Trở Về

Chương 15



Ở nhà Nghiêm Húc, Nguyên Cốc không hề có thỏ quyền, về lâu về dài, cậu cũng quen với việc cùng Nghiêm Húc làm chuyện đó.

Nghiêm Húc tựa như chưa bao giờ thấy đủ, mỗi khi hắn cắn yết hầu cậu hoặc sờ nắn eo cậu Nguyên Cốc sẽ run sợ theo bản năng, mỗi khi hắn dùng lực chế trụ khớp hàm cậu, lòng bàn tay nóng bỏng vô cùng, cậu luôn sợ có khi nào trong lúc bản thân lơ đãng sẽ bị hắn nuốt vào trong bụng hay không.

Nguyên Cốc tuy rằng hóa hình người cũng được vài năm, nhưng trước khi gặp Nghiêm Húc cậu cũng chưa từng làm chuyện này với bất kỳ ai.

Nghiêm Húc dẫn dắt cậu, dạy cho cậu biết làm thế nào mới khiến bản thân thoải mái, dạy cậu hôn môi. 

Lần đầu hai người hôn nhau, Nguyên Cốc còn tưởng Nghiêm Húc muốn cắn đứt lưỡi mình, sợ tới mức trở về hình thú, Nghiêm Húc chộp hụt, miệng toàn lông tơ, giận cậu ba bốn ngày liền.

Dạy Nguyên Cốc chủ động cưỡi lên đùi Nghiêm Húc, hôn môi với hắn, cuối cùng hắn không kiềm chế được nữa, bảo Nguyên Cốc sau khi tan học đi mua bao cao su và gel bôi trơn, đêm đó ‘làm’ cậu.

Sáng sớm hôm sau cậu mới hồi phục lại tinh thần, phát hiện hình như bọn họ ‘làm’ không giống bình thường rồi, nhưng cậu không hiểu, nhìn Nghiêm Húc cũng không có gì khác thường, chỉ là khi rời giường hỏi cậu có chỗ nào không thoải mái không. Cậu đáp ‘không có’ hắn liền đuổi cậu xuống bếp làm điểm tâm.

Dù vậy, cậu vẫn lờ mờ cảm thấy có chỗ không đúng.

Cậu nghĩ mãi không thông, cuối cùng đành quy về việc khác thường này thành việc bản thân và Nghiêm Húc trở nên thân mật hơn, sẽ làm một số vận động trước khi ngủ, đôi khi cũng sẽ có những nụ hôn đơn thuần bất chợt.

Thứ bảy Nguyên Cốc không có tiết, cậu đến phòng làm việc của Nghiêm Húc giúp hắn chỉnh lý lại mớ tài liệu, Nghiêm Húc làm xong công việc, trong thời gian chờ cuộc họp sắp tới, bảo Nguyên Cốc biến thành thỏ con đặt trên bàn làm việc nghịch.

Nghiêm Húc đã gặp qua nhiều động vật lông rậm, nhưng mấy con thú giao tiếp với hắn đều là động vật ăn thịt da thịt cứng rắn, con mồi lông tơ mềm mại bên cạnh hắn ngoài Nguyên Cốc thì không còn ai nữa. 

Nghiêm Húc có sở thích vuốt ve, sờ nắn bộ lông mềm của cậu, Nguyên Cốc thường xuyên lo lắng bộ lông của mình có ngày bị Nghiêm Húc vuốt trụi.

Nghiêm Húc ngã vào ghế dựa, ôm Nguyên Cốc trong tay lăn qua lộn lại: “Tôi lấy lông cậu làm một cái bao tay nha.”

Nguyên Cốc giãy dụa đứng lên.

Nghiêm Húc còn tính nói gì, tiếng đập cửa bỗng vang, hắn để cậu lên chồng văn kiện, nói: “Vào đi.”

Trợ lý đi vào báo cáo: “Nghiêm tổng giám, tổng giám còn chưa về kịp, anh ấy bảo là hoãn cuộc họp lại nửa giờ… A a a!”

Nghiêm Húc bịt lỗ tai lại, cau mày: “La hét cái gì?!”

