Lục Linh nghe vậy, tròn mắt: “Thật không, anh hai của chị tới thật hả? Sao Miên Miên biết?”
Lục Kha Thừa suy nghĩ theo lời Miên Miên, cảm thấy có khả năng.
Lần này tổ sản xuất giữ kín bí mật với toàn bộ nhân viên, không phải chiêu bài che mắt người xem, trước khi anh đi, hình như ba mẹ cũng muốn đi Thượng Hải để tham gia triển lãm nên không có thời gian tham gia chương trình.
Chẳng lẽ lời mời của chương trình trùng đúng vào lịch của ba mẹ nên họ đẩy em trai đi thay???
Nhưng với tính cách của thằng bé vốn không hứng thú với ngành giải trí, hơn nữa nó chỉ muốn dành thời gian với những người mình thực sự quan tâm.
Để nó nói chuyện với người lạ trên trường để xin nghỉ học, không đến lớp, ngồi máy bay mười hai tiếng đến New Zealand …
Lục Kha Thừa tự hiểu, thằng em mình sẽ không vất vả làm nhiều thế vì ông anh này.
Nhưng anh không nhịn được muốn trêu cô bé, đưa tay bóp bóp bím tóc của Miên Miên, cúi đầu nhìn bé, hỏi: “Ồ? Các chú làm chương trình giữ kín bí mật này lắm, anh với Linh Linh chẳng nhận được tin gì, sao Miên Miên biết Thanh Hành đến đây, chẳng lẽ Thanh Hành lén nói cho em biết?”
Linh mập mơ hồ nhận ra ám chỉ trong lời nói của anh trai.
Cô bé nhìn về phía Miên Miên, kích động kêu lên: “A!! Miên Miên và anh hai có bí mật nhỏ với nhau à?”
Miên Miên nhìn Lục Linh rồi ngẩng đầu nhìn Lục Kha Thừa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hiện đầy dấu hỏi.
“? Không ạ, em đoán ra, anh Thanh Hành chưa nói với em đâu!”
Miên Miên nói rất nghiêm túc, Lục Kha Thừa cũng hơi nghi ngờ, trông cô bé ngoan ngoãn không có vẻ gì sẽ nói dối.
Anh và Lục Linh ngơ ngác nhìn nhau, cảm thấy cực kỳ khó hiểu: “Nhưng sao em đoán ra được? Mọi người đều làm sandwich giống nhau mà, chỉ cần cho nhân, thêm xà lách và nước sốt là xong?”
Lục Linh kéo tay Miên Miên, hỏi: “Làm thế nào Miên Miên đoán được thế?”
Miên Miên giơ tay, chỉ vào mấy lá xà lách còn sót trên đĩa.
“Em thấy mấy lá kia, lúc trước em ăn cơm với anh Thanh Hành, em phát hiện anh ấy không thích thức ăn trình bày lộn xộn trên đĩa, anh ấy sẽ lặng lẽ xếp lại chỉnh tề, anh chị thấy mấy lá này xếp rất cẩn thận không, nhìn một cái là ra bệnh OCD của anh Thanh Hành!”
Lục Kha Thừa trợn tròn mắt, cúi đầu nhìn: “Thật đấy!!! Bệnh OCD của Thanh Hành vô phương cứu chữa mà!”
Cameraman phối hợp, quay cận cảnh mấy lá rau trên đĩa màu trắng.
Phần bình luận cười bò ——
[Há há há há há trời ơi, quý ông nhỏ này mắc bệnh OCD hả!]
[Tưởng tượng một đứa bé mười tuổi lặng lẽ xếp thức ăn về đúng chỗ, đáng yêu vãi]
[Nghe nói anh hai của Linh Linh là thần đồng đấy, mới mười tuổi đã học trung học cơ sở rồi. Thiên tài luôn có cá tính riêng, không ngờ Miên Miên để ý đến những chi tiết nhỏ này!]
[A nó quá nhỏ đi, cp thanh mai trúc mã thần tiên này, tôi quỳ.]
[Miên Miên lộ rồi nhá!!! Nhớ kỹ thói quen của anh trai trúc mã, hiểu hơn cả anh em ruột của người ta kìa!]
[Hiện trường bại lộ của Miên Miên.]
*****
Sau khi tất cả mọi người tập trung một chỗ, cuối cùng năm vị khách bí mật cũng lộ diện.
