Trở Về

Chương 12



Nguyên Cốc ở nhà Cố Lãng ngủ không ngon, trở về nhà cũng không buồn ngủ lắm, mặc đồ ngủ vào lại nhớ tới phòng khách, mở TV coi chương trình bị bỏ lỡ mấy hôm.

Nghiêm Húc nằm trên sô pha nghỉ ngơi, nhìn Nguyên Cốc có chút không quen với hình người, đi đứng không vững qua bên này.

Trên người cậu là áo ngủ của Nghiêm Húc, ánh mắt dừng lại Nghiêm Húc nằm trên sô pha, bên cạnh còn một cái ghế nữa, nhưng cuối cùng cậu lại ngồi xuống bên chân hắn.

Nghiêm Húc vừa lòng để chân lên đùi cậu, chậm rãi xoay người.

Không biết có phải bởi vì bị con hồ ly nhà Cố Lãng dọa hay không, Nghiêm Húc cảm thấy sau đợt này, Nguyên Cốc có vẻ thân cận với mình hơn một chút.

Nghiêm Húc là động vật ăn thịt hung tàn số một, có thể nuôi thỏ con tới ngoan ngoãn dễ bảo như vậy, không khỏi đắc ý.

Nghiêm Húc giật giật cái chân để trên đùi Nguyên Cốc, nghiêng đầu nhìn cậu, Nguyên Cốc không chú ý tới hắn, hoàn toàn quên bẫng đi người đang giật giật trên người mình là con báo, chỉ cong lưng nhếch miệng coi TV.

“Ngậm miệng lại, nhìn ngu không tả được.” Nghiêm Húc cau mày dùng chân đẩy nhẹ cằm cậu.

Nguyên Cốc lúc này mới quay đầu nhìn Nghiêm Húc.

“Có chuyện gì à?”

“Không có gì.” Nghiêm Húc khô khan nói.

“Ò —” Nguyên Cốc dùng khóe mắt nhìn TV, nghi hoặc nhìn Nghiêm Húc hỏi “Tôi xem TV tiếp được chưa?”

Nghiêm Húc ‘hừ’ một tiếng từ trong lỗ mũi, không trả lời.

Dẹp đi.

Nói gì mà càng thêm thân cận.

Tên ngu ngốc này chỉ sợ không biết hai chữ ‘thân cận’ viết như thế nào ấy chứ.

Buổi sáng Nghiêm Húc phải ngồi máy bay mấy giờ quay về, sau đó lại chân không chạm đất tiếp tục chạy đi đón cậu về, lúc này đã mệt muốn chết, hắn lười để ý cậu, xoay người tính đi ngủ.

Trước khi nhắm mắt một giây, hình ảnh vệt máu trên cổ Nguyên Cốc đập vào mắt, hắn trừng to mắt, xoay người bật dậy.

Nguyên Cốc ngu ngơ hỏi: “Sao vậy?”

“Trên cổ cậu là sao?”

“Đây là —” Nguyên Cốc theo bản năng đưa tay sờ sờ cổ “Con hồ ly của Cố luật sư cắn á.”

Nghiêm Húc vươn tay, dùng sức chà sát vết răng cắn thành một vòng tròn nhỏ.

“Không chỉ cắn một cái.”

“Ừ, hình như cậu ta, rất ghét việc Cố luật sư chăm sóc tôi.” Nguyên Cốc bị hắn sờ nổi hết da gà, có chút khẩn trương rụt cổ.

“Vậy cậu cũng ngoan ngoãn để nó cắn?”

“……” Hồ ly muốn cắn thỏ, con thỏ có thể làm gì giờ?

Nguyên Cốc rất muốn biên giải cho bản thân vài câu, nhưng nhìn Nghiêm Húc hình như tức giận thật sự, trong mắt toàn là tơ máu, đành im lặng để Nghiêm Húc sờ vết thương của mình.

“Kỳ thật…” Nguyên Cốc vẫn nhịn không được nhỏ giọng giải thích “Cắn cũng không sâu, tại vì ở hình người nên mới rõ ràng như vậy. Nếu như trở về hình thú…” Nguyên Cốc so sánh kích thước hình người và hình thú một lát “Lại có thêm lông che lại, cũng không thấy đâu.”

