Căn nhà dưỡng lão trên núi trong một buổi sáng sớm sau cơn mưa có thể trở nên biến động như vậy.
Ngài báo ngủ say sột soạt chuyển động, miễn cưỡng mở mắt ra nhìn, phát hiện bé thỏ đang cố gắng chui từ dưới bụng hắn lên ngực.
Vốn cả người cậu đã thoát khỏi rồi, chỉ còn lỗ tai là bị Nghiêm Húc đè dưới thân thôi, hắn thoáng nâng người lên, Nguyên Cốc đang dùng sức không kịp đề phòng mà ngã lăn quay ra ngoài.
Nguyên Cốc choáng váng lắc đầu, ngồi dậy biến thành hình người, thân thể trần trụi đi ra khỏi phòng ngủ.
Nghiêm Húc bị cậu làm loạn một trận như vậy cũng đã tỉnh tảo không ít, hắn cũng biến thành hình người, ngồi trên giường chốc lát thì đi xuống tìm Nguyên Cốc.
Trong toilet, Nguyên Cốc ngồi quỳ trên mặt đất, ôm bồn cầu ói tới trời đất quay cuồng.
Nghiêm Húc đi tới vỗ sau lưng Nguyên Cốc: “Lại ăn bậy gì nữa à?”
Nguyên Cốc do dự xoay đầu nhìn Nghiêm Húc, khóe mặt cậu bởi vì nôn mà đỏ bừng, nhìn vào rất đáng thương.
Không khí dường như đọng lại trong cái chớp mắt, Nghiêm Húc thoát khỏi không khí này trước, nhéo nhéo cổ Nguyên Cốc, đứng lên: “Còn nói giỡn được, vậy là không có gì.”
Hắn gập đầu gối đỉnh đỉnh vào người Nguyên Cốc: “Làm đồ ăn sáng đi.”
“Em nói thật.” Nguyên Cốc nhỏ giọng nói.
“Được rồi, được rồi.” Nghiêm Húc đáp cho có lệ rồi đi tới bồn rửa mặt.
Nguyên Cốc ngồi trên sô pha, trong tay cầm điều khiển TV, cũng không mở ra mà nhìn chằm chằm màn hình màu đen phát ngốc.
Ở núi sâu tín hiệu không tốt, cũng không có phương tiện giao thông, đồ dùng bằng điện trong nhà rất ít, nhưng Nghiêm Húc vẫn nghĩ cách đem cái TV tới đây cho Nguyên Cốc.
Đây là quà tặng quý giá nhất Nguyên Cốc nhận được lúc tân gia, cậu rất quý cái TV này, cho dù không bắt được tín hiệu cậu cũng thích mở ra, ngồi xem tuyến sọc trên màn hình ngây người.
Không qua mấy năm mà TV đã báo động muốn hỏng vậy nên Nguyên Cốc mới không mở nó thường xuyên nữa.
Nguyên Cốc cúi đầu, ngón tay nhấn lên nút trên điều khiển từ xa, cậu nhìn nhìn, tầm mắt lại rơi xuống bụng.
Cậu sờ bụng nhỏ của mình.
Tuy hiện tại vẫn bình thường nhưng không lâu nữa, nơi này sẽ phồng lên, lại thêm một thời gian nữa, cậu sẽ sinh cục cưng rồi.
Là con của cậu và Nghiêm Húc …
Vậy nó sẽ có mấy cái đầu? Là thỏ con hay là báo con? Là lông mềm hay lông cứng? Màu lông sẽ như thế nào?
Nguyên Cốc nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, có chút chán nản thả tay xuống.
Nhìn phản ứng của Nghiêm Húc buổi sáng, hình như anh ấy không tin mình có thai.
Nghiêm Húc rất sợ phiền, có lẽ anh ấy cũng không mong chờ đứa nhỏ này.
Nói không chừng, Nghiêm Húc biết cậu thực sự có thai nhưng vì không muốn đứa nhỏ cho nên làm bộ không tin lời cậu.
Vậy cậu phải làm sao bây gi?
Sắc mặt Nguyên Cốc tái nhợt mà nghĩ.
Tuy cậu rất muốn có đứa nhỏ với Nghiêm Húc, muốn tự mình sinh nó ra, nhưng nếu Nghiêm Húc không thích cậu cũng không thể rời khỏi hắn vì đứa nhỏ.
Nhưng đây là con của Nghiêm Húc mà.
Cậu làm sao có thể bỏ nó, làm sao có thể cứ vậy mà hấp thụ đứa nhỏ?
