Trở Về

Chương 19



Nghiêm Húc biết ngày nào mình còn che chở cho Nguyên Cốc thì khẳng định phải đối địch với bên quản lý.

Chỉ là… hắn không ngờ ngày này lại đến sớm như vậy.

Hôm nay lúc ở văn phòng, Nghiêm Húc nhận được điện thoại của Nguyên Cốc.

“Có rất nhiều người đang tìm tôi.”

Nguyên Cốc có cái tật nói chuyện không đầu không đuôi nhưng Nghiêm Húc vừa nghe liền lập tức cảnh giác.

Hắn nheo mắt, sơ sài cho xong hội nghị lập tức gọi lại cho Nguyên Cốc.

Điện thoại vừa bắt, Nghiêm Húc lo lắng hỏi: “Em ở đâu?”

“Thư viện trường.”

Nghiêm Húc sửng sốt, giận dữ nói: “Chẳng phải tôi nói không cho em ra ngoài chạy loạn sao?! Em đem lời tôi nói vứt cho chó ăn rồi à?”

“Tôi không chạy loạn, tôi chỉ muốn đến trường thôi, sắp cuối kì rồi…” Nguyên Cốc nhỏ giọng đáp.

“Em cũng sắp cuối đời rồi đấy.”

Nghiêm Húc lạnh lùng nói.

“Em trốn trong nhà vệ sinh đi, tôi lập tức tới đón em.”

“Tôi —”

Nguyên Cốc hình như còn muốn nói gì, nhưng điện thoại đã cắt.

“Nguyên Cốc?!” Nghiêm Húc cảm thấy không ổn, lập tức ra ngoài.

Bạch Yến đứng chờ thang máy, nhìn thấy Nghiêm Húc đi ra thì sáp lại chọc ghẹo: “Mới giờ này đi đâu, coi chừng tôi trừ lương của anh.”

Nghiêm Húc vặn cổ, mắt như phun lửa nhìn Bạch Yến: “Cậu biết tôi tìm được Nguyên Cốc phải không?”

“Anh thiếu điều ghi một dòng ‘ông đây đang yêu đương’ lên mặt luôn rồi, ai chẳng biết.”

Bạch Yến khó hiểu nói: “Anh nhìn tôi như vậy làm gì? Anh mau che mắt mình lại đi, con người làm gì có ánh mắt như vậy chứ…”

Anh ta còn chưa nói xong đã bị Nghiêm Húc hung hăng áp lên tường.

“Cậu tốt nhất là cầu nguyện cho Nguyên Cốc không sao đi.”

Âm thanh Nghiêm Húc phát ra từ cuống họng, giọng trầm đến đáng sợ.

“Nếu không, tên người tình của cậu cứ rửa cổ đó chờ tôi.”

Nghiêm Húc buông Bạch Yến vào thang máy.

Bạch Yến đối diện với Nghiêm Húc đang giận dữ có chút sợ hãi, không dám vào thang máy cùng hắn.

Anh ta sửa sang lại cổ áo bị Nghiêm Húc vò nhàu: “Điên cái gì vậy? Người tình gì của tôi, tên Tần Vệ mà là người tình của tôi à?!”

Bạch Yến khẽ lẩm bẩm.

Anh ta đứng yên tại chỗ trong chốc lát, đợi uy áp mà bán thú cấp cao phóng ra giảm bớt mới lấy điện thoại ra gọi cho Tần Vệ.

“Alo?”

“Tần Vệ? Anh…” Bạch Yến muốn nói chuyện Nghiêm Húc vừa hù dọa mình cho Tần Vệ nghe nhưng lại không biết mở đầu như thế nào, đành rẽ hướng khác hỏi “Mấy hôm trước anh hỏi tôi chuyện Nguyên Cốc làm gì?”

“Ai?” Tần Vệ không biết đang làm gì, bên kia ồn ào huyên náo “Có gì tối về nói được không?”

“Là con thỏ Nghiêm Húc nuôi đấy.” Bạch Yến sốt ruột trả lời.

“À, làm sao đấy?”

“Anh không thấy tên Nghiêm Húc khi nãy đâu…” Bạch Yến nhớ tới cảnh vừa rồi, cảm giác như dã thú đang cầm chỗ bảy tấc của mình, da đầu run lên.

“Dù sao chắc anh cũng không muốn thấy đâu.”

“Sợ hả?” Tần Vệ khẽ cười “Chồng em bận việc bên đây rồi, tối nay sẽ hầu hạ bảo bối thật tốt nhé.”

“Cút!” Bạch Yến tức tím người, cúp điện thoại cái rụp.

Càng ngày càng chẳng ra gì.

Bạch Yến mới đi vài bước bỗng ngừng.

… Hình như Tần Vệ còn chưa nói anh ta hỏi chuyện Nguyên Cốc để làm gì.

Lúc Nghiêm Húc đuổi tới thư viện trường Nguyên Cốc, nơi đó đã không còn hơi thở của cậu ấy.

Hắn bình tĩnh gọi điện cho Bạch Yến.

“Mau đem số điện thoại của Tần Vệ đưa cho tôi ngay.”

Bạch Yến do dự một lát rồi bán thẳng Tần Vệ, chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì trong chuyện này.

Nghiêm Húc không dư hơi để ý tới anh ta, lập tức gọi điện cho Tần Vệ.

“Alo?”

“Tôi là Nghiêm Húc.”

“Ừ, là anh à. Có chuyện gì?”

Giọng điệu của Tần Vệ lúc nào cũng cà lơ cà lơ làm người ta nghe mà phát khùng.

Nghiêm Húc đè nén nói: “Nguyên Cốc đâu?”

Tần Vệ buồn cười đáp: “Lời này tôi mới hỏi anh, bây giờ anh lại hỏi ngược lại tôi?”

“Cậu không cần thử tôi.” Nghiêm Húc lặp lại lần nữa “Nguyên Cốc đâu?”

“Nếu anh muốn lội vào vũng bùn này thì đến bộ quản lý đi. Tôi chỉ có thể để anh thấy cậu ta, chuyện khác thì dẹp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.