Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi

Chương 107: Đi thăm ban, phú bà Miên Miên mời khách



Edit: Thư

Quyết định ngày mai đưa Miên Miên đi thăm ban, Tần Mục Dã giao luôn việc cho Uông Xuyên đặt vé máy bay.

Hiệu suất làm việc của Uông Xuyên rất cao, nghe ngóng được tất cả thông tin trong thời gian ngắn.

Uông Xuyên nói: “Bạch Tranh không làm gì khuất tất trên phim trường, nghe nói bà cô này không chỉ không gây sự với mẹ mà hai người còn ở chung rất hòa thuận. Có người còn tiết lộ, Bạch Tranh vừa nhập đoàn đã khen lấy khen để mẹ, còn nói mẹ là thần tượng từ nhỏ của cô ấy, lúc làm việc cũng rất biết điều, phối hợp.”

Tần Mục Dã nghe vậy, không cảm thấy bất ngờ, nhếch môi: “Lá gan của cô ta không to như vậy.”

Tần Mục Dã đoán trước những việc này.

Mẹ của cậu hot như vậy, tài nguyên dồi dào, mấy năm nhận giải mỏi tay, đồng nghiệp ghen tỵ là điều không thể tránh khỏi. Với những người có vị trí nhất định như Bạch Tranh, nói vài câu vòng vo ám chỉ đã là canh bạc mạo hiểm, chắc chắn cô ta không dám tỏ thái độ trước mặt mọi người, nhất là do chột dạ nên càng phải khiêm nhường và cung kính hơn nữa.

Nhưng Tần Mục Dã vẫn phải tự mình đi một chuyến, một nửa là vì Miên Miên muốn đi, nửa còn lại là vì… cậu ra mắt ba bốn năm, đã từng quay phim nhưng chưa bao giờ đi thăm mẹ ở phim trường.

Lê Tương vắng bóng một năm, mọi trạng thái đều cần thời gian thích ứng, cậu dành thời gian đi thăm ban với Miên Miên, thuận tiện động viên mẹ một chút.

Uông Xuyên nhìn tin tức mình nhận được một lúc, suy tư nói: “Nhưng mà… cứ cho cô ta không làm gì nhưng người này vẫn có thể đụng chạm một số thứ ở phim trường.”

Tần Mục Dã nhướng mày: “Sao anh lại nói thế?”

Uông Xuyên đè thấp giọng, nói: “Hai anh em mình đều biết, bộ phim này chủ yếu lấy bối cảnh ở một thị trấn nhỏ, mặc dù phong cảnh đẹp, có cả danh lam cấp 4A nhưng ở đây không phải khu thương mại, trong phim trường toàn đặt cơm hộp, ngày nào cũng ăn hai ba bữa cơm hộp. Đừng nói đến diễn viên, ngay cả nhân viên trong đoàn cũng không chịu nổi. Bạch Tranh rất khôn khéo, cô ta tự bỏ tiền túi cho mấy người phụ trách ăn uống để đặt thêm đồ cho mọi người mỗi ngày. Những bữa ăn thêm này đều đặt từ nhà hàng địa phương, tuy chỉ là thị trấn nhỏ nhưng giá của nhà hàng này không thấp, thậm chí còn đặt trà sữa cho mọi người. Thế mới nói, Bạch Tranh vào đoàn một tuần, từ đạo diện, nhà sản xuất hay diễn viên chính đều khen không ngớt miệng, đúng là con đường ngắn nhất đến trái tim là thông qua đường dạ dày mà.”

Mí mắt Tần Mục Dã giật giật.

“Mẹ nó, còn cả kiểu làm việc như thế cơ à?”

