Tróc Yêu Không Thành Lại Bị Áp

Chương 22: Lại Gây Sự ( kết )



Không còn nội đan, cho dù là Thượng Cổ Thần Thú, thì cũng chỉ là một con quái thú mà thôi. Nói đơn giản, là mạnh hơn mấy con thú thường một chút.

Mã Tiểu Linh thấy chỉ có một lá bùa, đã làm Tê Cừ trọng thương, trong lòng mừng thầm. Xem ra ra Tê Cừ cũng đã yếu thế, vội vã móc ra lá bùa đỏ cuối cùng, đọc khẩu quyết: "Lâm - Binh - Đấu - Giả - Giai - Trận - Liệt - Tại - Tiền, TRỪ TÀ!"

Một luồng sáng vàng óng từ trong cơ thể Mã Tiểu Linh bay ra, Thần Long bay giữa không trung, nhìn Tê Cừ. Thấy dáng vẻ thảm thương của Tê Cừ, hài lòng gầm gừ một tiếng, nhìn Mã Tiểu Linh nói: "Không tệ, công lực lại được tăng cường."

Thần Long há to miệng, một cơn gió lốc cuốn Tê Cừ bay lên, ông vồ lấy Tê Cừ. Khi nuốt Tê Cừ vào bụng, sắc mặt Thần Long đại biến, nhìn Mã Tiểu Linh nói: "Là cháu đánh bại nó sao?"

"Chú Long, chú nhìn xem nơi này còn ai à?" - Mã Tiểu Linh liếc Thần Long. Chỉ vì con Tê Cừ này, mà bùa lẫn vốn liếng đều xài hết, còn bị Thần Long nghi ngờ, thật là khó chịu.

"Nội đan đâu? Tại sao không thấy nội đan của Tê Cừ? Phải biết, nội đan của nó có thể giúp công lực của ta tăng thêm một tầng. Tức chết mà, nội đan đâu? Nội đan ở đâu? Tiểu Linh, cháu phải giúp ta tìm nội đan của Tê Cừ." - Thần Long có vẻ nóng nảy. [Lúc nãy đánh nhau với Tê Cừ, rõ ràng cảm nhận được nội đan mạnh mẽ của Tê Cừ, tại sao chỉ nghỉ ngơi một chút, mà nội đan đã không còn?]

[Chẳng lẽ là do người trợ lý của Mã Tiểu Linh lần trước đã gặp? Không đúng, mặc dù người phụ nữ đó rất quái lạ, nhưng nãy giờ mình không cảm nhận được sự tồn tại của cô ta, chắc Mã Tiểu Linh đã để cô ta ở đâu đó. Vậy, chuyện gì đã xảy ra?]

Thần Long muốn phát điên, tưởng ăn được một món ngon, ai dè chỉ là thứ tệ hại, nhét kẽ răng cũng không đủ.

"Chú Long, chú trở về đi, cháu sắp chịu không được rồi. Nội đan có lẽ bị ai đó lấy đi, nên nhớ sau lưng Tê Cừ còn có một người. Chú yên tâm, lần sau đụng phải, cháu nhất định sẽ giúp chú đòi lại. Chú mau trở về đi." - Mã Tiểu Linh cảm thấy khí lực sắp bị Long Thần hút sạch, nếu ông còn không chịu về, nhất định nàng sẽ chịu không nổi. Cái giá phải trả, chính là hao tổn sức lực, còn mất mạng nữa.

Thần Long cũng nhận ra Mã Tiểu Linh không đúng, nhìn sắc mặt trắng bệch của Mã Tiểu Linh. Đuôi rồng không cam lòng quét một vòng, một luồng gió đột nhiên cuốn về phía biển.

Một giây sau, Thần Long trở vào người Mã Tiểu Linh. Ánh sáng vàng nhạt bao quanh Mã Tiểu Linh, mờ dần rồi biến mất. Mã Tiểu Linh chớp mắt nhìn, không biết mình đã chạy đến chỗ nào, hình như rất gần biển.

