Trở Về

Chương 20



Bộ quản lý con người và bán thú.

Sắc mặt Nghiêm Húc tối sầm theo sau Tần Vệ: “Nguyên Cốc đâu?”

“Chẳng phải tôi đang dẫn anh đi đấy sao?” Tần Vệ cúi đầu nhìn đồng hồ “Mỗi ngày cách hai tiếng người bên phòng thí nghiệm sẽ đổi ca, người bên trong vừa đi, giờ anh vào đi, tôi sẽ kéo chân mấy người ca sau một chút. Trong vòng năm phút anh phải rời khỏi đấy.”

Nghiêm Húc nghiêm túc quan sát Tần Vệ.

“Nguyên Cốc là do tôi và người trong bộ quản lý đem về, đây là công việc của tôi. Thật chất tôi không có bổn phận phải mang anh tới gặp cậu ta, nhưng Rắn nhỏ nhà tôi muốn tôi giúp anh, tôi bất đắc dĩ mới làm thôi.”

Tần Vệ quay đầu tiếp tục nói: “Chuyện này không liên quan gì tới Bạch Yến, anh đừng có giận chó đánh mèo.”

“Được thôi.”

Tần Vệ đứng ngoài cửa canh chừng, để Nghiêm Húc đi vào.

Phòng thí nghiệm to đùng không một bóng người, Nghiêm Húc nghe được cách mình không xa có một hơi thở rất nhẹ đang giấu mình.

Nghiêm Húc đi theo hướng phát ra tiếng động, trong một cái ngăn tủ tại một góc sáng sủa, nhíu mày nhỏ giọng kêu: “Nguyên Cốc?”

Một giọng nói mềm nhẹ từ trong tủ treo quần áo truyền ra: “Dạ?”

Nghiêm Húc lại gần, cầm cánh cửa mạnh tay kéo ra, ai ngờ ngăn tủ này không có khóa gì lại, hắn nhẹ nhàng là có thể mở được.

Hắn dùng sức quá mạnh, kéo cả Nguyên Cốc và cái hộc tủ rớt ra chung luôn.

Nghiêm Húc đặt hộc tủ lại chỗ cũ, ngồi xổm xuống nhìn Nguyên Cốc ở góc tủ.

“Hộc tủ không khóa, sao em không trốn? Muốn ở đây ăn năm mới hả?”

Nguyên Cốc miễn cưỡng dùng cằm chỉ vào cổ tay buông thõng của mình, biểu tình nhẫn nhịn đau đớn.

Nghiêm Húc nhìn theo ánh mắt của Nguyên Cốc, phát hiện trên cổ tay cậu có một chiếc vòng bạc.

Nhưng nó không phải là vòng tay đơn thuần, mà như cắm vào mạch máu, quặm chặt cổ tay Nguyên Cốc lại.

Con ngươi Nghiêm Húc co rụt lại thành một đường thẳng.

Trong cơn giận dữ, Nghiêm Húc phải cực lực kìm nén lại thú tính của mình, ngồi xổm nói: “Tôi đưa em đi.”

Nguyên Cốc nhẹ lắc đầu: “Cái vòng này hình như có tác dụng gì đó với máu của bán thú, tôi chỉ nhẹ cử động cũng rất đau.”

Cho dù lúc trước nghe Nguyên Cốc kể lại chuyện bị rách mất tai phải, Nghiêm Húc chưa từng nghe Nguyên Cốc nói ‘đau’.

Nghiêm Húc cứng lại, thậm chí không dám nghĩ tới đau đớn mà Nguyên Cốc phải chịu hiện tại.

Hắn mềm giọng nói: “Vậy không được nói nữa.”

Nghiêm Húc nhìn biểu tình mờ mịt của Nguyên Cốc lại giải thích: “Nói chuyện lưỡi cũng chuyện động.”

“Ồ.” Nguyên Cốc dường như hiểu ra đáp một tiếng.

Nghiêm Húc hiện tại không có tâm trạng mắng cậu, đứng lên xoay người: “Tôi tìm cái gì có thể tháo vòng này ra.”

“Vô dụng thôi. Nơi này là phòng thí nghiệm, cái gì có thể dùng tôi đều thử rồi, nên mới trốn trong tủ quần áo.”

“Đều thử rồi?” Nghiêm Húc ngạc nhiên “Không phải cử động là đau sao?”

Nguyên Cốc ngẩng đầu, cho dù là động tác nhỏ như vậy cũng khiến cậu hít hơi.

Cậu nhìn Nghiêm Húc, bởi vì mặt không có nhiều biểu cảm, thoạt nhìn có vẻ trịnh trọng: “Tôi sợ sau này không được nhìn thấy anh nữa.”

Trong lòng Nghiêm Húc mềm thành bãi nước.

Nguyên Cốc mở miệng từ trước tới giờ đều không phun được cái ngà voi nào, hiện tại có thể dùng vài từ đơn giản chủ động nói ra tâm tình mình đã là tiến bộ lắm rồi.

Nghiêm Húc ngồi lại trước Nguyên Cốc, một tay nâng hộc tủ lên, cúi người hôn lên môi Nguyên Cốc.

“Tôi hỏi em một lần nữa…” Nghiêm Húc cọ môi Nguyên Cốc “Cho dù có chuyện gì, em cũng sẽ đi theo tôi phải không?”

“Phải.” Nguyên Cốc đáp.

“Được.” Nghiêm Húc hôn nhẹ lên mái tóc mềm mại của cậu “Chờ tôi trở lại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.