Tróc Yêu Không Thành Lại Bị Áp

Chương 38: Thương Lượng ( 2 )



Bóng dáng Tạ Tất An hiện ra, miệng nở nụ cười nhìn Mã Tiểu Linh.

Mã Tiểu Linh nhìn, kế bên Tạ Tất An còn có thằng bé lúc nãy, đang lôi kéo anh ấy, nét mặt tức giận. Hình như, chỉ chờ Tạ Tất An mở miêng, thì nó sẽ xen vào thêm mắm dậm muối.

Tạ Tất An không quan tâm Mã Tiểu Linh có biểu hiện kỳ lạ, cười phất tay nói: "Nhóc về trước đi."

Thằng bé không hài lòng, bĩu môi nhìn Tạ Tất An nói: "Tiểu Bạch, nhưng cô ấy............"

"Ngoan, về trước đi." - Tạ Tất An xoa đầu thằng bé, rồi nó biến mất.

"Anh đến đây làm gì?" - Mã Tiểu Linh tức giận nhìn Tạ Tất An.

"Mã tiểu thư, lần trước do cô phong ấn chậm, nên có vài con quỷ đã chạy thoát. Nên, lần này tôi đến để thương lượng."

"Anh có nói gì sai không? Nếu không phải tôi liều chết chạy xuống Địa Phủ thông báo, thì ma quỷ chạy thoát đâu phải chỉ có vài con. Lần này anh tới, sao tôi không cảm giác có thành ý chút nào vậy, lại còn trốn tránh trách nhiệm. Nói rõ cho anh nghe, nếu mấy con quỷ chạy thoát không đụng đến tôi, thì tôi sẽ không ra tay."

Mã Tiểu Linh lạnh lùng nhìn Tạ Tất An, quay đi rót một ly nước.

"Hàng ma phục yêu, không phải là thiên chức của Mã gia sao?"

"Trong thiên chức của Mã gia, không bao gồm giúp Địa Phủ khắc phục hậu quả." - Mã Tiểu Linh không một chút sợ hãi trừng mắt với Tạ Tất An. [Đùa à, nói vài câu rồi đem phân chụp lên đầu mình, sau đó thì liều sống liều chết giúp Địa Phủ làm việc sao? Hừ, không có lợi tại sao mình phải bỏ công bỏ của ra chứ. Việc này không đàm luận, cũng không muốn đàm luận.]

"Mã tiểu thư, nhưng Địa Phủ nắm giữ sinh mạng đó." - Nụ cười trên mặt Tạ Tất An cũng biến mất, nhìn Mã Tiểu Linh.

Mã Tiểu Linh cười khẩy, nói: "Anh đang uy hiếp tôi à? Thật không tiện, chuyện này tôi không nhận. Anh muốn tìm ai thì tìm, đi thong thả không tiễn."

Mã Tiểu Linh trừng mắt nhìn Tạ Tất An. Thấy nét mặt Tạ Tất An không đẹp đẽ gì, liếc nhìn nàng rồi biến mất.

Mã Tiểu Linh thấy khó chịu, [dám uy hiếp mình, đúng là làm người khác bực bội. Người Địa Phủ chuyên là việc như vậy sao, thật tởm quá.] - Mã Tiểu Linh thu ánh mắt, nhếch miệng cười. Kéo vali đang để một bên, sau đó yên lặng thu dọn.

Nàng không tin Diêm Vương dám sửa đổi mạng số của nàng, dù sao tùy ý thay đổi là trái ý trời. Có điều, nếu dám làm, nàng cũng không dễ dàng bỏ qua. [Nếu bọn họ có bản lĩnh thì mời cao nhân khác đi, bản thiểu thư không hầu.]

Thành phố S cách Nga Mi rất gần, chỉ vài tiếng đi xe. Mã Tiểu Linh liên lạc với Trịnh tiên sinh, ông ấy lập tức chuẩn bị mọi thứ chu đáo. Đến khi Vương Quý Nhân bước vào phòng, Mã Tiểu Linh không nói nhiều, nhét vali vào tay cô ấy, cười nói: "Đi, chúng ta leo núi Nga Mi."

Vương Quý Nhân ngồi trên xe, nghiêng đầu nhìn đồng hồ đeo tay rồi nghiêm túc nhìn Mã Tiểu Linh, hỏi: "Diêm Vương làm khó em sao?"

Mã Tiểu Linh chưa kịp mở miệng, thì tài xế đã bị lời nói của Vương Quý Nhân làm sợ toát mồ hôi lạnh. Theo trực giác, hắn đạp thắng, thế là đít xe bị tông trúng

Tài xế xe sau đập cửa đùng đùng mắng chửi. Mã Tiểu Linh liếc mắt nhìn người phụ trách lái xe, giọng nói bất mãn: "Chú ý lái xe đi."

Nói xong, người ta chưa kịp phản bác, thì nàng bước xuống xe, quay về tài xế xe sau nói: "Không sao thì biến đi, ở đó la um sùm cái gì?"

