edit: Meine
Tần Mục Dã không kịp cân nhắc, chỉ là giống như vội đến điên rồi hướng anh trai giúp anh báo địa điểm.
Nhìn thấy Lục Kha Thừa ôm bé con từ trong xe xuống......!
Anh trước mắt có điểm đen, trong nháy mắt trời đất quay cuồng, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Uông Xuyên tay mắt lanh lẹ mà từ phía sau đỡ anh một chút, vội vàng tiếp nhận bé con từ trong lòng ngực Lục Kha Thừa, trong miệng lải nhải: "Xin lỗi bảo bối, là chú sai, chú thật đáng chết......!Thừa tổng, ngài thật là đã cứu tôi một mạng, thật sự cảm ơn ngài......"
Lục Kha Thừa là con trai cả của gia tộc Lục thị, nghe nói từ nhỏ phi thường thông minh, là siêu cấp học bá, nếu không phải cơ duyên xảo hợp vừa xuất đạo đã nổi, không thì đã sớm kế thừa gia nghiệp.
từ trước fans nửa trêu chọc mà kêu anh là Thừa tổng, dần dà trong vòng tất cả mọi người đều kêu như vậy.
Lục Kha Thừa bình đạm cười: "Không khoa trương như vậy, chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi, bạn nhỏ không có việc gì là tốt rồi."
Uông Xuyên run run mà đánh giá sắc mặt Tần Mục Dã, "Thật không phải khoa trương, đều là tôi nhất thời sơ sẩy, nếu đêm nay tìm không thấy bảo bối, Dã ca thế nào cũng phải cùng tôi liều mạng a."
Miên Miên nhìn các người lớn nói chuyện, ủy khuất mà banh khuôn mặt nhỏ, một câu cũng không nói.
Tần Mục Dã thực miễn cưỡng mới có thể buộc chính mình làm bộ trấn định, khó có được ở trước mặt người đối diện bày ra thái độ khiêm tốn: "Lục thiếu, hôm nay cảm ơn, tôi thiếu anh một cái đại nhân tình, tương lai nếu có việc cần giúp cứ liên hệ với tôi."
Tần Mục Dã trước đây luôn luôn bày sắc mặt không mấy tốt đẹp, nay Lục Kha Thừa bị thái độ này của anh làm cho thực ngoài ý muốn.
Trợ lý phía sau anh Tiểu Chiếu nhịn không được lẩm bẩm một câu: "móa, hôm nay thật là ánh trăng lên từ phía bắc nga......!Tần đỉnh lưu cư nhiên sẽ nói cảm ơn."
Lục Kha Thừa liếc xéo hắn một cái, dùng ánh mắt ngăn lại Tiểu Chiếu lắm miệng.
Tần Mục Dã không rảnh để ý, cũng không lộ ra bất luận cái gì thần sắc không vui.
Lục Kha Thừa nói: "Việc nhỏ.
Không cần khách khí.
Thời gian không còn sớm, không có gì liền sớm một chút mang đứa bé trở về nghỉ ngơi đi."
Uông Xuyên tuy rằng là thành tâm cảm tạ Lục Kha Thừa, nhưng trong lòng vẫn là lo sợ bất an: "sự việc hôm nay, Thừa tổng có thể hay không giúp chúng tôi bảo mật? Ngài cũng biết Dã ca hiện tại nhiều việc quấn thân, thật sự không nên lại truyền ra bất luận tin tức bất lợi nào nữa......"
Tiểu Chiếu trừng hắn một cái: "anh suy nghĩ nhiều, Thừa tổng chúng tôi mới không phải là người bát quái đâu."
Lục Kha Thừa nhàn nhạt nói: "Yên tâm, sự việc hôm nay tôi sẽ không nói cho bất luận ai biết."
......!
Sau khi Lục Kha Thừa rời đi, Tần Mục Dã ý đồ đem bé con từ trong lòng ngực Uông Xuyên ôm lại đây.
Lại nhận được sự phản kháng kịch liệt của bé.
Miên Miên bĩu môi, âm thanh hung hăn trừng mắt anh: "Không cần anh ôm!"
Tần Mục Dã: "......!Đừng như vậy, anh không phải cố ý, để anh ôm một chút, làm anh sợ rồi."
Anh bất chấp sự kháng cự của bé con, mạnh mẽ đem bé ôm đến bên ngực mình, hai tay hữu lực đem bé con ôm chặt như sợ giây sau sẽ mất đi.
Miên Miên cảm giác được cánh tay của anh đều đang run rẩy, bé nâng lên đôi mắt, thế nhưng từ trong mắt của em trai thối thấy được tinh quang nước mắt lóa lên.
Bé kinh ngạc không thôi, rất khó lý giải phản ứng của anh, nhỏ giọng hỏi: "anh không phải nói anh không phải anh trai ta sao, anh đều không cần ta, vì cái gì còn ôm ta?"