Lúc này, trời đã tối đen, từng vì sao đang lấp lánh trên bầu trời, ánh sáng bạc của mặt trăng cũng dịu dàng lan tỏa, xua tan màn đêm. Mã Tiểu Linh nếm một lá bùa, vài quả cầu lửa nhỏ bay bay giữa trời, chiếu sáng con đường dưới chân.

Lúc này, Mã Tiểu Linh phát hiện nàng đang đứng trên vũng bùn. Cũng may, dạo gần đây không có mưa, nếu không đã hỏng mất đôi giày. Thở dài, nhìn xung quanh, nhớ lại mọi thứ, rồi mệt mỏi lê từng bước trở về.

Đi nửa canh giờ, Mã Tiểu Linh phát hiện, chiếc Volkswagen Beetle phiên bản giới hạn, đã trở thành đống sắt vụn đậu bên đường. Mã Tiểu Linh khóc không ra nước mắt, sờ sờ thân xe, muốn mở cửa lấy túi xách trong xe. Lúc này, mới phát hiện, cửa xe bị biến dạng nghiêm trọng, không thể mở ra được.

Không thể làm gì được, đành đi qua cửa sổ phía đối diện đã nát vụn. Đưa tay lấy quần áo mới mua, bao lớn bao nhỏ, rồi còn cái túi xách. Lúc này, mới nhìn lại con đường, nơi này rất hẻo lánh. Có điều nghĩ lại, nếu không hẻo lánh thì làm sao đánh nhau? Dù cho có kết giới, cũng không giấu được người khác, nếu nhìn ở khoảng cách gần.

Đã trễ thế này, cũng không biết có xe hay không. Mã Tiểu Linh vừa định gọi điện cầu cứu, không ngờ từ xa xuất hiện ánh đèn ôtô. Mã Tiểu Linh vui vẻ, vội vã chạy ra giữa đường, phất tay gọi xe.

Tài xế không có ý định dừng xe, buồn bực bấm còi ra hiệu Mã Tiểu Linh mau tránh ra.

Mã Tiểu Linh cũng không dám tiên lên, né qua một bên. Kết quả, người ta cứ thể nhấn ga chạy mất, còn nàng thì làm sao đây? Không lẽ ở lại cái chỗ lạ hoắc này cả đêm sao?

Mã Tiểu Linh đi tới trước mui xe, cúi đầu nhìn. [Ôi~~ hai cái cản xe cũng rớt luôn. Xe này này đến 3,4 triệu, rầu thúi ruột.]

Mã Tiểu Linh đang tính toán xem còn có thể cứu được không. Tự nhiên, sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc: "Tiểu Linh, trễ thế này sao cô còn ở đây?"

Mã Tiểu Linh quay đầu nhìn, đúng là Trái Đất tròn, không phải là Lý Gia Thụy đó sao? Mã Tiểu Linh thật muốn khóc, ông trời đúng là không bạc đãi nàng. [Volkswagen Beetle à, ta sẽ giúp ngươi có một giấc ngủ ngon.]

Mã Tiểu Linh lạnh lùng nhìn Lý Gia Thụy, chỉ chỉ cái xe: "Xe của tôi."

Lý Gia Thụy nhìn theo hướng tay của Mã Tiểu Linh, trợn tròn mắt. Nguyên chiếc xe vỡ nát, càng lạ hơn là con đường này một bên là biển, một bên là vách núi. Cái xe thì đang sát mép vành đai bảo vệ, vành đai thì còn nguyên, chỉ có cái xe là tan nát.

[Lẽ nào? Mã Tiểu Linh đụng phải chuyện khó nhằn như vậy sao?]. Hắn thật sự không muốn dính dáng gì đến những thứ này, nhớ lại kinh nghiệm lần trước, Lý Gia Thụy vẫn còn thấy sợ. Vội vàng cầm lấy đồ của Mã Tiểu Linh để vào cốp sau xe, sau đó ra hiệu tài xế mở cửa xe cho Mã Tiểu Linh.

"Muộn thế này, ông đến đây làm gì?" - Mã Tiểu Linh tùy ý hỏi.