Miên Miên mặc váy hoa nhí nhìn thấy mẹ từ xa.
Hôm nay mẹ cũng mặc váy hoa nhí! Làn váy tung bay, mái tóc xoăn màu hạt dẻ xõa hai bên vai, trông mẹ cực kỳ xinh đẹp!
Miên Miên kích động, chạy nhanh tới, nhào vào lòng Lê Tương, hai chân quặp vào người mẹ.
Lê Tương sợ con gái ngã, vội vàng bế đứa nhỏ lên.
“Mẹ, mẹ, Miên Miên nhớ mẹ lắm! ~”
Bé con nức nở.
Tính ra, hơn một tháng rồi Miên Miên không gặp mẹ.
Đối với trẻ con, một tháng trôi qua rất lâu, mặc dù mỗi tối đều video call với mẹ nhưng lúc ấy mẹ đã mệt mõi, Miên Miên nhớ mẹ nhưng không quấn mẹ quá lâu, chỉ hỏi chuyện qua qua rồi để mẹ đi tắm rửa, nghỉ ngơi.
Miên Miên biết mẹ đóng phim rất vất vả, thường xuyên dậy từ lúc trời chưa sáng để học lời thoại.
Cho nên cô bé không nói ra mong muốn mẹ sớm hoàn thành công việc và về nhà qua điện thoại, vì bé biết lần quay lại này của mẹ là bước tiến quan trọng trong sự nghiệp của mẹ. Bé hy vọng mẹ bớt gánh nặng, hoàn thành thật tốt công việc, sớm đạt được ước mơ của mình.
Lê Tương nghe thấy lời nói non nớt của con gái, lồng ngực bên trái mềm nhũn.
Bà ôm chặt con gái, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé: “Mẹ cũng nhớ Miên Miên lắm, Miên Miên đừng khóc, mẹ hoàn thành hơn một nửa công việc rồi, không lâu nữa sẽ về nhà với Miên Miên nhé.”
Miên Miên nén khóc, nhoẻn miệng cười ngọt ngào: “Hihi, Miên Miên không khóc, mẹ phải cố gắng làm việc nhé, Miên Miên muốn xem mẹ thật xinh đẹp trên rạp phim.”
Trưởng thôn Phương Kỳ thấy vậy, vui mừng nói: “Lần này, chị Tương đến chương trình của chúng ta đúng là không dễ dàng, công việc ở đoàn phim vất vả mà còn bay cả đêm đến đây thăm ban, đúng là gia đình chị Tương tình cảm thật đấy.”
Lê Tương khách khí trả lời: “Không sao, đạo diễn trong đoàn chiếu cố tôi rất nhiều, biết con gái tôi còn nhỏ nên xếp riêng bốn ngày nghỉ cho tôi, để tôi có thể ở bên con bé hai ngày.”
Tần Mục Dã ở bên cạnh lầu bầu: “Chăm xong Miên Miên thì mẹ dành chút thời gian chăm chồng mẹ nữa đi, ở nhà mấy ngày là ba thành hòn vọng thê luôn rồi.”
Trước ống kính máy quay, vẻ mặt của Tần Sùng Lễ mất tự nhiên.
Nhưng đúng là thằng con trai ngốc này nói không sai.
Sau khi chuyển nhà không lâu, Tần Sùng Lễ có chút không quen.
Người trung niên thường hay hoài niệm hơn người trẻ tuổi, ông đã ở biệt thự cũ hơn hai mươi năm, có quá nhiều kỷ niệm ở đó.
Nếu Lê Tương ở đó lúc chuyển nhà, có lẽ tâm trạng này sẽ nhạt hơn một chút.
Nhưng vừa đúng lúc vợ đi công tác.
Ban ngày chơi cùng con gái thì không sao, chủ yếu ban đêm vắng người, một mình ông ở trong phòng ngủ rộng lớn, lạ giường khó ngủ, một lần mất ngủ không biết làm gì, ông ngẩn ngơ ngồi trên tầng thượng, bị thằng con trai ngốc Tần Mục Dã bắt gặp.
Lê Tương nghe con trai trêu đùa, đây là lần đầu tiên bà tham gia ghi hình chương trình thực tế, nghĩ đến nhiều người xem sóng trực tiếp đang cười nhạo hai vợ chồng, bà không khỏi đỏ mặt.