Uông Xuyên cười thành tiếng: “Thật ra cách làm này không hiếm, nhưng những người làm được việc này phải là người có tên tuổi, chứ người nào không có vốn liếng sẽ bị nói thành đút tiền để vào đoàn ngay, dựa vào địa vị của Bạch Tranh, cô ta là một diễn viên lão làng, còn là thị hậu, hành động này đúng là không còn chỗ nào để chê. Nhưng vấn đề là, trong bộ phim này, mẹ mới là nữ chính số một, có ảnh hậu tam kim ở đấy, làm gì đến lượt một nữ hai xum xoe để gây sự chú ý, mọi người dễ bị thức ăn chinh phục, ngoài miệng khen nhưng trong lòng ai chẳng biết Bạch Tranh đang ngầm cướp hào quang của mẹ chứ?”

Tần Mục Dã đen mặt.

Cậu suy nghĩ một lúc, nghiêm túc nói: “Không ổn, mẹ em sẽ không để ý đến những vấn đề này, không thể để mẹ mất sức nóng này được, em gọi cho anh cả, bảo anh ấy giải quyết một chút.”



Đáng lẽ sau khi chụp ảnh xong cho tạp chí, Tần Mục Dã phải đi liên hoan với mọi người, nhưng bây giờ cậu không còn tâm trạng, chạy thẳng về nhà bàn bạc với anh cả giải quyết chuyện ngày mai..

Mặc dù Tần Hoài Dữ không phải người trong giới nhưng bản thân là con trai trưởng, giữ trách nhiệm cao, tiếp xúc nhiều với ba mẹ từ nhỏ đến lớn, sau này lúc em trai mới ra mắt, anh tạm thời đóng vai trò là người giám hộ. Nói chung, anh hiểu những quy tắc quanh co trong này.

Tần Hoài Dữ nói: “Anh cùng quan điểm với em, suy nghĩ của Bạch Tranh gần như viết rõ trên mặt, mẹ có thể sẽ nhún nhường cho qua. Chuyện này giao cho em, em không phải diễn viên trong đoàn, giờ là người nhà đến thăm, làm mấy chuyện lớn cũng không gây ảnh hưởng gì, em cứ làm vậy đi.”

Vì vậy, dưới sự sắp xếp của Tần Hoài Dữ, Tần Mục Dã và Miên Miên lên máy bay, đồng thời lập một đội nhỏ đi cùng.

Nói đúng ra, đây là một đội ngũ đầu bếp, hội tụ đủ bốn trường phái ẩm thực chính của Trung Quốc, món tây, món Nhật, thậm chí cả đồ ngọt đều đầy đủ.

Sau ba tiếng trên máy bay, khi xuống còn phải ngồi ô tô thêm hai tiếng nữa.

Miên Miên ngủ được mấy giấc trên đường.

Sắp xuống xe, Tần Mục Dã sửa lại tóc cho em gái. Tuy cậu đầu hàng trước những kiểu tóc khác nhưng riêng kiểu bé con hay buộc, cậu đã làm quen tay.

Miên Miên còn hơi mơ màng, đầu nhỏ gật gù.

Tần Mục Dã xoa xoa mặt bé, nhẹ nhàng hỏi: “Mệt quá không? Chuyến này đi vất vả, nếu em mệt quá thì mình về khách sạn ngủ trước nhé, lúc nào dậy rồi đến phim trường.”

Miên Miên nghe vậy, lấy lại tinh thần, cô bé uống một ngụm nước, lắc lắc đầu để hết buồn ngủ.

Bé con nắm chặt tay, kiên định nói: “Em không mệt, Miên Miên không mệt tí nào, Miên Miên phải nhanh chóng đi gặp mẹ!”

Tần Mục Dã và Miên Miên không để lộ chút tin tức nào cho Lê Tương, mang đến bất ngờ hoàn toàn.

Khi thấy con trai đỉnh lưu đẹp trai bế em gái mặc váy tím nhạt xuất hiện trên phim trường.

Đôi mắt của Lê Tương như muốn rơi xuống ——

“A Dã, Miên Miên! Sao hai đứa lại tới đây? Sao không nói với mẹ một tiếng…”

Lê Tương đang nghỉ ngơi trong phòng để ôn lời thoại.

“Mẹ ơi!” Bé con thấy Lê Tương, kích động đạp chân muốn xuống đất.