"Ơ.....có tiền thì muốn làm gì làm à? Có tiền thì có thể thắng gấp giữa đường thế à?"

Tài xế bị Mã Tiểu Linh làm sợ hại có chút thất thần, nhìn thấy Mã Tiểu Linh cãi nhau với người khác. Hắn vội vã từ ghế tài xế đi ra, vừa xuống xe, vóc người cao 1m8 đã lộ ra, đứng trước mặt mọi người. Ánh mắt hắn hùng hổ nhìn tên tài xế kia, tên tài xế kia vốn định cùng Mã Tiểu Linh đấu võ mồm, vừa thấy hắn liền nuốt nước bọt rồi chạy về chỗ của mình. Mã Tiểu Linh đi chuyển lên làm tài xế, Vương Quý Nhân nghiêng đầu nhìn tên tài xế to xác, rồi cũng đi ra, lên vị trí kế bên tài xế ngồi xuống.

"Em vẫn chưa trả lời vấn đề của chị." - Vương Quý Nhân híp mắt nhìn phía trước, ánh mắt một tia lạnh toát ra.

"Không có. Diêm Vương dễ bàn, tiểu quỷ khó chơi, tôi đến là để trải nghiệm thôi. Có điều, sao cô biết tôi gặp người của Địa Phủ?" - Mã Tiểu Linh hơi nghi ngờ liếc mắt nhìn cái người đang lười biếng ngồi kế bên, Vương Quý Nhân.

"Chị định đi vào phòng, thì nghe trong đó có âm thanh. Cho nên mới đoán vậy, có phải chị rất thông minh không?" - Vương Quý Nhân cười đắc ý nhìn Mã Tiểu Linh.

"Hừ, không phải cô thấy thằng nhóc trong thang máy nắm lấy chân tôi, nên sợ quá bỏ chạy đấy chứ?" - Mã Tiểu Linh cười như không cười, nhìn Vương Quý Nhân.

Vương Quý Nhân cũng không trả lời, chỉ cười nhẹ, quay đầu nhìn tên to xác phía sau xe: "Anh sợ cái gì chứ?"

Tên to xác méo miệng, giọng nói run rẩy: "Tôi cũng đâu có sợ, nhưng nghe Trịnh tiên sinh nói hai vị đây là cao nhân năng lực đầy mình. Lại còn nghe được hai người nói những chuyện như vậy, nên tự nhiên thấy xung quanh lạnh lẽo quá."

Mã Tiểu Linh cười, lái xe. Dọc theo đường đi không nói gì, nên rất nhanh đã tới chân núi. Tên to xác sắp xếp hành lý của cả hai xong xuôi, rồi vội vã chào tạm biệt.

Mã Tiểu Linh hài lòng nhìn căn phòng của khách sạn, mở vali bắt đầu treo quần áo. [Chờ nửa tháng là chợ bắt đầu mở, đến vừa đúng lúc. Nói không chừng, có thể kím được món đồ tốt. Còn nữa, trong chợ nhất định sẽ đụng phải một số người đồng đạo, trao đổi kinh nghiệm cũng tốt.]

[Từ khi mình vào nghề, người mình quen chỉ có chú Cầu và một người bạn ở nước ngoài. Trước mắt có một đại hội giao lưu tốt như vậy, thật là có chút mong đợi."

[Có điều, leo núi thì không thể mặc váy] - Mã Tiểu Linh nhíu mày, nàng hình như chỉ váy, không có quần làm sao bây giờ?

Mã Tiểu Linh lén liếc nhìn một cái vali khác, ló đầu nhìn Vương Quý Nhân đang trong wc. Nhếch miệng cười trộm.

Một lúc lâu, Vương Quý Nhân tắm rửa xong đi ra, cơ thể sạch sẽ cảm thấy thoải mái rất nhiều. Mở to mắt nhìn Mã Tiểu Linh, chỉ thấy em ấy đang ngồi trên salong, cầm cuốn sách lén liếc nhìn mình.

[Lạ rứa, cô nhóc này bình thường có ham học thế đâu?] - Vương Quý nhân lau tóc, cười lắc đầu. Đi vào phòng ngủ, tiện tay lấy trong vali ra một cái quần dài màu nâu sáng, và cái áo thun trắng tay ngắn. Rõ ràng nàng còn ba cái quần, vừa tắm thay ra một cái, trên tay cầm một cái, vậy còn một cái đi đâu?

Vương Quý Nhân không tin lật qua lật lại cái vali, vẫn không thấy. [Lẽ nào lúc Mã Tiểu Linh dọn đồ cho mình không bỏ vào? Kệ nó đi.]

Vương Quý Nhân mặc đồ tử tế, đưa tay tạo ra một luồng gió mát. Ngọn gió nhẹ nhàng lượn quanh trên mái tóc của nàng, trong không khí đột nhiên xuất hiện một ít bong bóng nước. Vương Quý Nhân vẩy tay, những quả bóng nước từ từ bay ra ngoài cửa sổ. Mái tóc ướt của nàng, đã mềm mại như lụa.

