Trở Về

Chương 17



Đêm khuya, Nguyên Cốc ngồi trên ghế dài ngẩn người nhìn khu biệt từ bên kia đường.

Ngày hôm đó sau khi tan làm, Nghiêm Húc về nhà đổi mật mã cửa chính, Nguyên Cốc về nhà thì thấy hành lý của mình bị vứt lung tung beng ở cửa.

Khi cậu dọn đến chỗ Nghiêm Húc chỉ mang theo một ít đồ, những vật kia toàn là đồ Nghiêm Húc mua cho cậu, hiện tại Nghiêm Húc đều vứt hết ra ngoài.

Có cả hũ hạc giấy mà cô bé nhỏ tặng cho cậu, có cả kẹo sữa hình đuôi thỏ cậu còn chưa ăn hết.

Nguyên Cốc kêu cửa, Nghiêm Húc chỉ bảo cậu về ký túc xá, sau đó không đáp lại nữa.

Nguyên Cốc lôi đống hành lý về ký túc xá nhưng bạn cùng phòng đã lấy giường cậu để đồ này nọ làm buôn bán rồi, cả giường chật ních đồ, còn không chịu dọn lại giường cho cậu.

Nguyên Cốc không còn cách nào đành phải rời ký túc xá, ngồi ở ghế dài đối diện nhà Nghiêm Húc ngẩn người.

Nghiêm Húc bảo cậu cút, vì sao chứ?

Nguyên Cốc nghĩ mãi không thông, cũng giống như ban đầu cậu không hiểu vì Nghiêm Húc lại đem cậu về nuôi.

Lần trước cậu cắn trụi cái đuôi của hắn, Nghiêm Húc cũng không đuổi cậu đi, còn sợ lông đuôi cứng rắn của mình làm cổ họng cậu bị thương, gấp rút kêu cậu nhổ ra.

Cậu không cẩn thận cắn vào tay hắn, hắn cũng không mắng cậu.

Cho dù Nghiêm Húc có tức giận, mắng cậu vài câu hay cắn cậu vài ngụm thì buổi tối hắn cũng không quên ôm cậu lên giường ngủ.

Nghiêm Húc nhất định sẽ không bỏ rơi cậu.

Nhưng ngày hôm đó, cậu đi theo Nghiêm Húc tới bãi đỗ xe, hận không thể kề cổ mình vào miệng cho hắn cái vài phát, Nghiêm Húc vẫn không thèm liếc nhìn cậu cái nào.

Nguyên Cốc ngủ ở trên ghế dài ba buổi tối, Nghiêm Húc vẫn không có ý định cho cậu về nhà.

Tuy hắn không sa thải cậu, nhưng lại đem phương thức liên lạc của cậu bỏ hết vào danh sách đen. 

Nguyên Cốc không dám tới công ty, sợ vừa thấy mặt hắn, hắn liền bắt cậu cút.

Nếu Nghiêm Húc thực sự đuổi việc cậu, cậu sẽ không thể nào gặp lại Nghiêm Húc nữa.

Nguyên Cốc từ trong cặp lấy ra một cái khăn nhỏ, đắp ở bụng, đầu thì gối lên cặp, từ từ nhắm mắt lại.

Cậu nghĩ nghĩ, đột nhiên xoay người ngồi dậy.

Đã vài ngày qua, Nghiêm Húc không có tin tức gì của Nguyên Cốc.

Mới đầu Nguyên Cốc còn không chịu đi, dám ngủ ở cái ghế dài đối diện khu biệt thự, nhưng đột nhiên có một ngày, hơi thở của Nguyên Cốc trong phạm vi cảm giác Nghiêm Húc biến mất.

Nghiêm Húc chưa từng nghĩ sẽ đi tìm cậu.

Cái tên ngu ngốc cho rằng hắn sẽ cùng với thú cưng hôn môi, làm tình đó, tìm về cũng chỉ tổ bực mình.

Nhưng rốt cuộc cậu ta đã đi đâu rồi?