Lý Gia Thụy sắc mặt cứng đờ, nhìn chiếc xe của Mã Tiểu Linh, lập tức run cả người. Hắn muộn như vậy lại đến đây, nhất định là có chuyện không thể nói vào buổi sáng đông người. [Tại sao mình đi đến đâu, thì có chuyện xảy ra đến đó vậy? Thật sự xui đến vậy sao?]

"À thì....tới ngắm cảnh một chút, ha ha." - Lý Gia Thụy lúng túng cười.

".........." - Mã Tiểu Linh chống gò má, nhìn ra cửa, không nói gì.

"Cái kia....khụ....cô đang ở đâu? Tôi kêu tài xế chở cô về."

Mã Tiểu Linh vẫn lạnh tanh, nói địa chỉ nhà. Lý Gia Thụy dặn tài xế, đưa Mã Tiểu Linh về tận nhà.

Vương Quý Nhân ngồi xếp bằng trên nóc xe, nhìn mấy người trong xe, ánh mắt có chút quỷ dị. Nhờ nội đan của Tê Cừ, công lực của nàng đã hoàn toàn khôi phục, đồng thời cũng tăng thêm, làm cho nàng rất hài lòng. Thử đập tay, đầu ngón tay phát ra một đám yêu hỏa, màu sắc càng đậm hơn lần trước mấy phần.

Vương Quý Nhân hài lòng gật đầu. Lúc đầu dự định nuốt trọn Tê Cừ, nhưng vì suy nghĩ cho Mã Tiểu Linh, nên nàng không ra tay, chừa lại một chút tinh huyết cho nàng. Có điều, con Thần Long thật sự làm người ta thấy ghét, nàng có nên đánh nó không?

Vương Quý Nhân nghĩ đến Thần Long, liền méo miệng. Con Thần Long này quả thật quá yếu, hoàn toàn mất hết uy phong của tổ tiên, nếu không phải nó là thần bảo hộ của Mã Tiểu Linh, thì nàng đã nuốt nó để tăng linh lực rồi.

Bất quá, thế giớ này rốt cục là thế nào? Yêu tộc đang ở đâu? Tại sao nàng không cảm giác được? Còn có Nữ Oa nương nương cuối cùng ra sao? Vương Quý Nhân nghiêng đầu suy nghĩ.

Mã Tiểu Linh đột nhiên cảm thấy một luồng gió lạnh, ngẩng đầu nhìn, máy điều hòa đang chỉ thẳng vào nàng. Đưa tay chỉnh quạt qua một bên, định chợp mắt một chút, thì điện thoại trong xe đột nhiên vang lên.

Lý Gia Thụy bắt máy: "Ai? Trịnh tổng, sao có thời gian rãnh gọi cho tôi vậy?.....Cái gì? Tôi làm sao? Tôi ổn, nơi này tôi có thiên sư trợ giúp, ha ha.....Cái gì? Ông cũng gặp chuyện? Này này, tôi nói với ông, Mã thiên sư đang ở trên xe tôi, lúc nào nguy hiểm cũng nhờ cô ấy hóa giải. Ông đừng tìm người khác, mấy tên đó đều là thứ lừa đảo, tôi đã bị gạt nhiều lần. Lần trước không phải tôi kể ông nghe chuyện tiểu quỷ sao? Chính cô ấy giải quyết đó......À, được được, tôi đưa điện thoại cho cô ấy."

Mã Tiểu Linh nghe Lý Gia Thụy gọi mình là thiên sư, tự nhiên mệt mỏi đều biến mất. Cứ như ăn phải thuốc lắc, ý chí chiến đấu lại sôi sục. Cố gắng nén lại vui mừng, mặt vẫn lạnh tanh, cầm lấy điện thoại, một giọng nói già nua truyền đến: "Mã thiên sư, ngưỡng mộ đã lâu. Tôi họ Trịnh, cô cứ gọi tôi là tiểu Trịnh là được rồi. Không biết Mã thiên sư ngày mai có rãnh không?"

[Cái gì mà ngưỡng mộ đã lâu? Ngay cả mặt còn chưa từng thấy, nếu Lý Gia Thụy không nói, hắn làm sao biết đến mình, lại còn ngưỡng mộ đã lâu]. Mã Tiểu Linh âm thầm chửi, nhưng vẫn lễ phép trả lời: "Ông chủ Trịnh, ngài đang ở đâu?"