“Nghiêm tổng giám!” Ánh mắt đối phương chiếu thẳng tắp vào Nguyên Cốc ngồi sau chồng văn kiện lộ cái đuôi nhỏ: “Tôi tôi tôi tôi có thể ôm thỏ con của anh chút được không?”

“Không được! Về làm việc đi.” Nghiêm Húc lạnh nhạt nói.

“Thôi mà —” trợ lý trẻ không cách nào rời mắt khỏi cái mông tròn vo của Nguyên Cốc “Tôi đi nói cho mấy cô nàng bên ngoài, Nghiêm tổng giám nuôi thỏ con trong phòng làm việc, một lát nữa người tới bu coi càng nhiều cho coi.”

“Bình thường không thấy cô có cái gan này, chỉ vì sờ thỏ con mà đột nhiên to gan vậy?” Nghiêm Húc nhướng mày.

“Sờ một tí thôi ạ.” Đối phương chấp tay hình chữ thập, khẩn cầu nói.

Nghiêm Húc hừ một tiếng: “Sờ đi.”

Được Nghiêm Húc cho phép, cô nàng như sợ là thỏ con bị thương, thật cẩn thận ôm cậu vào lòng.

“Mềm quá đi.” Trợ lý nhìn Nguyên Cốc bằng hai mắt hình ngôi sao, âm thanh hạnh phúc tới run rẩy “Nghiêm tổng giám cũng hạnh phúc quá đi —”

“……” Nghiêm Húc có chút nhìn không vô, nheo mắt “Ôm xong thì ra ngoài.”

Cô gái hưng phấn ôm thỏ con nào còn tâm tình nghe Nghiêm Húc nói cái gì, cô vui vẻ đem Nguyên Cốc cọ vào ngực, nếu không phải cậu quá nhỏ, chỉ sợ cô nàng cả gương mặt vùi vào đám lông tơ của cậu.

Nguyên Cốc bị đối phương chèn vào nơi mềm mại phía trước, hơi thở nữ tính và mùi nước hoa ngọt ngào chui vào mũi, mới đầu cậu còn bất an nhìn Nghiêm Húc nhưng cuối cùng không nhịn được có chút buồn ngủ trong lòng bàn tay mềm mại của cô nàng.

Nghiêm Húc lạnh mặt nhìn Nguyên Cốc thích ý híp mắt lại, có chút bất mãn gõ gõ bàn: “Được rồi, bỏ cậu ấy xuống đi, bị cô giày vò chết mất.”

Trợ lý không tình nguyện thả Nguyên Cốc vào tay Nghiêm Húc, cẩn thận đi ra cửa.

Nguyên Cốc còn đắm chìm trong nơi mềm mại kia chưa hồi phục lại tinh thần, trợ lý vừa buông cậu xuống, cậu liền xụi lơ, hé ra hai cái răng thỏ.

Nghiêm Húc hừ một tiếng nặng nề, dùng sức vỗ vào cái mông nhỏ, Nguyên Cốc bị hắn vỗ không thể đứng vững mà té ngã.

Nghiêm Húc lại hừ: “Ngu chết mất.”

Nguyên Cốc có chút mờ mịt ngồi xuống, ngửa đầu nhìn Nghiêm Húc, cậu tính đi tới ôm ngón tay hắn nhưng thấy hắn có chút không vui, chỉ nhích lại gần tay hắn vài bước, rồi ngồi im.

“Được con gái người ta sờ thích lắm hả? Thấy cậu thoải mái tới mức muốn ngủ luôn rồi. Sao tôi sờ không thấy cậu có tâm tư muốn ngủ?”

Nguyên Cốc im lặng phỉ nhổ trong lòng.

Nghiêm Húc giống như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, bất mãn vươn tay lại vỗ vào mông cậu, Nguyên Cốc bị hắn vỗ nhảy dựng, giận mà không dám nói gì, nhích xa hắn một chút.

Nghiêm Húc giận cậu vì thái độ sung sướng khi được trợ lý vuốt ve, không thèm để ý đến cậu, ‘bùm bùm’ gõ bàn phím.

Một bên làm việc, một bên hồi tưởng lại bộ dạng hưng phấn không kiềm chế của cô trợ lý khi vuốt ve bộ lông của Nguyên Cốc.