Nghiêm Húc nằm trên thảm, cái đuôi phe phẩy qua lại, robot dọn dẹp đụng tới đụng lui trên người hắn, hắn cũng lười phản ứng.

Chán quá đi!

Tại sao lúc có thỏ ngu ở đây, hắn cũng nằm vật vờ trên thảm như thế này, sao lại không thấy nhàm chán nhỉ?

Báo lười biếng từ từ nhắm mắt lại, đột nhiên nghe có tiếng gõ cửa.

Nghiêm Húc ngồi dậy, đổi thành hình người mở cửa.

“Tần Vệ? Cậu tới đây làm gì?”

“Có khách tới nhà, việc đầu tiên không phải mời người ta vào nhà trước sao? Hay là, trong nhà có gì đó không muốn cho tôi thấy?” Tần Vệ nói.

Nghiêm Húc nheo mắt: “Nhà tôi cũng không nuôi rắn.”

“Nhưng rắn nuôi nhà tôi nói cho tôi biết một số chuyện thú vị.”

Nghiêm Húc định nghiêng người cho tên kia vào, nghe tên đó nói vậy lập tức đứng trở về: “Cậu có chuyện gì, nói nhanh thì đi đi.”

“Nghe nói nhà anh có nuôi con thỏ con. Mà cấp cao bảo bên phòng thí nghiệm vừa hay làm xổng mất một con.”

“Vậy liên quan quái gì đến tôi?” Nghiêm Húc không kiên nhẫn đáp “Trên đời này nhiều thỏ như vậy, cậu muốn tám trăm hay một ngàn tôi cũng bắt được.”

“Thỏ xám, mắt đỏ, tai phải bị mất một mảng.” Tần Vệ tươi cười có chút quỷ dị “Bởi một vài lý do thí nghiệm nên biểu cảm gương mặt có chút cứng nhắc.”

Nghiêm Húc nhăn mày.

Bởi một vài lý do thí nghiệm?

“Con thỏ như vậy trong tám trăm một ngàn gì chắc cũng không tìm được.” Tần Vệ nói.

Nghiêm Húc im lặng nhìn Tần Vệ.

“Anh biết rõ tôi đang nói ai, tôi cũng lười chơi trò bí hiểm với anh, con thỏ kia bị xổng mất, cho nên tôi tới hỏi anh, nó hiện giờ đang ở đâu?” 

“Tôi không biết. Đã vài ngày tôi không gặp cậu ấy rồi.” Nghiêm Húc nói.

“Thật không biết hay giả vờ không biết.” Tần Vệ trưng ra nụ cười giả lả “Không biết thì thôi vậy. Nhưng tôi khuyên anh, đừng có giả ngu nữa, con thỏ đó, cấp trên nhất định phải bắt về. Thành phố A này là địa bản tụ tập nhiều bán thú, anh làm kẻ thống trị đã nhiều năm, năng lực không tầm thường, đừng vì một con thỏ nhỏ mà đánh mất chính mình.”

“Chuyện của tôi, không cần cậu bận tâm.”

Nghiêm Húc lạnh mặt nhìn tên kia: “Chỉ là tôi không biết, bên phía quản lý từ khi nào thì bắt bán thú làm thí nghiệm rồi?”

“Bên quản lý không làm vậy. Con thỏ kia không hẳn là bán thú, bộ dạng nó làm gì giống bán thú chứ, biến thành hình người đi vài bước đã té ngã, trở về hình thú, phản ứng thì chậm chạp. Nếu nói là bán thú, cùng lắm chỉ là thứ phế phẩm thôi, muốn dung nhập vào thế giới loài người còn xa lắm. Làm không tốt không chừng còn gây ra rắc rối lớn cho hai giới nhân thú nữa.”

Tần Vệ cười nhạo: “Chỉ là đi theo kẻ thống trị lâu, bị hơi thở của anh ảnh hưởng, tôi vậy mà còn không nhận ra nó.”

“Cậu ấy có tên. Cậu đừng có suốt ngày nó này nó nọ.” Nghiêm Húc mặt lạnh như tiền.

