu quá!" Thế e lệ cười, bộ dáng kia quả thực rất đáng yêu.
Tâm tình rất tốt Mộc Tiểu Hoa đi ra bên ngoài sơn động, đứng ở trước cửa nhìn về phương xa, duỗi eo một cái, bầu trời còn mới tờ mờ sáng, xem ra thời gian hẳn còn sớm, dãy núi kéo dài có đám sương bao phủ, thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim hót vui tai, gần đó có chỗ khói bếp lượn lờ, mang lại cảm giác khiến tâm trí cũng yên tĩnh, thoải mái.
Mộc Tiểu Hoa hít sâu một hơi sau đó chậm rãi thở ra, không khí sáng sớm đặc biệt tươi mát, mang theo thanh nhuận lạnh lẽo, làm cho người ta có cảm giác đặc biệt thoải mái.
Xán đi múc nước cho Mộc Tiểu Hoa rửa mặt, Thế ôm bó củi vào sơn động nhóm lửa. Hai anh em từng người bận rộn, Mộc Tiểu Hoa thở dài một hơi, đi về bên trái rừng cây. Nàng phải đi giải quyết vấn đề tam vội*(*không biết là ba vấn đề "vội" gì, nhưng chắc chắn là có "vội đi nhà xí ).
Nơi này không có WC, giải quyết yêu cầu liền chạy vào hướng trong rừng vậy. Nhà Xán cùng Liệt ở bên trái bộ lạc, khoảng cách cùng khu cư trú tụ tập thì khá xa, rừng cây bên phải nơi cư trú không giống rừng cây thấp bé như bên này mà là rừng cây cao lớn hơn rất nhiều.
Mộc Tiểu Hoa đi trong rừng, tính toán tìm một vị trí tốt, cứ như vậy đi xuống vừa đi vừa tìm. Sau đó, thật ngoài ý muốn thấy được một hình ảnh "Kinh hãi".
Mộc Tiểu Hoa kinh ngạc trừng lớn mắt, phản ứng tiếp theo là lập tức xoay người, "Thình thịch" che lại trái tim đang nhảy nhanh như muốn bay ra ngoài, tính toán lặng lẽ rời khỏi nơi thị phi này.
Vũ vừa lúc giải quyết xong vấn đề sinh lý, buông tấm da thú phủ xuống, khóe mắt nhìn về phía bên kia, thấy Mộc Tiểu Hoa lặng lẽ đi lên trên núi, sửng sốt một chút, kêu lên: "Tiểu Hoa."
Đang vụng trộm bỏ đi, Mộc Tiểu Hoa nghe được tiếng kêu, yên lặng rên lên một tiếng bi thống, ở trong rừng cây đụng phải sự việc xấu hổ như vậy, không thể coi như không thấy được sao?
Mộc Tiểu Hoa quyết định làm bộ không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước, lại không nghĩ tới Vũ kêu một tiếng không được đáp lại, thế nhưng chạy đuổi theo sau, một tay đem nàng giữ chặt.
Mộc Tiểu Hoa nghiêng đầu không dám nhìn thẳng Vũ, nhanh chóng nói: "Ta cái gì cũng chưa nhìn thấy, ngươi ngàn vạn đừng nghĩ sẽ bắt ta phụ trách đối với ngươi."
Vũ sửng sốt, chậm rãi buông Mộc Tiểu Hoa ra, ngũ quan hoàn mỹ tuấn ngạn lấy tốc độ cực nhanh biến hồng, nỉ non: "Ngươi thấy được." Không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định.
Mộc Tiểu Hoa nổi giận, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, cố ý ác thanh ác khí nói: "Ta đã nói không thấy mà."
"Không thấy thì ngươi làm gì phải kích động như vậy?" Vũ có chút ngây ngẩn hỏi lại.
Mộc Tiểu Hoa ương nghạnh, tiếp tục ác thanh ác khí nói: "Đó là bởi vì ngươi bôi nhọ ta, ta nói không thấy ngươi còn nói ta thấy được."
"Được rồi, không thấy thì không thấy." Vũ nhìn Mộc Tiểu Hoa "Tức giận" khuôn mặt nhỏ cũng đỏ bừng liền vội vàng thỏa hiệp trấn an.
Mộc Tiểu Hoa hừ một tiếng, nhanh chóng đi trở về, bỉu bỉu miệng lẩm bẩm: "Vốn dĩ là không thấy được." Chỉ là lời này nghe như thế nào cũng thấy không đủ tự tin.
Vũ nhìn bóng dáng Mộc Tiểu Hoa như đang trốn tránh, hơi hơi nhíu mày, mím môi, trong đầu xoay quanh mấy cái ý niệm, nơi tư mật của hắn bị Tiểu Hoa thấy được, nhưng nàng không muốn thừa nhận. Nàng nói đừng nghĩ sẽ bắt nàng phụ trách đối với hắn. Chẳng lẽ nàng nhìn thấy ai thì phải phụ trách đối với người đó?
Vũ hoảng sợ nghĩ, quyết tâm về sau nhất định phải phòng ngừa Tiểu Hoa nhìn thấy những người khác, đồng thời một ý niệm làm hắn kích động ở trong lòng nảy sinh.