Chiều hôm nay, con báo Nghiêm Húc ngủ trưa ở mép bờ sông tỉnh lại, lười biếng duỗi thân thể, ngậm cuốn sách trước khi ngủ vẫn chưa đọc xong lên.
Trước kia Nguyên Cốc lúc nào cũng đi theo hắn ngủ trưa ở bờ sông, con sông này nằm ở một vách đá dựng đứng nhưng không quá cao, con người cũng có thể đi qua, động vật nhỏ cũng bò lên được.
Lúc trước Nghiêm Húc đã tìm ra được chỗ có thể yên tâm phơi nắng mà không cần lo chuyện Nguyên Cốc bị người ta ngậm đi, hiện tại mọi dã thú trong núi đều biết hắn và Nguyên Cốc, sẽ không ra tay với Nguyên Cốc nữa, Nghiêm Húc cũng coi con sông nhỏ không ai quấy rầy này là nơi hẹn hò.
Ngủ trưa cũng tính là hẹn hò sao?
Kệ đi, dù sao động vật còn không hẹn hò cơ mà.
Nghiêm Húc dùng sức uốn chân sau, cái đuôi phe phẩy, vài bước đã nhảy lên vách đá.
Trên vách đá chỉ có hai con chim bồ câu và chim cu đang mổ sâu ăn, trong đó có một con còn chưa nhìn thấy rõ Nghiêm Húc đã bị cắn đứt cổ.
Nghiêm Húc cắn chặt cổ con bồ câu, đợi nó ngừng giãy giụa mới thả lỏng khớp hàm.
Hắn dùng móng vuốt khi nãy vồ mồi vứt cuốn sách lên táng cây đại thụ phía dưới, dự định ngày mai lại đến đọc tiếp, còn mình thì ngậm con mồi đi về nhà.
Hiện tại đã là cuối thu, trong núi lá rơi rụng khắp nơi, đệm thịt ở chân đạp lên, mỗi bước đi đều nghe tiếng ‘răng rắc’ vang lên.
Theo như lời của Nguyên Cốc, động vật nhỏ yếu chắc sẽ bị chôn vùi bên dưới luôn, làm sao có thể đi đường ở nơi lá rụng dày như vậy.
Mùa thu năm trước hai người cùng nhau ra cửa, Nguyên Cốc bám chặt trên lưng Nghiêm Húc.
Chỉ sợ ôm còn không đủ, còn cắn lông tơ trên cổ Nghiêm Húc, sợ hắn đột nhiên chạy một cái là rớt cậu xuống, chờ khi cậu ngồi dậy tìm đã không thấy Nghiêm Húc đâu.
Nghiêm Húc biết suy nghĩ này của cậu, còn cố tình dọa cậu một phen, để cậu rớt xuống đất lăn một vòng, Nguyên Cốc đã bị lá rụng xốc tới xốc lui.
Cậu ngu ngơ ngồi dậy, phát hiện mình không ở trên người Nghiêm Húc, thực sự kinh hoàng mà nhảy cẫng lên, chỉ có thể nhảy thật cao mới có thể miễn cưỡng lộ đầu trên lớp lá rụng.
Cậu nhảy lộc cộc lên lưng của Nghiêm Húc, thấy Nghiêm Húc thẳng mình như không muốn chở cậu lại nhảy tới trên đầu hắn, nhét bản thân vào trong miệng hắn muốn hắn ngậm cậu đi.
Khi đó tình cờ có một con dã thú đi ngang, nhìn thấy con thỏ bắt con báo một hai phải cắn mình, con báo kia còn không vui, hậm không thể đi lên thay con báo hành đoojnh mới phải.
Chỉ cần có Nguyên Cốc, chuyện nhàm chán như thế nào cũng trở nên thú vị.
Đáng tiếc, hiện tại Nguyên Cốc đang ‘mang thai’, toàn bộ thỏ đều lười biếng, không muốn ra ngoài đi lại.
Nghiêm Húc nghĩ tới nghĩ lui, mới đó mà đã tới nhà, hắn đem bồ câu vào phòng bếp rồi trở lại phòng khách, lạch bạch dùng đuôi vỗ sàn.
Thỏ không để ý.
Nghiêm Húc ực mình vung đuôi đi vào phòng ngủ, đã 5 giờ chiều, bên trong màn giường còn che, trên giường có một cục căng phồng, không phải Nguyên Cốc còn chưa chịu thức thì là ai.
Nghiêm Húc nhảy lên giường, bổ nhào vào người Nguyên Cốc.
Nguyên Cốc theo bản năng cuộn tròn thân thể, dùng lưng chặn Nghiêm Húc lại, hắn lại vói tay vào trong chăn ôm cậu, cái đuôi cũng quấn lên đùi Nguyên Cốc, yết hầu dã thú phát ra âm thanh nhân loại: “Sao còn ngủ thế này?”
“Uầy, lần sao đừng bổ nhào như vậy nữa, lỡ đụng cục cưng rồi sao.” Nguyên Cốc chà xát mặt.
“…….”
Nguyên Cốc không thèm nhìn Nghiêm Húc, chép miệng chèm chẹp.
Hắn ấn miếng thịt ấm áp ở bụng Nguyên Cốc, nhẹ nhàng đè đè, thịt mum múp.
Từ khi Nguyên Cốc phát hiện mình ‘mang thai’ cũng đã hơn một tháng, qua một thời gian nữa chắc sẽ tới lúc ‘sinh’ rồi.