Tần Mục Dã cánh tay lại siết chặt, sâu trong nội tâm có một loại vui mừng như điên.
Đó là sự vui sướng mất mà tìm lại được, anh không thể hướng nhóc con ba tuổi rưỡi giải thích tâm tình hiện tại của mình, chỉ có thể ôm bé mà xin lỗi: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi......"
Ở thời khắc điên cuồng đi tìm đứa bé, trong đầu anh thoáng hiện lên vô số cảnh tượng của nửa năm trước.
Em gái bị bảo mẫu bỏ quên ở trong xe, chờ người qua đường báo nguy phá cửa xe, đã sớm không còn thở.
Mà lúc ấy anh đang ở thành phố kế bên đóng phim, là người cuối cùng được nghe tin tức.
Chờ anh chạy về Yến Kinh, đã là trực tiếp đi đến nhà tang lễ.
Em gái nho nhỏ thân thể lạnh lẽo mà nằm ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích, không có một tia độ ấm.
Tối hôm qua còn được anh bế lên cao, em gái còn ở trong lòng ngực anh làm nũng......!
Nửa năm trước tại thời điểm đó anh thật sự bế tắc, một câu đều không nói.
Về sau cả nhà đều tham gia lễ tang, chỉ có anh không đi, anh đem chính mình nhốt ở trong phòng, suốt mười ngày không nói gì.
"Thực xin lỗi, là anh trai sai, anh không nên bỏ em ở lại một mình."
Những lời này anh nghẹn nửa năm, hiện tại rốt cuộc cũng nói ra.
Miên Miên giống như bị sưj chân thành mà mãnh liệt của anh làm cho xúc động, bớt giận một chút, nhưng vẫn là có điểm hoài nghi: "em trai thối, anh thật sự không phải cố ý đem ta vứt bỏ sao?"
Tần Mục Dã ôm chặt bé con lắc đầu: "Không phải, đương nhiên không phải."
......!
Trên đường về nhà, Miên Miên nằm trên đùi Tần Mục Dã, đắp một tấm thảm nhỏ, cuộn thành một đoàn ngủ rồi.
Đang ngủ bé mơ mơ màng màng mà nhìn anh, nãi thanh nãi khí mà nhắc mãi: "Hừ, ta mới không có tha thứ cho anh đâu, em trai thối."
Tần Mục Dã chỉnh thảm nhỏ đắp kín cho bé con, sờ đến tay nhỏ lạnh lạnh của bé con, phân phó tài xế mở máy sưởi ra.
Tài xế thầm giật mình, hắn đã làm lái xe cho Tần Mục Dã thật lâu, nghe nói hắn là người tính tình nóng nảy, thể hư khô nóng, thời điểm trời lạnh cũng không mở máy sưởi, huống chi lúc này mới đầu mùa đông.
Bên trong xe độ ấm dần dần bay lên, Tần Mục Dã nhìn khuôn mặt nhỏ của bé con ngủ say, nội tâm cực kỳ bình tĩnh.
Hôm nay đã xảy ra rất nhiều sự việc, nếu là dĩ vãng, anh khẳng định lại là trắng đêm mất ngủ.
Chính là anh có dự cảm, đêm nay anh có lẽ có thể ngủ ngon.
Bởi vì có bé con ấm áp ngủ trên đùi anh, anh đột nhiên cảm thấy chính mình đạt được một lực lượng thần kỳ đã bình tĩnh lại.
Chẳng sợ tình hình không xử lý được, công ty sẽ có biện pháp giải quyết.
Liền tính sự tình thật sự không có cách giải quyết, lại như thế nào.
Anh đột nhiên phảng phất ý thức được chính mình kỳ thật mất mà có lại được thì càng trân quý đồ vật trước mắt.
Chỉ cần trân quý những thứ đang có, mặt khác đều là thứ yếu.
*
Dì bảo mẫu biết được bé con thiếu chút nữa đi lạc, càng nghĩ mà sợ không thôi.
Lại nghe bé con nói ở bên ngoài đã ăn thức ăn nhanh, bảo mẫu nghĩ nghĩ nói: "dì sẽ nấu cho bảo bảo một chén mì nha, đã tối muộn, không thể ăn dầu mỡ, nhị thiếu gia Uông tiên sinh, các cậu là người lớn muốn ăn cái gì kêu cơm hộp đi."
Uông Xuyên cảm thấy chính mình không có tư cách ăn cơm, chột dạ mà nói: "dì có việc cứ làm đi ạ, cháu chắp vá là được."
Chờ mì sợi nấu xong, mí mắt bé con đã bắt đầu đánh nhau.