Nghiêm Húc lưu loát dùng đuôi mở cửa, ngậm một con nai lôi vào phòng bếp. Hắn đổi thành hình người, sung sướng duỗi thân thể, cảm thấy sáng sớm lên núi chạy mấy vòng thật thoải mái.
Nghiêm Húc nói với Nguyên Cốc trong phòng khách: “Trưa nay ăn thịt nướng BBQ đi.”
Lời Nghiêm Húc vừa nói xong, Nguyên Cốc đột nhiên chấn động như vừa tỉnh mộng.
Hắn nheo mắt lại đi tới bên cạnh cậu: “Em lại làm chuyện gì trái với lương tâm nữa?”
Hắn còn chưa kịp hỏi thêm gì, chỉ thấy Nguyên Cốc chậm rì rì nắm lấy tay hắn kéo lại, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Húc, mắt đỏ bừng: “Anh, anh thật sự không muốn đứa nhỏ này sao?”
Nghiêm Húc bị vấn đề thình lình từ trên trời rơi xuống này làm cho không sao hiểu nổi, tuy rằng hắn thực sự vẫn chưa hiểu Nguyên Cốc nói gì nhưng vẫn ngồi xuống, trước tiên vuốt ve cổ Nguyên Cốc an ủi cậu.
Khi chạm vào mới biết thân thể cậu đang không ngừng kịch liệt run rẩy.
“Rốt cuộc em làm sao vậy?” Nghiêm Húc thấp giọng hỏi “Đứa nhỏ nào?”
“Nếu anh không muốn, em… em lập tức đem nó…” Câu nói kết tiếp Nguyên Cốc thực sự không nói nên lời, cậu nắm chặt tay hắn “Anh giữ con được không? Em đảm bảo nó sẽ rất ngoan, sẽ không phiền tới anh đâu…”
“……” Lúc này hắn mới hiểu được, nhìn bụng nhỏ của Nguyên Cốc, lại nhìn gương mặt cứng nhắc của cậu, há miệng thở dốc, biểu tình phức tạp “Con của em?”
Nguyên Cốc gật đầu.
“Với anh?”
Nguyên Cốc gật gật đầu.
Tư duy của Nguyên Cốc không giống người thường, Nghiêm Húc rất rõ.
Nếu là bình thường, Nguyên Cốc nói mấy lời ngu ngốc này, hắn đã sớm tống cổ cho cậu qua một bên rồi, nhưng cảm xúc hôm nay của Nguyên Cốc thực sự không ổn định.
Hắn nhẫn nại giảng dạy đạo lý cho cậu: “Nguyên Cốc, sinh lý cơ bản thường thức em có hiểu không?”
“Dạ.” Nguyên Cốc đáp lại bằng giọng mũi.
“Chúng ta không cùng giống loài, không thể sinh sản cách ly, hiểu không?”
“Em biết.”
“Giống đực không thể mang thai, em có biết không?”
“Em biết.” Nguyên Cốc nhỏ giọng đáp lại.
Nghiêm Húc thở dài: “Vậy làm sao em mang thai được?”
“Vì anh bắn ở trong.”
Nghiêm Húc không biết nên khóc hay cười: “Anh bắn bên trong còn chưa đủ nhiều sao, tại sao lần này lại mang thai?”
“Bởi vì lần trước, bắn vào, không có rửa sạch…”
“Sao lại không sạch?” Nghiêm Húc nói “Làm xong anh đã ôm em đi rửa rồi, chỉ là em ngủ nên không biết thôi. Nếu không rửa sạch, em sẽ ngã bệnh. Thân thể em chẳng lẽ em còn không hiểu?”
“Em không biết.” Nguyên Cốc mờ mịt nói “Nhưng đúng là em đã mang thai.”
Nghiêm Húc cảm thấy chẳng khác nào nước đổ đầu thỏ.
Hắn xoa xoa thái dương, vuốt ót Nguyên Cốc, nói: “Đã trưa rồi, ăn cơm trước đi. Sáng nay anh mới bắt được một con nai, em đi nướng đi, chúng ta cùng nhau ăn—”
Nghiêm Húc hơi dừng lại, mệt lòng nói: “Thôi, để anh đi nướng, em đang mang thai nên nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Nguyên Cốc thành thật gật đầu, ngả vào sô pha.
Cậu vừa mới ngồi yên được vài giây, đột nhiên đứng lên, kéo sô pha vào góc phòng khách, để nó không đối diện TV bảo bối mới ngồi xuống.
