Tróc Yêu Không Thành Lại Bị Áp

Chương 30: Dò Xét Nhà Tổ ( 3 )



"Tiểu Thảo cảm ơn Đại Vương đã yêu thương. Sau này có chuyện gì cứ sai bảo, có chết cũng không từ." - Chú thỏ con tỉnh lại, vội vàng cảm ơn.

"Ồ, tại sao không thành người?" - Uyển Nhi tò mò.

Vương Quý Nhân liếc Uyển Nhi, trong ánh mắt có ý nhắc nhở. Nếu dễ dàng thành người như vậy, thì nàng đâu cần lãng phí hơn phân nữa sức mạnh khởi nguyên mà Cửu Vĩ đưa cho nàng. Một chút sức mạnh khởi nguyên đó, có thể cải thiện thể chất cho chú thỏ con, để nó tu luyện tốt hơn.

"Ngươi đem chuyện của sao chổi kia nói rõ một lần cho ta biết, không được để sót." - Vương Quý Nhân cụp mắt, chắp tay ra sau lưng không nhìn Tiểu Thảo.

"Đại Vương, tiểu yêu vốn là một con thỏ bình thường, bị những người ở đây nhốt lại. Lúc đó, ngày nào tiểu yêu cũng nghĩ sẽ bị người ta ăn, nên rất sợ, đến nỗi không dám ngủ."

"Buổi tối hôm ấy, mặt trăng đặc biệt tròn. Tự nhiên có một ngôi sao chổi bay xuống, đúng lúc làm vỡ nóc nhà. Sau đó vì áp lực không khí, nên làm tiểu yêu hôn mê bất tỉnh."

"Đến khi tiểu yêu tỉnh lại, thì trời đã gần sáng, căn nhà cũng chẳng có hư hại gì. Tiểu yêu cũng phát hiện mình đột nhiên mở ra linh trí, sức mạnh cũng tăng lên. Cuối cùng, cửa lồng sắt bị mở ra, nên tiểu yêu lập tức chạy trốn. Sau đó, tiểu yêu luôn loanh quanh trong ngôi nhà gần đây, nhưng chưa từng gặp lại nó."

"Ừm...ta biết rồi. Ngươi........tu luyện cho tốt đi." - Vương Quý Nhân xoay người muốn bỏ đi, nhưng dừng chân lại nhìn Tiểu Thảo một chút, nói với Uyển Nhi: "Bản vương có việc, phải đi trước."

Chỉ một cái chớp mắt, Vương Quý Nhân biến mất.

Uyển Nhi quay đầu đánh giá Tiểu Thảo một hồi. Vương Quý Nhân xưng hô với Tiểu Thảo là "ta", còn xưng với cô là "bản vương", điều này nói lên cái gì? Tiểu Thảo là người lọt vào mắt của chị ấy, đã như vậy, cô cũng nên nịnh bợ chú thỏ con này một chút.

Uyển Nhi cười, đi tới cạnh Tiểu Thảo, cúi người ôm nó vào lòng, nhỏ giọng nói: "Tiểu Thảo, sau này ngươi theo ta tu luyện đi."

Tiểu Thảo áp sát vào ngực của Uyển Nhi, cảm xúc mềm mại đó làm cho nó lúng túng, vừa muốn nói thì cái đuôi nho nhỏ bị người ta nắm. Cả người Tiểu Thảo run lên, càng không dám nhìn Uyển Nhi.

[200 năm trước, mình chỉ nhìn thấy Uyển Nhi một lần, ngay lúc đó Uyển Nhi cao cao tại thượng, có bóng dáng một Yêu Vương. Mà lúc này đây, cô ấy lại ôm mình vào lòng, mình còn.......còn đụng vào cái nơi cấm địa này nữa.] - Sự đụng chạm này làm cho Tiểu Thảo thẹn đến không ngẩng đầu lên được, giờ nó đang ngây ngất, Uyển Nhi nói cái gì nó cũng không biết.