Đưa tay vén tóc lên cao, tùy ý cầm cây trâm xuyên qua tóc. Trâm cài tóc này được làm từ xương một con yêu thú, trên đầu có khắc hình dạng cái đầu lâu. Nếu nhìn kỹ, bạn sẽ thấy được trong hốc mắt đen thui của cái đầu lâu, giống như có ma lực. Khi nhìn thấy nó, bạn có thể sẽ bị đắm chìm.

Mã Tiểu Linh nghe thấy tiếng bước chân của Vương Quý Nhân, theo bản năng nhìn lên, ánh mắt liền phát sáng. Vương Quý Nhân trước giờ đều xõa tóc để nó tùy tiện rơi, hoặc là tùy ý vén lên rồi dùng ruy băng buộc cao. Nhưng như vậy, cũng đủ để tỏa ra khí chất cổ trang của cô ấy.

Nhưng lần này lại búi tóc cao, chiếc cổ thon dài như của chim Thiên Nga, vành tai xinh đẹp lộ ra ánh mặt trời, cứ như một màn nhung trong suốt. Mã Tiểu Linh tựa hồ có thể trong thấy làn da mịn màng, trên chiếc cổ đó.

Mã Tiểu Linh đột nhiên ý thức được bản thân si mê nhìn chằm chằm Vương Quý Nhân rất lâu, nên vội vã hắng giọng một cái, thu hồi ánh mắt. Nhìn tạp chí, nhẹ giọng nói: "Cô búi tóc lên nhìn rất đẹp."

"Ý em là khi chị xõa tóc không đẹp?" - Vương Quý Nhân cười.

Mã Tiểu Linh tự khinh thường bản thân tự nhiên lanh chanh. Vốn là không có gì, tại sao lại hoảng chứ. Đơn giản ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Vương Quý Nhân, nói: "Không có, mỗi người một vẽ. Để xõa thì nhìn cổ điển, mà búi lên thì rất chính chắn, ngự tỷ."

"Dục tỷ?" - Vương Quý Nhân đen mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm Mã Tiểu Linh.

Mã Tiểu Linh thấy Vương Quý Nhân trừng mắt với mình, nhớ lại lời vừa nói, đập trán kêu lên: "Tôi quên cái gì cô cũng không hiểu, ngự tỷ cô cũng không biết sao? Đây là lời khen, nói cô chính chắn, rất đẹp, lại có khí chất. Nói chung là vậy, đây là một từ diễn tả thường xuất hiện trong truyện vậy thôi."

"Cảm ơn." - Nét mặt Vương Quý Nhân bình tĩnh, không vui cũng không buồn. Ngồi cạnh Mã Tiểu Linh, sau đó chỉ vào cái quần soóc của em ấy, nhẹ nói: "Chị chỉ có ba cái quần."

Mã Tiểu Linh cảm thấy mặt vừa nóng vừa đỏ, rồi nghĩ. Có lẽ nàng quá hà khắc với Vương Quý Nhân quá rồi, cô ấy cũng ở cạnh nàng nửa năm, mà nàng chỉ mua cho cô ấy có ba cái quần. Mỗi lần đều kéo cô ấy đi dạo phố, nhưng trước giờ đều không cân nhắc đến những thứ này. Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng Mã Tiểu Linh có một chút áy náy. Lại nhìn Vương Quý Nhân hết sức ngây thơ, ánh mắt không chút gợn sóng. Lúc này, sự áy náy như cắm rễ không thể gạt đi, từ từ sinh trưởng.

"Đi, đi dạo phố." - Mã Tiểu Linh kéo Vương Quý Nhân chạy ra ngoài.

Cũng may, dưới chân núi du khách quanh năm kéo đến không ngừng, nên cũng đã phát triển thành một khu thương mại quy mô. Mã Tiểu Linh kéo Vương Quý Nhân chạy ra đường lớn, cũng may thường ngày có rèn luyện, chạy lâu như vậy vẫn không đổi sắc mặt.

Mã Tiểu Linh cười nhẹ, nhìn Vương Quý Nhân. Phát hiện búi tóc của cô ấy hơi lỏng, một sợi tóc nghịch ngợm rơi trên gò má. Thời khắc này, không biết bản thân nghĩ cái gì, chỉ là ma xui quỷ khiến, Mã Tiểu Linh đưa tay vén tóc ra sau tai cho Vương Quý Nhân. Khi đầu ngón tay chạm vào tai của cô ấy, một chút lạnh làm nàng giật mình ý thức được hành động, vội vã thu tay về. Rồi không cẩn thận chạm vào vành tai của Vương Quý Nhân, sự mềm mại làm Mã Tiểu Linh nghĩ đến cái bánh ngọt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.