Tuy rằng ở trên xe đã ngủ một trận, nhưng dù sao bé chỉ là đứa nhóc ba tuổi rưỡi, hôm nay thể lực đã tiêu hao quá mức.
Tần Mục Dã chủ động muốn giúp bé, Miên Miên lại lắc đầu cự tuyệt.
Bé đối với em trai thối thái độ nửa tin nửa ngờ, tuy rằng đã không còn tức giận, nhưng vẫn là cảm thấy không thể dễ dàng tha thứ cho anh như vậy, vạn nhất về sau anh lại tái phạm làm sao bây giờ.
Miên Miên tay nhỏ bụ bẫm cầm đũa cho trẻ em, chính mình kẹp lên mì sợi từng ngụm từng ngụm mà ăn.
Mới đầu còn có thể ăn thật sự tốt, lại sau liền có điểm mơ hồ, Miên Miên trên dưới mí mắt dính vào nhau, càng ngày càng chống đỡ không được, đầu nhỏ lung lay, trong miệng còn hàm chứa mì sợi, đầu lại một chút một chút cuối xuống.
Tần Mục Dã xem bé con như sắp đập đầu vào trong chén, vội vàng nâng cầm nhỏ bé con, năn nỉ mà nói: "để anh đút em ăn nha, anh sợ em ăn đút vào trong lỗ mũi."
Anh đem bé con bế lên, tiếp nhận chiếc đũa, kiên nhẫn đút từng ngụm.
Miên Miên là thật mệt nhọc, đầu nhỏ vẫn luôn gật đầu, nhưng Tần Mục Dã giúp bé con nâng cầm nhỏ, hai người phối hợp đến thật sự ăn ý.
Một bên Uông Xuyên quả thực xem ngây người: "Chậc chậc chậc, Dã ca, ngắn ngủi một ngày cậu đã tiến bộ thần tốc nha, hiện tại thoạt nhìn thật rất có tiềm chất làm bảo mẫu nga."
Tần Mục Dã tự giễu mà cười cười: "làm bảo mẫu cũng không tồi, dù sao xem bộ dáng hiện tại như thể sắp thất nghiệp, anh cả muốn nhận nuôi bảo bảo, nhưng anh ấy công việc bộn bề, cũng không có thời gian chăm đứa bé, dứt khoát về sau tôi thế anh ấy nuôi, tiền của anh cả rất nhiều, tiền lương hẳn là không thấp đâu."
"Ngọa tào ngọa tào, cậu nha hiện tại liền đang tìm đường lui cho chính mình sao?" Uông Xuyên biểu tình bi phẫn.
Thuận lợi may mắn tìm được bé con đã che đi hiện thực thảm bại hiện tại.
Nhưng hiện thực chung quy phải đối mặt, tai tiếng không chịu giải quyết, các loại bình luận tiêu cực cùng nhiệt độ hot search nếu lại lên càng cao lúc đó đến cả công ty cũng không cách nào giải quyết được.
Tần Mục Dã nhướng mày: "anh cũng cảm thấy đường lui này không tồi?"
Uông Xuyên nghiêm túc tưởng tượng, Tần Mục Dã nếu là thất nghiệt thật, hắn làm người đại diện, xác định chắc chắn sẽ thất nghiệp.
Hiện tại tìm công việc khó như vậy, lương cao càng không dễ tìm được, tính toán một chút, làm bảo mẫu giúp Tần đại thiếu gia chăm tiểu bảo bối tựa hồ thật là một cái đường ra tốt đẹp a!
Uông Xuyên lập tức ngồi nghiêm chỉnh, sờ sờ khuôn mặt bé con: "Bảo bối bảo bối, chú Uông Xuyên hỏi cháu, nếu mà nói trong hai chọn một, cháu chọn cậu ta hay là chú?"
Cách đó không xa, dì bảo mẫu yên lặng ăn dưa, nếu ngày mai còn có hot search mới, kia tiêu đề hẳn là --
# đỉnh lưu thất đức cùng người đại diện của cậu ta thế nhưng vì tranh một cương vị bảo mẫu mà vung tay đánh nhau #
......!
Đút xong mì sợi, Tần Mục Dã giúp bé con lau miệng, ôm bé con ở trong lòng ngực anh mất đi tri giác trở lại phòng ngủ.
Đem bé con nhẹ nhàng đặt ở trên giường, đắp chăn đàng hoàng.
Thời điểm đứa bé ngủ say có thể nghe một chút nhợt nhạt tiếng hít thở, nghe tới làm người khác vừa bình tĩnh vừa ấm áp.
Nội tâm anh càng thêm mềm mại, mềm mại bên trong, còn lộ ra một chút ngứa.
Anh nhịn đã lâu, thật sự nhịn không được, trộm ở trên khuôn mặt nhỏ của bé thơm một cái.
Thật thơm a..