“Cắn nhẹ nên cậu đắc ý hả?” Nghiêm Húc hỏi “Ở dưới còn cắn chỗ nào không?”

Nguyên Cốc sờ sờ xương quai xanh dưới áo: “Chỗ này, cũng bị cắn.”

Nguyên Cốc vuốt xung quanh cổ xem hồ ly còn lưu lại vết cắn nào không, đột nhiên sau gáy bị Nghiêm Húc nắm lấy, cậu còn chưa kịp hỏi thì đã bị Nghiêm Húc cắn xuống yết hầu.

“A—!” Nguyên Cốc bị cắn giật bắn người, lại không dám đẩy Nghiêm Húc ra, cố gắng cúi đầu, tránh răng năng của hắn.

Nghiêm Húc không kiên nhẫn đẩy cằm cậu: “Ngẩng đầu lên.”

Nguyên Cốc không tình nguyện ngẩng đầu, để lộ vị trí yếu ớt trước miệng Nghiêm Húc.

Nguyên Cốc mơ hồ hiểu được vì sao Nghiêm Húc lại để ý vết cắn của hồ ly như vậy rồi.

Cho dù trong xã hội loài người, Nghiêm Húc có là tinh anh như thế nào, thì cũng không thể thay đổi được bản tính ý thức lãnh địa và độc chiếm ăn sâu vào máu thịt của hắn.

Mà cậu, là của Nghiêm Húc.

Nghiêm Húc sẽ không cho phép mùi hương hay dấu vết của bất kì con vật nào trên người cậu, cho dù đó là ‘đồng loại’ của hắn, lúc nuôi gà con cậu đã hiểu điều này.

Cậu không thể phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn run đuôi để Nghiêm Húc bao trùm bản thân bằng mùi và dấu vết của hắn.

Nếu cậu trốn tránh, kết cục chỉ có thể là bị cắn ác hơn, hoặc Nghiêm Húc cho rằng mình không muốn làm thú cưng của hắn nữa, trực tiếp vứt mình và hành lý ra ngoài đường.

Nguyên Cốc nghĩ tới cảnh bản thân ôm hành lý ngủ ở ghế dài ngoài cửa hàng tiện lợi, lập tức cứng ngắc nâng cằm.

Nghiêm Húc thấy cậu thuận theo, vừa lòng sờ gáy cậu, không chút khách sáo mà liếm cắn vết thương trên cổ cậu, dùng dấu răng của mình đè lên dấu vết chướng mắt kia.

Chỉ cần nghĩ tới, Nghiêm Húc liền nhíu mày.

Xem ra cũng là bán thú, không có liêm sỉ mà giả dạng làm con chó không nói, còn dám ngầm đấu đá khi dễ Nguyên Cốc.

Ngày mai tan làm phải đi cho nó biết tay.

“Nghiêm Húc…” Nguyên Cốc nhỏ giọng kêu “Đau.”

Nghiêm Húc lấy lại tinh thần, trên làn da nhẵn nhụi mềm mại cắn một cái, lại như không xương trượt người xuống, gối lên đùi Nguyên Cốc.

Hắn vừa nghiêng đầu, Nguyên Cốc đã luống cuống tay chân đẩy hắn ra, đưng lên vội vã chạy lên lầu.

“Làm gì? Tè trong quần tới nơi rồi hả?” Nghiêm Húc hừ một tiếng.

Nguyên Cốc vừa đi tới góc cầu thang, nghe hắn nói như vậy quay đầu nhìn Nghiêm Húc một cái, cậu đỏ mặt, nhưng cũng không đáp lại, rời khỏi tầm mắt Nghiêm Húc.

Nghiêm Húc nghi ngờ nheo mắt, nhớ lại một loạt động tác của Nguyên Cốc.

Hắn nhíu mày, biến thành báo,

Nghiêm Húc có chút sung sướng lắc lắc đuôi, đầu gối lên chi trước, nhắm mắt lại ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.