Uyển Nhi ôm Tiểu Thảo hướng vào ngọn núi phóng thích một tia uy thế. Một lát sau, một con Dã Trư cường tráng từ trong rừng chạy ra, đến trước mặt Uyển Nhi cung kính cúi người xuống. Uyển Nhi ôm Tiểu Thảo, nghiêng người ngồi lên lưng Dã Trư, nó cào móng vài cái rồi chạy xuống núi.

[Nhận được bao nhiêu yêu lực thì thêm bấy nhiêu yêu lực, Tiểu Thảo có lẽ là người trong số mệnh của Vương Quý Nhân. Nếu Vương Quý Nhân muốn thu mình, thì sớm đã ra tay rồi, nhưng đến bây giờ vẫn không có. Nói rõ ra, là chị ấy không cần mình hầu hạ. Chính mình đã bỏ qua cơ hội tạo quan hệ với Vương Quý Nhân, giờ không thể bỏ lỡ Tiểu Thảo được. Ngược lại, chỉ cần có một chút quan hệ với Vương Quý Nhân, thì xem như đã không bị lỗ vốn.]

Uyển Nhi vừa rời khỏi không lâu, thì trên bầu trời đột nhiên xuất hiện xự bẻ cong của không gian, đó chính là Vương Quý Nhân vừa rời đi. Vương Quý Nhân nhìn về hướng Uyển Nhi rời đi, ánh mắt lóe sáng, rồi lại biến mất.

Rạng sáng hôm sau, Trịnh tiên sinh đã tới, đưa Mã Tiểu Linh và Vương Quý Nhân đi ăn sáng. Chờ hai người ăn gần xong, Trịnh tiên sinh cẩn thận nhìn Mã Tiểu Linh, hỏi: "Tiểu Linh, điều tra thế nào rồi?"

"À, mối làm ăn này tôi không thể nhận, ông mời cao nhân khác đi." - Mã Tiểu Linh dứt khoát từ chối Trịnh tiên sinh.

"A....tại sao vậy? Nếu là tiền thì cô an tâm, tôi nhất định không bạc đãi cô. Tôi cho cô 5 triệu." - Trịnh tiên sinh choáng váng. Do dự một chút rốt cục cắn răng đưa năm ngón tay lên.

Năm triệu? Mã Tiểu Linh có chút giật mình nhìn Trịnh tiên sinh, giá có phải quá cao không? Chuyện bất thường thế này nhất định có yêu, chắc Trịnh tiên sinh còn che giấu cái gì đó.

Mã Tiểu Linh trầm mặt, uống một hớp trà, nhìn Trịnh tiên sinh nói: "Nếu như ông có chuyện còn giấu tôi, thì nhanh nói hết cho tôi biết. Tôi sẽ quyết định xem mối làm ăn này có nên nhận hay không. Nếu ông không nói, thì tôi xin lỗi phải từ chối."

"Cô chê tiền ít à? 1000 vạn, chỉ cần cô giúp, tôi đồng ý cho cô 1000 vạn." - Mặt Trịnh tiên sinh đỏ bừng, ánh mắt như sắp phát điên nhìn Mã Tiểu Linh.

"Nếu như ông không nói thật, cho dù ông ra giá 100 triệu tôi cũng không làm. Xem ra, Trịnh tiên sinh đây không đồng ý hợp tác rồi, vậy chúng tôi xin tạm biệt." - Mã Tiểu Linh cầm túi xách, đứng dậy, bỏ đi.

"Ôi....Tiểu Linh, có chuyện gì thì từ từ nói. Tôi có thể nói hết mọi chuyện cho cô, nhưng cô nhất định phải giúp tôi." - Trịnh tiên sinh khẽ cắn răng, vội vàng đứng lên cản Mã Tiểu Linh lại, cười nịnh nọt.

