Tần Sùng Lễ mỉm cười, thuận miệng nói: “Không đến nỗi khó nghe như thế, cả nhà mình với đạo diễn Thi win-win, đôi bên cùng có lợi thôi mà.”
Lê Tương cũng nói: “Phải, đạo diễn Thi để ý đến nhà mình rất nhiều, hai ba con vừa đưa Miên Miên đi du lịch, vừa có tiền mang về, chẳng phải tốt hơn sao?”
Nếu Miên Miên không nói ba ba hữu ích hơn người anh hai là cậu, Tần Mục Dã rất vui lòng cho ba theo cùng.
Nhưng nghe lời nói như vậy từ em gái, cậu thực sự cảm thấy sự xuất hiện của ba sẽ ảnh hưởng đến hình tượng người anh vĩ đại của cậu.
Tần Sùng Lễ vui vẻ tiếp tục hợp tác cùng đạo diễn Thi.
Trước đây ông không hay chú ý đến các chương trình giải trí, luôn cảm thấy đó chỉ là mấy trò hi hi ha ha, không có ý nghĩa để những người trẻ tuổi nhàn rỗi giải trí mà thôi.
Đến khi tự mình tham gia, ông mới dần hiểu những chương trình này nổi tiếng là có lý do.
Những ngày đồng hành ở Hokkaido với Miên Miên, vô tình nhận lại con gái là những ký ức đáng quý, không bao giờ quên được với ông.
Với cả cách Tần Mục Dã tương tác cùng Miên Miên cũng rất thú vị, chắc chắn sau này lớn lên, hai anh em sẽ thấy thật đáng nhớ.
…
Tần Sùng Lễ cân nhắc một lúc, nói với con trai: “Con trả lời đạo diễn Thi thay ba, cảm ơn ông ấy đã mời, ba rất vui lòng tham gia chương trình nhưng về thời gian cụ thể, ba chưa thể nói chắc được, gần đây tập đoàn có chút chuyện, phải mấy ngày nữa ba mới có thể trả lời được.”
Tần Mục Dã nghe vậy, gật đầu: “Được, lí do này của ba siêu ổn, để con trả lời ông ấy.”
Với Tần Mục Dã, ba của cậu đường đường là chủ tịch tập đoàn Tần thị, làm sao có chuyện ba tự tay xử lý công việc, tùy ý bàn giao với cấp dưới là được, đây chỉ là lý do ba cẩn thận đưa ra để giải thích mà thôi.
Tần Mục Dã lập tức nhắn lại cho đạo diễn Thi:
[Chào ông, tôi đã hỏi ý kiến của ba, ý của ông ấy là, ông ấy rất thích chương trình này nhưng ông ấy rất bận rộn, chưa thể chắc chắn thời gian. Dù sao… ba tôi cũng là người giàu nhất nước, không thể tùy tiện lộ mặt mãi được, ông hiểu đúng không?]
Làm sao một người lão luyện như đạo diễn Thi lại không hiểu những lời lắt léo này của Tần Mục Dã.
Thi Định Thành trả lời rất nhanh:
[Tôi sẽ đợi câu trả lời chính thức từ ông Tần. Tôi biết đây là chương trình giải trí đầu tiên ông Tần tham gia, về khoản phí hình ảnh, tôi sẽ thương lượng với đội ngũ chi phí, chỉ cần ông Tần đồng ý tham gia, chúng tôi nhất định sẽ có đủ thành ý, điều này cả nhà không cần lo lắng.]
Đạo diễn Thi đọc tin nhắn của Tần Mục Dã, trong lòng đã biết chuyện này tám chín phần chốt đơn.
Ông Tần đường đường là người giàu nhất cả nước, chẳng cần so đo mấy khoản phí hình ảnh này, chắc chắn là do Tần Mục Dã tính cách ngôi sao làm giá tí thôi.
…
Miên Miên nghe thấy mình sắp được đi du lịch cùng ba và anh hai, bé con chưa biết nhiều thông tin nên tràn đầy mong chờ.