Tần Mục Dã cúi người đặt bé xuống, bé con lập tức chạy đến.

Con gái mềm mềm nõn nà nhào vào ngực Lê Tương.

Hốc mắt Lê Tương cay cay, suýt nữa rơi nước mắt.

Không phải bà đóng kịch mà nếu bây giờ là đầu năm, bà không dám mơ đến khung cảnh này.

Bà đã từng suy sụp, giam cầm bản thân lại có thể tiếp tục quay lại phim trường, Miên Miên đã mất lại quay về trong ngực bà, thậm chí còn đến thăm ban.

“Mẹ, mẹ, Miên Miên nhớ mẹ lắm!”

Miên Miên thật sự kích động.

Mặc dù mới xa mẹ một tuần nhưng mấy hôm nay cô bé luôn cảm thấy bồn chồn lo lắng, sợ rằng mẹ sẽ gặp phiền phức ở nơi làm việc.

Lê Tương ôm con gái, cố nén nước mắt, dịu dàng nói: “Miên Miên cho mẹ bất ngờ to quá, mẹ cũng rất nhớ con, đây là lần đầu tiên Miên Miên đến phim trường đúng không?”

Tần Mục Dã nói: “Đừng nói con bé, đến con còn là lần đầu tiên đến thăm mẹ đây này.”

Trong lòng Lê Tương ngổn ngang suy nghĩ.

Bà là một diễn viên, bà luôn hy vọng có thể đưa con gái đến phim trường để cho con xem nơi làm việc của mình.

Nhưng trước đây Miên Miên quá nhỏ, bà nghĩ lần sau còn cơ hội, đợi con bé lớn hơn một chút rồi đến cũng không muộn.

Nhưng không ngờ tới… một chút nữa thôi đã không còn cơ hội nào nữa.

Lê Tương siết chặt cánh tay, ôm ghì Miên Miên vào lòng, cúi đầu thơm khuôn mặt nhỏ ấm áp của bé.

Miên Miên hỏi: “Công việc của mẹ có thuận lợi không, có ai làm khó mẹ không ạ?”

Lê Tương cười một tiếng: “Làm sao có được, công việc rất thuận lợi, nhưng do mẹ lâu không làm việc nên trạng thái không phải quá tốt, mẹ đang cố gắng tìm lại cảm giác.”

Miên Miên nghiêm túc nhìn mẹ: “Chắc chắn mẹ sẽ làm được, mẹ là giỏi nhất!”

Đúng lúc đến giờ ăn trưa, cả đoàn chuẩn bị nghỉ ngơi dùng cơm.

Nhân viên phụ trách bắt đầu phát cơm hộp và trà sữa.

Hôm nay Bạch Tranh tự móc tiền túi mua thêm sườn xào chua ngọt và cá hấp, thêm cả trà sữa.

Cô đang định nói mấy lời khách sáo.

Tần Mục Dã bế Miên Miên lên, cô bé cao hơn mọi người, nói rõ ràng: “Con chào các cô chú, anh chị, mọi người làm việc vất vả, hôm nay con mời khách, cô chú anh chị ăn ngon nhé ạ.”

Ban đầu, Tần Mục Dã đeo khẩu trang bế Miên Miên vào thẳng phòng nghỉ của Lê Tương, bà vừa quay xong một cảnh nên về phòng nghỉ ngơi dưỡng sức, phần lớn những người khác vẫn đang bận nên không mấy ai để ý đến hai anh em tới phim trường.

Lúc này, Miên Miên đứng giữa phim trường, thu hút sự chú ý của mọi người, ai ai cũng thấy bé.

“Aaaa, Miên Miên kìa! Bé con nhà ảnh hậu Lê đấy!”

“Miên Miên đáng yêu quá, ngoài đời moe hơn cả trong video ấy, aaaa, đến thăm mẹ kìa, tri kỷ như vậy lại dụ tôi sinh con gái rồi!”