“Bảo hộ sao? Nếu ngày nào đó cấp trên bắt nó về, anh cũng muốn che chở nó?”

Nghiêm Húc nhịn không được đóng sầm cửa lại.

Hắn nên sớm nghĩ tới, phòng thí nghiệm có làm cũng làm trên chuột trắng, thỏ trắng, nào có cớ gì mà tìm con thỏ xám đâu. 

Huống hồ, Nguyên Cốc có trí thông minh của nhân loại, nếu muốn trốn thoát, làm sao để người của phòng thí nghiệm phát hiện, còn bị mất một nửa cái tai như vậy?

Đáp án duy nhất chính là, bên phòng thí nghiệm đã sớm biết Nguyên Cốc là bán thú, mới đem cậu ấy đi thí nghiệm.

Cái tổ quản lý chó má, dám dùng người của ông đây làm thí nghiệm.

Không phải chỉ là phản ứng chậm tí thôi sao, phế phẩm cái gì chứ.

Chết m* hết đi.

Nghiêm Húc đi vài vòng trong phòng khách, càng nghĩ càng phiền, hắn thay đồ, lái xe tới trường học của Nguyên Cốc.

Lúc Nghiêm Húc đi vào ký túc xá của Nguyên Cốc, thấy giường của cậu đã bị chiếm dụng để bán đồ ăn vặt, mấy ngày hôm nay là World Cup, mấy tên sinh viên nam tới mua bia mua hạt dưa hạt hướng dương nối liền không dứt, làm ăn cũng không tệ.

Thì ra đây là nguyên nhân Nguyên Cốc phải ngủ ở ghế dài.

Nghiêm Húc không nói nên lời, đi tới quơ hết đống đồ trên giường xuống, đống đồ ăn vặt rơi trên sàn nhà tạo ra âm thanh lớn, mấy đứa sinh viên xung quanh đều bị dọa sợ.

Tên cùng phòng với Nguyên Cốc đỏ mắt tức giận xông lên: “Con mẹ nó, mày là ai —”

Nghiêm Húc không muốn nói nhiều với tên khốn này, siết cổ tên cùng phòng: “Nguyên Cốc đâu?”

Đối phương bị Nghiêm Húc nắm chặt cổ áo, hai chân rời khỏi mặt đất, như bị treo cổ, thở không được.

“Anh buông nó ra đi, làm vậy sao nó thở được…” Tên nam sinh bên cạnh nhịn không được lên tiếng “Mấy ngay nay Nguyên Cốc không có đi học, chúng tôi cũng không biết cậu ấy đi đâu.”

Nghiêm Húc nhìn thoáng qua phòng ngủ, vứt tên kia xuống, rời khỏi ký túc xá.

Nghiêm Húc đi trên đường một mình, gió cuối thu thổi vào có chút lạnh, Nghiêm Húc nắm chặt áo khoác, thầm nghĩ có lông thiệt tốt.

Nguyên Cốc không tới trường học, cũng không tới công ty.

Cậu ấy ở trường không có bạn bè gì, ở công ty tuy cũng nói chuyện được với vài bán thú nhưng cậu ấy nhất định không chủ động đi tìm bọn họ.

Phạm vi xã giao của Nguyên Cốc thực sự quá nhỏ, trừ bỏ trường học và công ty, nếu như còn nơi mà Nguyên Cốc còn có thể đi, vậy thì …

Nhà mình.

Vừa rồi bị Tần Vệ hù dọa một phen, quên mất, nơi Nguyên Cốc có khả năng trốn nhất chính là nhà mình.

Nghiêm Húc nhớ tới ngày mình đuổi cậu đi, biểu tình cậu gấp tới độ không nói được lời nào, còn có đêm hôm đó nhìn thấy bóng cậu ngồi ôm hành lý trước cửa.

Đúng rồi! Cậu ấy không còn nơi nào có thể đi nữa.

Cậu ấy nhất định còn ở nhà.

Nghiêm Húc lấy lại bình tĩnh, chuyển hướng ô tô về nhà mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.