Cô bé uống hai ngụm trà xanh, chủ động giơ đôi tay mập với Tần Mục Dã, nũng nịu nói: “Anh hai, bế.”
Tần Mục Dã được yêu mà sợ, nhưng vẫn kìm được giơ tay bế em gái lên.
Mấy hôm nay cả nhà đều đi lại ngắm cảnh, phần lớn danh lam này là núi, đi bộ sẽ khá mệt mỏi.
Củ cà rốt cao chưa được 1 mét này tất nhiên không cần phải đi bộ.
Nhưng có ba với Ti Mệnh ở đây, củ cà rốt này gần như không bao giờ chủ động tìm cậu đòi bế.
Miên Miên biết hiện tại chỉ có mỗi anh hai có thể để lộ ra chút tin tức.
Bé con rất biết lấy lòng, cười tươi, hai tay vòng qua ôm cổ anh trai: “Anh hai, mùa tới chúng ta đi đâu chơi ạ?”
Tần Mục Dã hừ lạnh: “Đấy, hóa ra là vì chuyện này, anh biết mà.”
Đứa em gái khịa anh hết lần này đến lần khác lại đang nghiêng đầu, mắt mở to chớp chớp nhìn anh.
Dáng vẻ đáng yêu cưng cưng này không chỉ có lừa tình dối người mà độ lừa gạt còn cao đáng báo động.
Tần Mục Dã biết chẳng thể nào thoát ra được, tình nguyện bị con bé bắt bài: “Hình như đi Úc với New Zealand thì phải, chưa có hành trình cụ thể, lộ trình xa, địa điểm nhiều. Có thể lần này không chỉ đi bốn ngày ba đêm đâu, tính ra cũng phải hơn mười ngày.”
“Waooo! New Zealand là nước siêu siêu xa ấy ạ, ở hẳn bán cầu khác đấy!”
Tần Mục Dã cười trêu: “Em cũng biết bán cầu khác cơ à? Dân mù chữ còn gì?”
Miên Miên kiêu ngạo ngẩng cằm, dĩ nhiên cô bé không mù chữ.
Sau buổi sinh nhật bốn tuổi, cô bé nhận quà là quả địa cầu bay từ anh Tiêu Nhiên, lúc nào bé rảnh không có chuyện gì làm sẽ lôi nó ra nghiên cứu, nếu có anh Thanh Hành, anh ấy sẽ giải thích nhiều thứ cho bé.
Miên Miên cảm thấy những quốc gia xa xôi ấy hết sức mới lạ, bé còn hỏi một ít thông tin về ngoại hình và lối sống của người bản địa ở đó.
Cô bé chỉ hỏi vu vơ thôi, không ngờ anh Thanh Hành cái gì cũng có thể giải đáp cặn kẽ.
Miên Miên cảm thấy anh Thanh Hành như bách khoa toàn thư trong iPad vậy, nhập vào anh cái gì là có thể nhận lại câu trả lời đầy đủ, chuẩn khoa học.
Vấn đề là… giọng anh Thanh Hành còn rất dịu dàng.
Dễ nghe hơn nhiều giọng của Siri.
Trí nhớ của Miên Miên tốt hơn những đứa trẻ cùng tuổi, theo thời gian, cô bé đã có thể ghi nhớ vị trí của tất cả các quốc gia trên toàn cầu.
Lê Tương nghe vậy cũng bất ngờ: “Mùa ba đi xa thế, mẹ còn tưởng sẽ đi mấy nước gần gần quanh mình thôi chứ, nhưng mà Úc không tệ đâu, bên đó chủ yếu chăn nuôi gia súc, có rất nhiều động vật nhỏ, bò, cừu, gấu túi, Miên Miên nhất định sẽ thích lắm đây.”
“Oa, động vật nhỏ!” Ánh mắt của đứa nhỏ sáng lên, “Giống vườn thú đúng không ạ?”
Trước đây không lâu Miên Miên đã đi sở thú ở thành phố Yến Kinh và thấy rất nhiều loài động vật nhỏ.