"Tôi đang ở thành phố S. Mã thiên sư thật là tuổi trẻ tài cao, không biết ngày mai cô có thể tới đây hay không? Tôi sẽ ra đón ngài."

"Ngày mai tôi còn có việc. Nói trước, tôi thu tiền rất cao."

"À........Tiền không thành vấn đề, nếu Mã thiên sư có thể giúp, tôi sẽ không bạc đãi cô."

"Được, buổi trưa chờ tôi ở sân bay." - Mã Tiểu Linh trả điện thoại lại cho Lý Gia Thụy, cúi đầu mở thùng đạo cụ. [Ôi~~ hai lá bùa đỏ cũng tiêu tan. Không ổn, ngày mai phải đi ép chú Cầu vẽ thêm vài tờ. Đừng tưởng mình không biết, chú Cầu khẳng định có trữ hàng. Không được, lần này nhất định phải moi hết hàng của chú ấy.]

Lý Gia Thụy nhìn vào thùng đạo cụ của Mã Tiểu Linh, trong lòng cả kinh. Lần trước gặp Mã Tiểu Linh, ông cũng biết có cả xấp bùa, nhưng lần này thì sắp thấy cả đáy thùng. Lại nhớ tới cái xe Volkswagen Beetle của Mã Tiểu Linh, Lý Gia Thụy có chút bất an. Ánh mắt chuyển động, nhìn Mã Tiểu Linh cười nói: "Tiểu Linh này, tôi thấy chiếc Volkswagen Beetle của cô cũng đã hỏng nát rồi. Trong nhà tôi vừa vặn dư ra một chiếc Porsche 911, lúc trước có người tặng tôi. Tôi đang không biết xử lý thế nào, hay cô cứ lấy dùng đi."

Mã Tiểu Linh hơi kinh ngạc, tại sao Lý Gia Thụy đột nhiên đưa xe cho nàng? Vô công bất thụ lộc, tuy rằng việc này do hắn mà ra, nhưng nàng cũng nhận được một ít tinh huyết từ Tê Cừ, gia tăng thêm công lực, cũng có chỗ tốt.

Mặc dù nàng cũng muốn Lý Gia Thụy bỏ chút tiền, nhưng lại không tiện mở miệng. Nhưng nghe Lý Gia Thụy nói thế, tự nhiên cảm thấy kì quái.

Lý Gia Thụy thấy nét mặt Mã Tiểu Linh trầm xuống, vội vã mở miệng: "Cô đừng nghĩ bậy. Tôi cảm thấy đã làm cô gặp nhiều phiền phức, cho nên........."

"Cũng là ông đoán đúng. Đầu tiên là nhân vật nhỏ, kết quả lần tiếp theo đụng ngay hai con Quỷ Sát, lần này lại là một con Thượng Cổ Thần Thú. Nhiều lần đều đem mạng ra liều, không biết lần sau hắn đến, tôi còn có mạng đứng trước mặt ông hay không. Nhận mối làm ăn của ông, đúng là lỗ nặng." - Mã Tiểu Linh tức giận.

Lý Giá Thụy trợn mắt há mồm, chỉ là tùy ý mở miệng an ủi Mã Tiểu Linh. Ai ngờ, xảy ra chuyện mà hắn không thể ngờ đến. Trời ơi, hắn đúng là miệng quạ mà, phi phi phi.

Lý Gia Thụy cau mày, có chút ưu thương nhìn Mã Tiểu Linh nói: "Tiểu Linh, chuyện này không giải quyết được sao?"

"Tôi cũng muốn bắt được hắn, nhưng đối phương quá tinh ranh. Lần nào cũng không xuất hiện, không lấy hình nhân ra thế thân, thì đưa tôi vào ảo cảnh. Nếu không phải dạo này toàn gặp thứ dữ, trang bị đầy đủ, thì lần này ông thật sự không còn nhìn thấy tôi." - Mã Tiểu Linh bất lực xoa huyệt thái dương. Tác chiến cường độ cao như vậy, vài ngày lại đến một lần, đúng là chịu không nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.