“Tần đỉnh lưu cũng tới!!! Tôi khóc đây, kích thích quá, tôi muốn xin chữ ký được không?”

“Oa, chị Lê Tương siêu hạnh phúc, phải có tình yêu lý tưởng thế nào mới sinh được con trai con gái xinh đẹp như thế được nhỉ?”

Đội ngũ đầu bếp đi cùng hai anh em Tần Mục Dã đã chuẩn bị xong bữa trưa, để trong hộp giữ nhiệt cao cấp đưa đến, mở ra đồ ăn vẫn nóng hôi hổi.

Đầu bếp giới thiệu: “Đây là món sườn xào chua ngọt, cá kho tộ, tôm long tỉnh, còn đây là rau xanh theo mùa tốt cho sức khỏe. Món chính là cơm bào ngư, tráng miệng với chè xoài bưởi. Tất cả đều đủ, mọi người có thể xếp hàng tự lấy đồ cho mình.”

“Ôi trời, bữa tiệc lớn thế, tôi được ăn miễn phí à???”

“Chị Lê Tương, mấy đồ này đắt quá, chúng tôi làm sao không biết xấu hổ chứ.”

Lê Tương cười nhẹ: “Mọi người không cần khách khí, đây là tấm lòng của Miên Miên.”

Mặc dù mọi người đều biết Lê Tương là vợ của ông trùm siêu giàu Tần Sùng Lễ nhưng bà chưa bao giờ thể hiện ở nơi làm việc, luôn giữ thái độ khiêm tốn.

Mặc dù ở đây toàn người của đoàn phim, nhưng nếu làm ra chuyện quá lớn, người ngoài biết được, dễ dàng lan truyền thông tin sai lệch, đồn thổi Lê Tương khoe khoang độ giàu có.

Nhưng bây giờ Miên Miên mời khách, bé con bốn tuổi vỗ vỗ vào chiếc túi nhỏ của mình, trẻ con nói: “Đúng ạ, không phải mẹ mời mọi người, hôm nay Miên Miên mời. Miên Miên đi quay chương trình cũng nhận được thù lao, Miên Miên tiết kiệm được nhiều tiền lắm, có thể mời mọi người mỗi ngày.”

Bất kể là diễn viên hay nhân viên đều không nhịn được cười, gương mặt từ ái trêu bé.

“Ôi, Miên Miên thật là ngọt, chị yêu em chết đi được.”

“Miên Miên cũng là đỉnh lưu đấy, hơn 30 triệu fan hâm mộ cơ mà, giờ thành phú bà phiên bản mini rồi.”

“Trong túi của Miên Miên phải cất nhiều tiền lắm nhỉ, em phải giấu đi không người xấu lấy trộm mất đấy.”

“Suỵt, chuyện Miên Miên là phú bà nhỏ phải nói khẽ thôi, không thì người xấu nghe được mất.”

Bầu không khí xung quanh Miên Miên rất sôi động, có người vây quanh để xoa mặt bánh bao nhỏ, có người xếp hàng lấy thức ăn vì bụng đói.

Lúc ấy, sắc mặt Bạch Tranh thay đổi lúc xanh lúc trắng, cô ta đứng cách đó không xa.

Tần gia đưa đến cả đầu bếp đẳng cấp, các món ăn đều đạt chuẩn tinh hoa Michelin, chỉ cần uống một ngụm trà xoài cũng biết tiêu chuẩn năm sao là như thế nào.

Những món ăn thêm và trà sữa cô bỏ tiền ra mua… chắc chắn không thể sánh bằng.

EQ của Bạch Tranh không thấp nhưng chuyện mất mặt thế này xảy ra quá đột ngột khiến cô ta chưa nghĩ ra cách nào để mở miệng.

Miên Miên ngồi trên cánh tay của Tần Mục Dã, nhìn thấy một cô có khí sắc trên trán màu xanh lá, liền nhận ra ngay.

Cô bé nhỏ giọng lầm bầm: “Hừ, Miên Miên nói to quá, người xấu nghe mất tiêu rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.