Kiểm hàng?
Mục Nhất Tiếu hiểu rồi, bọn họ cho đến bây giờ cũng không đối xử cô như là một con người.
A!
Người một nhà thật buồn cười.
Mục Nhất Tiếu ngồi trên giường, ánh mắt đục ngầu không chút tiêu cự.
Cô nghĩ, có phải là còn có thể cầu cứu ông chú tên Phó Tư Vũ kia không?
Nhưng cô sờ khắp người, lại phát hiện không thấy điện thoại đâu.
Hẳn là rơi ở phòng khách rồi.
Lần này, hỏng bét rồi.
Đây là tầng 15, cô muốn chạy cũng không chạy được nữa rồi.
Màn đêm buông xuống, mẹ kế bưng đồ ăn vào: "Nhất Tiếu, mẹ cũng là vì tốt cho con, gả con cho người đàn ông này, nửa đời sau của con không phải lo ăn lo mặc nữa.
"
"Vậy sao bà không gả đi?" Mục Nhất Tiếu tức giận liếc bà ta một cái, lửa giận ngút trời.
"Mày…" Mẹ kế khó thở, bàn tay giơ lên giữa không trung, cuối cùng không hạ xuống.
"Đêm nay kiểm hàng, tao không chấp nhặt với mày.
" Mẹ kế cắn cắn môi, thả tay xuống, đặt bàn ăn xuống, thở phì phò rời đi.
Nhìn thức ăn trong mâm, Mục Nhất Tiếu đột nhiên nuốt nước miếng.
Đói bụng một ngày, một giọt nước cũng chưa uống.
Cô, quá đói rồi.
Ôm lấy bàn cơm, ăn ngấu nghiến.
Cô, cho đến bây giờ đều chưa từng chấp nhặt với thức ăn.
Trong phòng khách, điện thoại của Mục Nhất Tiếu nằm trên sofa.
Màn hình đột nhiên sáng lên, là một tin nhắn: "Không sao chứ?"
Tên ghi chú: Nam Thần.
Là số điện thoại của Phó Tư Vu, cô còn chưa kịp xử lý cái tên gọi này.
Nhưng đúng lúc này Mục Diễm Nhan trong phòng khách nhìn thấy tin nhắn này.
Nam thần?
Chính là người mà Mục Nhất Tiếu thích kia?
Cô ta mở điện thoại ra, gọi vào số này.
Rất nhanh, có người nhận.
Giọng nói khàn khàn từ tính vang lên, tê dại đến tận xương: "Nhất Tiếu, có việc gì vậy?
Âm thanh rót vào trong mang tai, vô cùng dễ nghe, như có ma lực, chọc vào lòng người.
Mục Diễm Nhan, lập tức hoảng hốt.
Nhưng sau đó, cô ta phản ứng lại, tức giận nói vào điện thoại: "Qua đêm nay, Mục Nhất Tiếu đã là người phụ nữ có chồng rồi, tốt nhất anh đừng có gọi điện thoại lại cho nó nữa.
"
Nói xong, cúp máy.
Không lâu sau, trong nhà có một người đàn ông tai to mặt lớn, béo múp đến.
Nhìn qua, khoảng chừng ba mươi tuổi.
Anh ta, chính là đối tượng đính hôn mà ba Mục cho Mục Nhất Tiếu.
Người một nhà cung kính mời người đàn ông kia vào cửa, lại đưa người đàn ông đến cửa phòng Mục Nhất Tiếu.
Mục Nhất Tiếu đang ngồi bên giường, nhìn thấy có người đi vào, cô đứng dậy cảnh giác nhìn về phía cửa: "Anh là ai?"
Ba Mục ở phía sau người đàn ông thò đầu ra cười hì hì giải thích: "Nhất Tiếu à, đây là chồng tương lai của con.
"
Chồng?
Mục Nhất Tiếu có chút luống cuống, sao bọn họ lại dẫn người đến tận đây?
Gương mặt người đàn ông kia tươi cười, ánh mắt nhìn về phía Mục Nhất Tiếu rõ ràng không có ý tốt, anh ta đi đến bên giường, nhếch miệng nói: "Nhất Tiếu, qua đêm nay, em chính là vợ danh chính ngôn thuận của anh.
"
Qua đêm nay? Người đàn ông này muốn ngủ lại? Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?
Nghĩ đến chuyện có khả năng xảy ra tiếp theo, Mục Nhất Tiếu co giò chạy.
Vừa đến cửa, đã bị ba Mục cản lại: "Nhất Tiếu, nghe lời, ba cũng chỉ là vì muốn tốt cho con.
"
Tốt cho cô?
Tốt cho cô là dẫn sói vào nhà để người ta làm bẩn sự trong sạch của cô sao?
A, không đúng, trong mắt ba Mục cô còn có cái gì trong sạch mà nói chứ?
Ba Mục đẩy Mục Nhất Tiếu về phía người đàn ông kia, sau đó nháy mắt với anh ta, người đàn ông hiểu ý, lập tức nắm lấy cổ tay Mục Nhất Tiếu.
Mục Nhất Tiếu nhanh chóng chảy mồ hôi lạnh, hướng về phía cửa gào lên: "Ba! "
Nhưng sau đó cánh cửa phòng ngủ trực tiếp bị khóa lại, ba Mục đứng ở cửa tận tính khuyên bảo nói: "Nhất Tiếu, ba cũng là vì tốt cho con, chúng ta rời đi trước, chờ các con xong việc chúng ta lại quay về.
"
- ---------------------------.