Lại nhớ tới thái độ khác xa của Nguyên Cốc, Nghiêm Húc ngừng tay nhìn về phía Nguyên Cốc.

Hắn biết mình đối với cậu không tốt nhưng hắn không sửa được, nếu vì vậy mà Nguyên Cốc dám nói với hắn ở trong lòng bàn tay hắn không thoải mái bằng trong ngực người khác, hắn nhất định sẽ dạy dỗ cho cậu hiểu thế nào là quy củ của kẻ phụ thuộc.

Nghiêm Húc dừng lại, cố hạ mềm giọng xuống: “Nguyên Cốc?”

Nguyên Cốc nằm úp sấp một lát đã ngủ mất, mí mắt cậu giật giật, đôi mắt như bảo thạch nhìn Nghiêm Húc.

Ngu dễ sợ.

Nghiêm Húc hừ một tiếng, ôm Nguyên Cốc vào lòng.

Hắn nghĩ nghĩ, cúi đầu hôn lên cái môi ba cánh của cậu, nhét cậu vào lòng mình.

“Ngủ đi.”

Nguyên Cốc còn chưa rõ tình huống đã bị nhét vào túi áo trong, trong trí nhớ của cậu, hình như cậu và Nghiêm Húc chưa bao giờ hôn môi như khi nãy, nhẹ chạm như chuồn chuồn lướt nước.

Nguyên Cốc nhớ tới độ ấm khi lông tơ chạm vào môi Nghiêm Húc, cảm thấy trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, cậu nhào vào ngực Nghiêm Húc.

Cảm nhận được hơi thở ấm áp lại an tâm, không hay không biết gì ngủ mất.

“Nghiêm tổng giám, tôi tới lấy tài liệu của tổng giám đốc.”

“Ừ.” Nghiêm Húc làm việc một hồi, hoàn toàn quên mất thỏ con trong ngực mình, đứng lên tìm văn kiện, vừa mới đứng dậy Nguyên Cốc liền lăn từ trên xuống dưới đùi, Nghiêm Húc nhanh tay bắt được cậu, bỏ lại trong túi áo trong.

“…….” Cấp dưới chần chừ nói “Nghiêm tổng giám, đó là…”

Mặt Nghiêm Húc không đổi: “Không có gì, đồ giữ ấm thôi.”

“……”

Sau khi đối phương rời khỏi, Nghiêm Húc bế Nguyên Cốc ra.

Nguyên Cốc đã tỉnh, mở đôi mắt to đỏ au nhìn Nghiêm Húc.

“Không ngủ nữa hả?”

Nguyên Cốc nhăn mặt chun mũi lắc đầu.

Hình như… mơ thấy ác mộng, lăn từ trên đỉnh núi xuống.

[Giờ đá banh tới rồi]

“Nghiêm tổng giám, tôi tới lấy tài liệu của tổng giám đốc.”

“Ừ.” Nghiêm Húc làm việc một hồi, hoàn toàn quên mất thỏ con trong ngực mình, đứng lên tìm văn kiện, vừa mới đứng dậy Nguyên Cốc liền lăn từ trên xuống dưới đùi.

Nghiêm Húc nhanh tay nhanh chân, lúc Nguyên Cốc sắp chạm tới mặt đất dùng mũi chân móc cậu lại, chỉ thấy thỏ con màu xám bị Nghiêm Húc đá bay lên không trung, xoay một vòng, chuẩn xác lọt vào trong áo trong.

“…….” Cấp dưới chần chừ nói “Nghiêm tổng giám, đó là…”

Mặt Nghiêm Húc không đổi: “Không có gì, cậu hoa mắt thôi.”

“……”

Sau khi đối phương rời khỏi, Nghiêm Húc bế Nguyên Cốc ra.

Nguyên Cốc đã tỉnh, mở đôi mắt to đỏ au nhìn Nghiêm Húc.

“Không ngủ nữa hả?”

Nguyên Cốc nhăn mặt chun mũi lắc đầu.

Hình như… mơ thấy ác mộng, bị người ta làm cầu đá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.