Lê Tương cười gật đầu: “Ở đó có cả vườn thú, có cả nông trại nữa, khác với nước mình rất nhiều, Miên Miên sẽ được gặp các bạn không có trong vườn thú của chúng ta đâu.”
Bé con kích động, hai tay lắc lắc cổ Tần Mục Dã: “Anh, anh, anh gọi cho bác đạo diễn đi, Miên Miên nhớ bác lắm, muốn sớm gặp lại bác!”
Tần Mục Dã không thể không liếc mắt xem thường con nhỏ này: ”… Không hổ danh là Hải Vương, chuẩn không cần chỉnh.”
******
Trong mấy ngày nghỉ phép ở khu du lịch, Miên Miên lần lượt chiếm điện thoại của từng người phát Weibo.
Cô bé sử dụng Weibo thành thạo hơn trước, biết học cách chụp ảnh selfie và quay video ngắn rồi đăng Weibo chứ không đăng tùy tiện như trước.
Miên Miên dần có cảm giác thích thích trang mạng xã hội này, cô bé rất vui khi chia sẻ chuyến du lịch với ba mẹ, anh hai và Ti Mệnh, còn đăng ảnh món ăn ngon, bé cảm thấy việc đăng ảnh cho những người thích mình xem là một chuyện rất vui vẻ.
Tần suất đăng bài của bé con tăng lên, thu hút không ít người hâm mộ.
Tần Mục Dã trơ mắt nhìn em gái đăng toàn những bài vô bổ chẳng có ý nghĩa gì mà lượt theo dõi vẫn tăng từ 30 lên 40 triệu.
Tần Mục Dã cũng đăng một vài post về chuyến du lịch.
Số lượt thích và bình luận trên hầu hết các bài đăng đều không cao bằng Miên Miên.
Thậm chí những bình luận hot đều theo khuôn mẫu, cảm giác các fan không quá để tâm, không giống fan dưới Weibo của em gái đủ loại cảm xúc chân thật.
[Miên Miên lại đăng Weibo rồi, mẹ rất vui!]
[Hôm nay Miên Miên mặc màu cam này, hôm qua mặc xanh nước biển rồi, chẳng lẽ mai mặc màu hồng à?]
[Kẹp tóc màu cam của Miên Miên hôm nay đáng yêu quá, mẹ phối cho em phải không?]
[Chị Tương Tương có thể tiết lộ bí quyết cầu trời khấn phật thế nào để có đứa con gái cưng như Miên Miên không ạ?]
[Miên Miên đăng post! Aaaaa mẹ chưa thấy đủ, mẹ yêu con, vĩnh viễn yêu con, trái tim nhỏ của mẹ!]
[@ Đạo diễn Thi Định Thành, chương trình mùa ba có thể quay nhanh hơn một chút được không, mẹ già như tôi chờ mòn hết cả dép rồi.]
[@ Đạo diễn Thi Định Thành, nhanh lên nhanh lên, trẫm ra lệnh cho người khẩn trương lên, đừng để trẫm quỳ xuống cầu xin người nhé!!!]
…
Tần Mục Dã tiện tay mở một đoạn video ngắn Miên Miên quay cảnh ở trên sân thượng của khách sạn, gương mặt đẹp trai của cậu tràn đầy khó hiểu: “Không phải, không phải chứ, một video kém chất lượng như vậy mà có hơn 50 triệu lượt xem á???”
Tần Sùng Lễ không ưa mấy câu con trai thứ bắt nạt em gái, ông xem qua điện thoại một chút rồi nghiêm túc đưa ra bình luận: “Cái gì mà không chất lượng? Miên Miên quay đẹp thế còn gì, lấy cảnh tốt, nét, có cả ánh nắng hoàng hôn, quá tuyệt vời luôn, đẹp hơn mấy cái linh tinh con dùng filter nhiều. Để tự nhiên không chỉnh sửa mới đẹp nhất!”
Tần Mục Dã: “?”
Đó là những vlog anh dày công dựng dựng chỉnh chỉnh đấy được không???