"Ông nói thật cho tôi biết, nếu trong khả năng của tôi, tôi có thể giúp. Nếu như bị uy hiếp đến tính mạng, tôi tuyệt đối sẽ không ra tay." - Mã Tiểu Linh không vui, ngồi lại.

Trịnh tiên sinh đứng dậy, đi khóa cửa phòng ăn riêng, sau đó cẩn thận ngồi trước bàn, nhẹ giọng nói: "Chuyện là như vậy, vào một buổi tối 200 năm trước, có một tổ tiên trong gia tộc đi ra ngoài, phát hiện ra một trong ba người chị song sinh đã chết. Khi đó bà ấy mới 8 tuổi, khi nhìn thấy rất sợ hãi. Sau đó, pháp y đến khám nghiệm thì bảo rằng, bị dọa chết."

"Lúc đó, căn nhà này không ai dám ở, cũng đã mời qua rất nhiều pháp sư, đạo sĩ, bà đồng, đệ tử trên núi xuống. Thế nhưng, không ai có thể phá giải được. Chỉ cần là người có chút đạo hạnh đi vào phá giả....thì.....thì.....đều chết thảm."

"Ngược lại, nếu người bình thường không có đạo hạnh, chỉ cần rằm tháng 7 không vào đó, sẽ được bình an. Nếu trong đêm rằm tháng 7, có người ở lại muộn, sẽ không thể tránh khỏi tai kiếp. Sau đó, người của gia tộc rồi khỏi nơi này, cho rằng chỉ cần bỏ đi là không sau. Nhưng khi đến ngày rằm tháng 7, trong gia tộc đều có người tự nhiên biến mất, sau đó thì xác chết sẽ xuất hiện trong nhà tổ."

"Mặc kệ chúng tôi chạy bao xa, mỗi khi đến ngày rằm tháng 7 thì sẽ có một người biến mất. Hơn nữa, chỉ chọn người trong huyết thống Trịnh gia, con dâu và con rể sẽ không có việc gì. Vì lẽ đó, người trong gia tộc tôi càng lúc càng ít, đến thời điểm này, dòng họ cũng không còn mấy người."

"Năm nay sẽ đến phiên gia đình tôi, có tôi và hai đứa con gái. Tôi bị gì cũng được, chỉ cầu mong con gái được bình an. Tôi van cầu cô, làm ơn giúp tôi có được không? Cô muốn gì tôi cũng sẽ đưa, công ty, xe, nhà, tôi đều có thể đưa hết cho cô. Chỉ cần cô có thể cứu được cả nhà tôi, bắt tôi quỳ xuống, tôi cũng làm."

Trịnh tiên sinh nói đến nghe đau lòng đứt ruột, nhào thẳng tới trước mặt Mã Tiểu Linh, rồi quỳ xuống, đập đầu binh binh, hi vọng có thể nhận được sự thông cảm của cô ấy. Những năm gần đây, ông đã tìm rất nhiều người có năng lực, nhưng cuối cùng đều chết trong ngôi nhà đó. Bây giờ, hi vọng của ông chỉ còn mỗi Mã Tiểu Linh, cho dù phải táng gia bại sản ông cũng đồng ý.

"Ông đứng lên trước đi, đừng quỳ, tôi nhận không nổi. Tôi cần suy nghĩ một chút." - Mã Tiểu Linh nghiêm túc, nâng Trịnh tiên sinh đứng lên. Nàng đúng là đang làm khó Trịnh tiên sinh, nhưng nói ra cũng biết, nhiều người đến cũng không phá được, dựa vào cái gì mà nàng có thể phá. Mã gia cũng chỉ còn lại nàng, nếu nàng chết rồi, Mã gia cũng tuyệt tử tuyệt tôn.