Trưởng thôn bắt nhịp ngay, cười trêu: “Hahaha, mọi người đều biết vợ chồng chị Tương và ba Tần rất tình cảm, ngọt ngào nhưng bây giờ chúng ta sẽ chơi một trò chơi thử thách tình cảm vợ chồng này nhé!”
Dưới bình luận cũng mong đợi ——
[Trò chơi gì vậy?]
[Cảm giác sẽ buồn cười lắm đây.]
[Nhanh lên nhanh lên, tôi muốn thấy cả nhà này đào hố nhau thế nào hahaha.]
Sau khi ôm ấp với mẹ, Miên Miên không quên anh Thanh Hành của bé.
Miên Miên kiêu ngạo nói với Lục Thanh Hành: “Là em đoán ra anh trước, Linh Linh và anh Lục không đoán ra được đâu!”
Lục Kha Thừa thấy hơi chua, nói nửa đùa nửa thật: “Thanh Hành, trong năm gia đình, mỗi nhà đều có một khách mời, nhưng hình như tổ sản xuất nhầm thế nào ấy, em là khách của bọn anh à? Em là người nhà Miên Miên mà.”
Từ trước đến này, Lục Thanh Hành luôn bình tĩnh trước những lời nói trêu ghẹo.
Lục Kha Thừa:??? Chưa gì anh đã trở thành phông nền rồi à!
…
Bác trưởng thôn bắt đầu giới thiệu luật chơi.
Trò chơi này được tổ chương trình đặt tên là “Bạn chê tôi đoán”.
Thử thách yêu cầu các vị khách từ mỗi gia đình phàn nàn những thành viên khác trong gia đình, không khách khí nói thẳng ra những khuyết điểm nổi trội nhất của người kia.
Người bị chê phải đeo tai nghe có âm nhạc, không được nghe khách mời phàn nàn, chỉ nhìn khẩu hình và động tác để đoán ra nội dung khách mời đang nói.
Trò chơi này được thiết kế để kiểm tra các thành viên trong gia đình có thật sự hiểu nhau hay không.
Uông Phỉ lắc đầu liên tục: “Đạo diễn Thi càng ngày càng lắm chuyện, đây rõ ràng là trò chơi phá nát hình tượng, chơi thế này thì hơn trăm triệu người xem sẽ biết hết dáng vẻ ở nhà của chúng tôi sao?”
Trưởng thôn Phương Kỳ không tránh thị phi, không chê chuyện lớn: “Đúng rồi, đây chính là mục đích của chúng tôi mà. Ngoài việc các ngôi sao lớn bị vạch trần hình ảnh ở nhà, mấu chốt của trò này là phải thành thật! Nếu lời phàn nàn càng khách khí hoặc không điển hình thì càng khó đoán. Quan trọng hơn là sự ăn ý giữa người nhà, càng ăn ý, càng hiểu nhau thì càng dễ hoàn thành thử thách.”
Lục Kha Thừa hỏi: “Thế đoán sai có bị phạt không?”
Trưởng thôn nói: “Nói càng nhiều khuyết điểm càng tốt, cộng tổng các lần đoán ra điểm, ba nhà nhiều điểm nhất sẽ thắng, hai nhà xếp sau sẽ thua, thua sẽ nhận hình phạt. Quy định xử phạt sẽ được công bố sau khi trò chơi kết thúc.”
Ngược lại Tần Mục Dã rất bình tĩnh: “Hừ, trò này chỉ thay đổi một tí trò bạn làm tôi đoán thôi mà? Với một người chuyên trị show giải trí thì không khó chút nào.”
Lục Kha Thừa nhìn cậu một cái: “Mỗi lần nghe cậu nói những câu này, anh lại cảm thấy cậu sắp bị vả mặt rồi đấy …”
Tần Mục Dã: “?”
*
Trò chơi chính thức bắt đầu.
Người đầu tiên lên sàn là gia đình ảnh đế Hoàng.
Chị của Thao Thao là khách mời sẽ phàn nàn về em trai sáu tuổi Thao Thao và ba ruột Hoàng Uy Châu.
Hoàng Uy Châu và Thao Thao đeo tai nghe, tiếng nhạc ầm ĩ, chỉ có thể nhìn khẩu hình của cô chị.