Đỉnh lưu hết thời gãi đầu khó hiểu: “Chẳng lẽ nghệ thuật quay lại thời kỳ phục hưng, ba mẹ online thích mấy kiểu quay chụp tự nhiên không chỉnh sửa? Vlog đầu tư không còn hot trend nữa à?”
Ti Mệnh vỗ vai cậu, gương mặt đầy vẻ đồng tình: “Thật ra cậu không cần nghĩ nhiều thế đâu, việc Weibo của cậu kém nhiệt hơn của con bé chẳng liên quan gì đến phong cách quay phim chụp ảnh bây giờ cả.”
Trong đầu Tần Mục Dã đầy dấu hỏi: “Cuối cùng liên quan đến cái gì?”
Cậu so sánh Weibo của mình với Miên Miên.
Bởi vì hành trình giống nhau, ở cùng ở, ăn cùng ăn, cái gì cũng giống nhau hết.
Điều khác biệt duy nhất chỉ là phong cách quay chụp.
Ti Mệnh lắc đầu liên tục: “Tại sao cậu chưa từng nghĩ đến chuyện chênh lệch về số lượng người hâm mộ vậy?”
Tần Mục Dã trợn mắt: “Anh nói gì cơ? Mặc dù hiện nay con heo thối này rất hot nhưng lượng fan của con bé mới chỉ 40 triệu còn của tôi là 70 triệu, gần gấp đôi đấy!”
Ti Mệnh bình luận khách quan và công tâm: “Có thể lượng fan của Miên Miên tăng lên mấy tháng nay không phải do công ty quản lý kích thích quảng bá mà là fan người thật việc thật, fan của cậu tích mấy năm rồi, còn được mấy người fan thật đâu, với cả công ty của cậu cũng mua fan ảo nữa. Nói trắng ra, người hâm mộ cậu thật sự ít hơn hẳn con bé.”
“…” Sắc mặt Tần Mục Dã thay đổi hoàn toàn.
Cái tội không giỏi toán với suy luận, cậu chưa từng nghĩ đến lí do này!
Sự thật tàn khốc quá đi.
Vì thế, từ trước đến nay… cậu là một đỉnh lưu hàng mã sao?
Thằng hề chính là tôi. JPG
*****
Sau hơn một tuần cả nhà nhàn nhã nghỉ ngơi ở khu du lịch.
Lê Tương quay lại đoàn phim, bộ《 Phượng Ngự Cửu Châu 》tiếp tục tiến hành quay chụp.
Nữ hai ban đầu là Miêu Nghệ Hòa được mời lại.
Cả nhà thấy Lê Tương bận rộn quay phim, trạng thái tốt dần nên quyết định đặt vé máy bay về nhà, không quấy rầy công việc của bà nữa.
*
Về đến nhà, trời đã chạng vạng tối.
Tần Hoài Dữ đích thân đến sân bay đón cả nhà, Miên Miên còn mua quà lưu niệm cho các anh và các bạn.
Cô bé vui vẻ chạy đến bên chân Tần Hoài Dữ: “Anh, anh, anh Tiêu Nhiên không đến ạ?”
Tần Hoài Dữ xoa đầu cô em gái nhỏ, nhẹ nhàng nói: “Ừ, Tiêu Nhiên đi huấn luyện nên anh không cho anh ấy tới.”
Miên Miên quấy lấy anh, muốn anh bế, Tần Hoài Dữ cúi người bế bé lên.
Bé con cao lên bằng mọi người, ngắm nhìn vẻ đẹp trai ngời ngời của anh cả, cô bé nhận ra… nét thoáng lo lắng giữa hai hàng lông mày.
Bé bỗng cảm thấy hình như anh Hoài Dữ không vui vẻ lắm?
Đã có kinh nghiệm lần trước, Miên Miên lo lắng cho công việc của anh theo bản năng.
Nhưng khí sắc của anh Hoài Dữ rất tốt, ánh sáng vàng kim rực rỡ giữa trán rất đậm, không có dấu hiệu suy giảm.