"Mã tiểu thư, tôi van xin cô, ngày mai đã đến rằm tháng 7, nếu đêm nay cô không ra tay, thì ngày mai con của tôi sẽ không còn. Van xin cô, cô rủ lòng thương." - Trịnh tiên sinh không dám đứng lên, vẫn quỳ đó dập đầu như điên. Mỗi một lần, đều là lời van xin, mỗi một lần dập đầu, đều là nhát búa đập vào lòng Mã Tiểu Linh. Tình thương của cha nàng chưa từng một lần cảm nhận được, là một người đàn ông, có thể vì con của mình, không tiếc danh dự quỳ xuống dập đầu với người khác. Hành động như vậy, làm nàng cũng có chút lay động.

"Hừ, ông dựa vào cái gì yêu cầu Tiểu Linh đi cứu người. Tiểu Linh cũng là huyết mạch đơn truyền, em ấy đã nói công lực vẫn chưa đủ, ông làm như vậy khác nào bảo em ấy đi chết? Mạng của gia đình ông thì quý, còn mạng của Tiểu Linh không đáng giá sao? Trong mắt tôi, mạng của Tiểu Linh đáng giá hơn gia đình ông rất nhiều. Ông không cần van xin, mối làm ăn này chúng tôi không nhận. Tiểu Linh, đi thôi!" - Vương Quý Nhân thật sự không ưa Trịnh tiên sinh lấy nhân nghĩa đạo đức ra lên án Mã Tiểu Linh, dựa vào cái gì? Vương Quý Nhân kéo Mã Tiểu Linh đi đến cửa.

Trịnh tiên sinh bị Vương Quý Nhân mỉa mai cũng đã hiểu, nhưng vì đang trong lúc tuyệt vọng. Ông đúng là không có lý do gì bắt Mã Tiểu Linh phải giúp mình, nếu Mã Tiểu Linh có đủ thực lực mà vẫn không chịu giúp, thì ông còn có thể trách mắng và oán giận, nhưng hiện tại phải làm sao? Lẽ nào, ông phải đợi đến ngày mai để nhìn thấy xác con gái mình?

Mấy năm qua, ông nổ lực kiếm tiền, chính là muốn ra sức tìm kiếm những người kỳ năng dị sĩ. Chỉ cần người có chút tiếng tăm, ông đều ra sức tìm, tất nhiên tất cả đều thất bại. Lâu dần, những người có năng lực khôn còn ai muốn giúp ông, bởi vì đó là đi chịu chết, có trả tiền nhiều cũng vô ích. Mạng không còn, thì lấy tiền để làm gì?

Trịnh tiên sinh co người, tê liệt trên đất, nét mặt trống rỗng, tuyệt vọng. Xem ra, Trịnh gia phải diệt vong rồi.

Mã Tiểu Linh bị Vương Quý Nhân kéo ra cửa, đang muốn rời đi, quay đầu liếc nhìn Trịnh tiên sinh. Vừa nhìn thấy, thì trái tim liền mềm nhũn ra. Nàng dừng bước, vỗ nhẹ bàn tay của Vương Quý Nhân đang nắm lấy cánh tay mình, nhìn nét mặt đen như tro của Trịnh tiên sinh, nói: "Trịnh tiên sinh, tôi trở về điều tra thêm tài liệu. Nếu có thể, buổi tối tôi sẽ đi xem thử một chút."

Ánh mắt Trịnh tiên sinh như phát sáng, bò dậy, nắm lấy tay Mã Tiểu Linh gào khóc: "Cảm ơn.....Cảm ơn, mặc kệ có được hay không, cô đều là ân nhân của Trịnh gia."

Mã Tiểu Linh thở dài, vỗ vai Trịnh tiên sinh, quay đầu rời đi.

"Em điên rồi sao? Em biết rõ sẽ chết mà." - Vương Quý Nhân nổi giận. Chỉ là một chút yêu chi bản nguyên, nhưng chính nàng cũng phải kiêng kỵ, với sức lực của Mã Tiểu Linh hiện tại, không phải là đi chịu chết sao? Người khác chết hay sống, liên quan gì đến Mã Tiểu Linh? Có cần tràn đầy tình thương như vậy không, sớm muộn gì cũng hại chết em ấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.