“Em làm gì vậy?” Nghiêm Húc có chút không hiểu.
“TV có phóng xạ, để gần con quá không tốt cho cục cưng.” Nguyên Cốc nghiêm trang nói.
“……” Nghiêm Húc không biết mình nên có biểu cảm gì nữa, đi tới ban công gọi điện cho người bạn bác sĩ của mình.
“Alo? Nghiêm Húc hả?”
“Ừ.” Nghiêm Húc đi thẳng vào vấn đề “Vợ tôi nói em ấy đang mang thai, có tật xấu gì không?”
“……” Hỏi tôi hả?
“Em ấy là con trai.” Nghiêm Húc bổ sung.
“Vợ cậu…” Đối phương nói mấy chữ này cũng cảm thấy ngượng họng mất tự nhiên, rõ ràng khó có thể tưởng tượng người nào có thể làm cho Nghiêm Húc nói ra mấy cái xưng hô thân mật như vậy trên miệng.
“Tôi có thể hỏi một chút, giống loài của vợ cậu là gì không?”
“Thỏ.”
“Thỏ…” Tổn thọ, vậy mà lại là thỏ. (Mô phật)
“Chậc” Nghiêm Húc không kiên nhẫn nhíu mày “Có chuyện gì thì nói đi, lảm nhảm cái gì.”
Đầu bên kia lần đầu nói chuyện như một bác sĩ: “Là thỏ thì không có chuyện gì, không cần lo lắng.”
“Hả?”
“Tuy rằng trước đây tôi chưa từng gặp trường hợp là thỏ nhưng mỗi loài bán thú đều có chứng bệnh rất lớn, đó chính là tham khảo (bắt chước) giống loài khác.”
Bác sĩ: “Cậu biết loài thỏ có hiện tượng giả gì không?”
“Gì?”
“Dựa theo ý chữ mà giải thích chính là: Sau khi quan hệ, thực chất không có hấp thu t*ng trùng, chí xuất hiện phản ứng mang thôi thôi. Lúc này sẽ có một số biểu hiện giống như khi con người hoặc con thỏ mang thai như là nôn mửa, tính tình hung hăng lên, bứt lông làm ổ.” (Kiểu lấy lông để làm ổ cho con ở ý)
Tính tình hung hăng.
Thật tình hắn lại muốn nhìn xem tính tình Nguyên Cốc trở nên hung hăng sẽ thành cái dạng gì.
Nghiêm Húc nói: “Tình trạng này kéo dài bao lâu?”
“Tôi cũng không rõ chu kỳ sinh sản của thỏ là bao lâu nữa, nhưng nếu là bán thú thì thời gian thường ngắn hơn con người nhiều. Tới khi lâm bồn mà không sinh được thì phản ứng thai giả sẽ kết thúc.”
“……” Qua loa vậy hả.
Điện thoại bên kia: “Tuy rằng không rõ lắm tại sao báo thỏ lại có hiện tượng giả này, nhưng thời gian này cậu cứ coi như cậu ấy có thai mà chăm đi.”
“Biết rồi.” Nghiêm Húc cúp điện thoại.
Nghiêm Húc trở lại phòng khách, Nguyên Cốc còn duy trì tư thế y như trước, miệng khẽ nhếch nhìn chằm chằm màn hình TV, hiếm thấy không có ngẩn người sờ đuôi, mà thay vào đó là ngồi ôm bụng mình cực kỳ nghiêm túc.
Nguyên Cốc nhìn thấy Nghiêm Húc có chút khẩn trương: “Nghiêm Húc.”
“Ừm.”
“Vừa rồi em còn chưa hỏi rõ, em muốn nói, ừm, anh có muốn cục cưng không?” Cậu nghĩ nghĩ, lại nhỏ giọng bổ sung “Cục cưng sẽ dễ thương lắm.”
“Muốn chứ.” Nghiêm Húc nói “Con của anh, sao anh lại không cần chứ?”
Thần kinh của Nguyên Cốc căng thẳng cả buổi sáng cuối cùng cũng được thả lỏng, biểu tình cũng không cứng đờ như khi nãy nữa.
Cậu thở một hơi dài ra, lắc bả vai nói: “Tốt quá!” Vui vẻ tiếp “Em cũng muốn giữ cục cưng lại.”
Nghiêm Húc nhìn Nguyên Cốc sung sướng tới mức lỗ tai cũng vểnh lên mà không hay.
Hắn đột nhiên có chút chờ mong cái thứ không tồn tại đó, một cục cưng đáng yêu sẽ ra đời.