Tay trái của Miên Miên vòng qua cổ, tay phải sờ nhẹ vào mi tâm của anh, khe khẽ hỏi: “Anh Hoài Dữ thế nào, có chuyện gì không ạ, anh có gặp khó khăn trong công việc không?”
Tần Hoài Dữ nở nụ cười gượng gạo.
Vấn đề này… có hơi khó giải quyết.
Chắc chắn không thể qua mắt người nhà.
Mặc dù Miên Miên còn nhỏ nhưng bé cũng là thành viên quan trọng của gia đình, Tần Hoài Dữ đều thẳng thắn chia sẻ mọi chuyện lớn nhỏ với bé theo thói quen.
Dù sao em gái anh thông minh thành tinh, không thể lừa con bé chuyện gì.
Tần Hoài Dữ ôn tồn giải thích: “Không phải công việc của anh mà là công việc của ba có chút vấn đề…”
“Ba ấy ạ?” Miên Miên ngạc nhiên mở to mắt.
Tần Hoài Dữ bế em gái đi thẳng đến trước mặt Tần Sùng Lễ, nhìn ba tinh thần sáng lạn, không đành lòng đả kích ông, nhưng … vẫn phải mở miệng.
Anh gắng sức rặn ra vài câu: “Ba, đột nhiên phát sinh một vài vấn đề, hay là ba con mình ngồi xuống nói chuyện nhé?”
Tần Sùng Lễ nhìn anh, mặt không biến sắc, chỉ bình thản nói: “Để lên xe rồi nói.”
“Dạ, được.”
…
Hôm nay Tần Hoài Dữ cố ý bảo tài xế lái con xe dài nhất trong nhà để chuẩn bị cho việc này.
Buồng xe đủ lớn để Tần Mục Dã, Miên Miên và Ti Mệnh chơi đùa.
Phía trong có một phỏng nhỏ đóng cửa kín, anh và ba có thể nói chuyện.
Tần Hoài Dữ rót cho Tần Sùng Lễ một ly nước: “Ba, ba uống ngụm nước trước đi.”
Trông Tần Sùng Lễ rất vui, ông vừa cười vừa đùa: “Con nói trước đi, bất kể chuyện gì, con không cần rót nước an ủi ba đâu.”
Ba không uống nước nhưng chính Tần Hoài Dữ mới là người không nhịn được, bưng cốc nước lên uống vài ngụm.
“Thì là… ba, chiều hôm nay, tầm hai tiếng trước, có vẻ ba bị dồn vào chân tường rồi.”
Tần Sùng Lễ: “…?”
Anh tiếp tục nói: “Vâng, hơn nữa bọn họ còn soán ngôi thành công, kiểu như… ba bị ép thoái vị đấy.”
Tần Sùng Lễ còn chưa kịp phản ứng lại rõ ràng.
Không biết ông đang xử lý tin tức hay đang suy tính phương án giải quyết.
Ở bên ngoài, Tần Mục Dã nghe lén qua khe cửa đã bùng nổ, đẩy mạnh cửa ra.
“Cái gì??? Ba bị ép thoái vị ấy ạ? Chuyện gì vậy???”
Tần Hoài Dữ bị hành động của ông em dọa giật mình, hai ba con bất ngờ nhìn về phía cửa.
Ở khe cửa không chỉ có mình Tần Mục Dã, phía sau còn có Ti Mệnh đang hóng hớt và một …bánh bao nhỏ ngồi xổm bên chân anh.
Đôi mắt đen to tròn của con bé tò mò nhìn ba và anh trai.
Giây tiếp theo, cô bé đặt câu hỏi: “Ép thoái vị là gì ạ? Ba thoái vị ấy ạ? Có phải ý là về hưu không?”
Mặc dù Miên Miên thường xuyên xem ti vi ở nhà nhưng cô bé không có nhiều hứng thú với thể loại cung đấu cổ trang nên cô bé không hiểu những từ soán ngôi, thoái vị này.