Tới lúc đó, nếu Nguyên Cốc phát hiện mình không ‘mang thai’, cái bụng giả trong thời kỳ mang thai là dinh dưỡng thành thịt thừa, chắc còn uể oải biến dạng nữa.
Nguyên Cốc sờ sờ móng vuốt đang đụng bụng mình: “Anh sờ được cái gì sao? Chắc nó còn chưa động được.”
“……” Thịt thừa mà động mới dọa người đó.
“Nghiêm Húc.” Nguyên Cốc xoay người lại, nhìn chăm chú vào hoa văn màu đồng vàng trên trán hắn nói: “Có thể cho em chút lông tơ không?”
Nghiêm Húc lại nhớ tới khi Nguyên Cốc cắn trụi cái đuôi của mình, theo bản năng ngưỡng đầu rời xa Nguyên Cốc một chút.
“Làm gì?”
“Em muốn làm đồ cho con.” Nguyên Cốc nghiêm túc nói “Em ra sau núi dùng mấy loại hoa cỏ mềm mại trở về, thêm lông tơ nữa, có thể kết thành ổ thật ấm áp đó.”
“Lấy lông em là được rồi, lông anh đâu có mềm, sẽ làm cục cưng đau.”
“Nhưng nếu như có khí vị của cha trong ổ sẽ làm cục cưng an tâm hơn.” Nguyên Cốc dừng một chút, cúi đầu nói: “Thật ra không có cũng được.”
“……” Mặt báo đã nhăn như đống bùi nhùi.
Nếu Nguyên Cốc thực sự mang thai, hắn cạo trọc bản thân để cậu làm đồ cho con cũng không thành vấn đề.
Nhưng Nguyên Cốc không có thai mà.
Dựa vào gì mà muốn hắn bứt lông cho.
“Được thôi.” Nghiêm Húc khô khốc nói.
Nguyên Cốc giương mắt, có chút không thể tin được mà nhìn Nghiêm Húc.
Cậu sửng sốt vài giây, lập tức xoay người xuống giường: “Em đi lấy lược.”
“Lược?” Nghiêm Húc ngồi dậy “:Làm gì?”
“Ổ không cần lớn lắm đâu, chỉ cần chải xuống lấy một ít lông là được.”
Nghiêm Húc thở phào nhẹ nhõm, nằm liệt giường trở lại.
Trước hắn từng tưởng Nguyên Cốc muốn cạo trọc mình, kẻ thống trị tiền nhiệm vì thỏ con mà cạo trụi hết lông tơ trên người mình, chuyện này so với chuyện ban quản lý thí nghiệm bán thú còn khoa học viễn tưởng hơn.
Chuyện này mà đến tai Bách Yến biết được, chắc kinh ngạc tới mức dọn cả gia đình tới đây luôn.
Nghiêm Húc nặng nề thở dài một hơi.
Đêm đó, Nghiêm Húc nằm trên giường cầm điện thoại xem tin tức, Nguyên Cốc ngồi bên chân hắn mà nghiêm túc kết tổ.
Tới cuối thu, mấy động vật nhỏ trong núi rất nhiều, Nghiêm Húc nghe ngoài cửa vang lên tiếng côn trùng tinh tế kêu hòa vào tiếng sột soạt bên giường, bỗng ngáp một cái.
Hắn tắt điện thoại, dựa vào mép giường nhìn xuống chân, thỏ xám ngồi xổm một bên kết tổ, một vòng cỏ cây một vòng lông tơ.
Mỗi lần cần dùng tới lông chính mình, sẽ cúi đầu thuận tay nắm một nhúm ở ngực, chỉnh tề sắp bên trên lớp cỏ.
“……” Nghiêm Húc duỗi tay về phía Nguyên Cốc, Nguyên Cốc đang rất nghiêm túc, bỗng bị Nghiêm Húc ôm lên, bất mãn giãy giụa một phen, dùng móng vuốt đánh cái bộp vào tay Nghiêm Húc.
Nghiêm Húc nhướng mày: “Hung hăng như vậy?”
Hắn lại kéo Nguyên Cốc tới trước mặt, đẩy chân cậu ra, sờ lông tơ trước ngực cậu.
Không trọc nhưng cũng không còn nhiều lắm.
“Về sau đừng có bứt lông chính mình nữa.” Nghiêm Húc nói “Còn không thì dẹp cái ổ đi.”
Nguyên Cốc không biết nguyên do nên trừng đôi mắt đỏ lòm của mình nhìn hắn.
Nghiêm Húc và Nguyên Cốc nhìn nhau trong chốc lát, cậu dời mắt đi trước, hắn thò người ra tắt đèn đầu giường, lại ôm Nguyên Cốc đang duy trì hình thú lên: “Ngủ.”
Nguyên Cốc còn đang kết ổ của mình, trong ngực Nghiêm Húc củng tới củng lui, đến khi bị Nghiêm Húc vung một cái đệm thịt vào ót mới không thể không ngoan ngoãn lại.
Nghiêm Húc khó chịu nhăn mặt, nghĩ tới cặp mắt đỏ xinh đẹp của Nguyên Cốc nhìn về phía mình, lông xù xù và môi ba cánh hoa, lại vì nghẹn lâu mà có phản ứng với hình thú Nguyên Cốc.
Đều là đứa nhóc phá chuyện.
Nghiêm Húc cúi đầu, khẽ âm thầm cắn một phát vào cổ Nguyên Cốc.