Nhưng vì anh hai đỉnh lưu lười biếng luôn nói linh tinh, lảm nhảm “Không muốn làm, tôi không muốn làm việc nữa, tại sao phải kiếm tiền làm gì, không thể về hưu sớm mấy (chục) năm à? Tôi muốn về hưu, Miên Miên, hay là bây giờ anh về hưu xong sau này em nuôi anh được không?” các thứ, các thứ nên Miên Miên hiểu rõ từ về hưu.
Tần Hoài Dữ lúng túng: “Ừ… thoái vị và về hưu bản chất không giống nhau hoàn toàn nhưng kết quả không khác biệt nhiều lắm.”
Ngược lại, Tần Sùng Lễ thờ ơ, đưa tay bế con gái lên đùi mình.
“Ba về hưu rồi sẽ không phải đi làm nữa, ngày nào cũng có thể chơi cùng Miên Miên, ba sẽ lái xe đưa Miên Miên đi học, Miên Miên có thấy vui không?”
Miên Miên nghe vậy, hai mắt tỏa sáng lấp lánh: “Vậy, ba về hưu là có thể đưa Miên Miên đi chơi Disneyland mỗi ngày đúng không ạ?”
Tần Sùng Lễ gật đầu: “Phải, ngoài Disneyland, ba còn có thể đưa con đi chơi khu vui chơi, công viên, sở thú, vườn bách thảo, ba con mình sẽ ngồi máy bay đi du lịch vòng quanh thế giới.”
Ti Mệnh: “…”
Tần Hoài Dữ: “…”
Tần Mục Dã: “… Này, để lúc nào có thời gian thì chúng ta bàn về cuộc sống nghỉ hưu này được không, giờ để anh cả giải thích tình huống ba bị ép thoái vị là thế nào đã chứ? Tại sao ba mới đi thăm mẹ mấy hôm mà mất cả chức luôn rồi???”
Tần Hoài Dữ hít sâu một hơi.
Nói thật, chuyện này xảy ra lúc ba không ở Yến Kinh, Tần Hoài Dữ đã phải chịu áp lực khủng khiếp trong hai tiếng vừa qua.
Vì khó đoán ra phản ứng của ba khi nghe chuyện này, anh hơi sợ ba sẽ giận cá chém thớt lung tung.
Nhưng giờ thấy ba Tần Sùng Lễ rất bình tĩnh, thậm chí còn ôm em gái tha hồ tưởng tượng cuộc sống hạnh phúc sau khi về hưu…
Tần Hoài Dữ cảm thấy mình lo thừa rồi.
Đối với nhà tư bản cáo già như ba anh, mấy chuyện như này chỉ như gió thổi mây bay chẳng đáng là gì.
Nhưng dưới sự thúc giục mãnh liệt của Tần Mục Dã.
Tần Hoài Dữ vẫn kể lại cặn kẽ nguyên nhân và kết quả của sự việc.
…
Trưa nay, hội đồng quản trị bỗng nhiên yêu cầu mở một cuộc họp cổ đông gấp.
Cổ đông lớn thứ hai Tống Văn Thắng nêu ra vấn đề chủ tịch Tần Sùng Lễ trong thời gian công tác mắc rất nhiều sai sót, đề nghị hội đồng biểu quyết bãi nhiệm Tần Sùng Lễ khỏi chức chủ tịch.
Đề nghị này được một vị cổ đông lớn khác đích thân ủng hộ.
Vị cổ đông này là người trẻ tuổi, tên Tịch Châu, mới tham gia hội đồng quản trị của tập đoàn Tần gia vào đầu năm nay.
Anh ta có năng lực và tài năng vượt trội, suy nghĩ đổi mới tiên tiến. Điều này ảnh hưởng khác lớn lên cái nhìn của ban lãnh đạo và các cổ đông.
Tịch Châu và Tống Văn Thắng liên hiệp đề nghị, không ít cổ đông nghiêng về phía đồng ý.
Sau khi bỏ phiếu ẩn danh, hơn một nửa số cổ đông ủng hộ bãi nhiệm chức chủ tịch của Tần Sùng Lễ.
Lý do cụ thể là Tần Sùng Lễ có lối suy nghĩ bảo thủ, lạc hậu, nhiều lần gạt bỏ những đề xuất đổi mới, cải cách của cổ đông.
Tống Văn Thắng còn nhấn mạnh khoảng thời gian nửa năm Tần Sùng Lễ mất tích gây nên tổn thất to lớn cho tập đoàn, nhận thức được vấn đề tuổi tác, sức khỏe không còn đáp ứng đủ. Dù đứng trên góc độ thân thể hay tư tưởng để cân nhắc, ông ấy không còn phù hợp để tiếp tục đảm nhiệm chức chủ tịch tập đoàn.
Tần Hoài Dữ có cổ phần nhưng bởi vì Tần Sùng Lễ chưa từ chức nên phần lớn cổ phần vẫn nằm trong tay Tần Sùng Lễ.
Mặc dù Tần Hoài Dữ đã nhận chức tổng giám đốc nhưng chưa đủ quyền lực chi phối quyết định của hội đồng quản trị.
Trong khi nói, Tần Hoài Dữ vẫn quan sát phản ứng của Tần Sùng Lễ.
Sau khi nói xong, anh đại khái đoán được ba đã có dự cảm trước về chuyện này, có thể ba đã chuẩn bị xong cách giải quyết nên mới bình tĩnh như vậy.
Nhưng Tần Mục Dã lại khác, khuôn mặt cậu tràn đầy khủng hoảng.
Cậu chỉ cảm thấy đến ngai vàng của ba còn không giữ được thì địa vị giàu nhất cả nước của gia đình cũng khó mà giữ nổi.
Điều này đập cậu đo ván luôn.
Dù sao cậu cũng là đỉnh lưu kiếm cơm bằng mặt, gia đình vẫn luôn là lá chắn chống lưng.
Ba mà thất nghiệp… chắc khác nào cắt đứt đường lui của cậu, từ nay về sau cậu phải cẩn trọng mài lưng ra mà làm à?”
Thật thê thảm!
Là một bạn nhỏ với trình độ dừng ở lớp mẫu giáo nhỡ tiêu chuẩn, Miên Miên nghe không hiểu những thuật ngữ phức tạp như cơ cấu cổ phần.
Cô bé cái hiểu cái không đặt câu hỏi: “Vậy ý ba thất nghiệp là gì ạ? Có phải giống anh hai không có việc sẽ không nhận được tiền, chỉ có thể ở nhà làm cá mặn thôi phải không?”
Tần Mục Dã nhướng mày: “??? Ai nói anh thất nghiệp làm cá mặn? Em hỏi thì cứ hỏi đi, sao phải cà khịa anh làm gì?”
Tần Hoài Dữ kiên nhẫn giải thích với em gái: “Thật ra tình trạng của ba không tệ như A Dã đâu, ba không phải làm việc nhưng vẫn là cổ đông lớn của Tần thị, tạm thời ba mất quyền quyết định tập đoàn, không được tham gia điều hành nhưng với số cổ tức chia về mỗi năm, cộng thêm các hạng mục đầu tư trên danh nghĩa, nợ khoán các kiểu… Miên Miên không cần lo thu nhập của ba đâu.”
Miên Miên siết chặt nắm tay, suy nghĩ hồi lâu: “Nói vậy là sau khi ba thất nghiệp, ba không phải đi làm mà vẫn thu tiền hàng ngày, thế tuyệt quá rồi còn gì?”
Tần Sùng Lễ cười híp mắt, thơm lên mặt cô con gái nhỏ: “Đúng vậy, ba không cần phải đi làm nữa, ngày mai ba đưa Miên Miên đi khu vui chơi nhé.”
Miên Miên: “Ầu yeah (*^▽^*)!”
Tần Mục Dã ăn thêm cái tát nữa, cả người tan vỡ: “? Tình trạng của em tệ ở chỗ nào, hiện tại em có thất nghiệp đâu? Rốt cuộc mọi người đang nói cái gì vậy???”