Chị gái này sống ở nước ngoài nhiều năm, tính cách thẳng thắn không vòng vo: “Ba tôi có quá nhiều khuyết điểm, lải nhải! Dài dòng! Nghiêm khắc!”
Chị gái thấy Thao Thao không đoán, mở miệng thật to nói lại: “Thẳng, nam!”
Linh mập cười đau bụng, không nhịn được nhắc bài: “Thẳng nam, anh Thao Thao, chị anh nói anh là thẳng nam, ai bảo lần trước anh nói em mập cơ!”
Nhìn chung, gia đình đầu tiên hoàn thành thử thách khá tốt.
Người thứ hai là Lục Thanh Hành.
Lục Thanh Hành là người không quá ưa việc nói xấu người khác, hơn nữa cậu hài lòng với gia đình của mình.
Vì lý do nghề nghiệp, tính tình của anh cả hướng ngoại bay nhảy, thỉnh thoảng sẽ hơi làm kiêu đỏng đảnh.
Nhưng khi đem ra so sánh bên cạnh Tần Mục Dã… anh cả của cậu vẫn rất hoàn hảo.
Cho nên Lục Thanh Hành nghĩ đi nghĩ lại, đành kêu Lục Kha Thừa luôn vứt đồ linh tinh, khiến cậu bé không tìm ra đồ trong nhà vốn nên đặt ở vị trí cố định, với cả hay về muộn, đôi lúc để ba mẹ lo lắng.
Bóc phốt em gái Lục Linh, cậu nói con bé rất tham ăn, lúc nào cũng ăn no căng bụng.
Đây là lần đầu tiên Lục Thành Hành tham gia chương trình giải trí, cậu bé là người dịu dàng nhưng ít nói, cảm giác đi show chưa mạnh nhưng khán giả vẫn thích xem cậu bé, mọi người thấy cậu là một bạn nhỏ thiên tài rất dễ thương.
Độ hoàn thành của Lục gia ở mức bình thường, căn bản toàn đoán lung tung.
Nhà Đại Lỵ và Phó Trạch Ngôn lần lượt lên sân, rất tấu hài.
…
Người chốt sổ là Lê Tương.
Mọi người đều nghĩ chị Tương Tương là người nhẹ nhàng, gia đình hòa thuận, cảm giác đi show cũng chưa cao nên bà sẽ không phàn nàn chồng con quá mức ngay trước ống kính.
Không ngờ rằng.
Lê Tương chơi rất thoải mái, vừa khua tay múa chân, vừa nói lớn: “Anh, Tần Sùng Lễ! Không lãng mạn, dính người, chuyện bé xé ra to, tự luyến!”
Mọi người đang hóng hớt đều sửng sốt.
“ Hình tượng người đàn ông giàu nhất nước, đẹp trai, vĩ đại đây sao? Hahahaha, chị Tương bóc phốt chồng ác quá ấy?”
Tần Sùng Lễ nghe tiếng nhạc ầm ĩ đến đinh tai nhức óc, vội vàng đoán: “Em nói anh tự luyến à? Anh ổn, anh còn tốt hơn con trai em nhiều.”
Khẩu hình từ tự luyến cuối cùng dễ đoán và dễ ghép nhất.
Mấy từ khác không đoán ra, Tần Sùng Lễ và Tần Mục Dã cố gắng một lúc lâu mới ra một từ khác.
Tần Mục Dã: “Mẹ nói ba không lãng mạn đấy chứ?”
Những từ còn lại thì chịu, mũi đạn chuyển sang người con trai.
Lê Tương chỉ con trai: “Con, nói linh tinh quá nhiều, siêu siêu siêu tự luyện, thích thức đêm, làm việc và nghỉ ngơi thất thường!”
Tần Mục Dã cũng chỉ đoán ra từ tự luyến.
Miên Miên giúp cậu đoán ra từ thức đêm.
Nhưng miêu tả không chính xác nên chỉ được tính nửa điểm.
Cuối cùng chuyển sang Miên Miên, Lê Tương nhìn cô con gái nhỏ đeo tai nghe trước mặt, bất đắc dĩ dang tay: “Con gái mẹ đáng yêu thế này, còn điều gì mẹ phàn nàn được chứ? Việc này khó quá.”
Trưởng thôn nhìn Miên Miên, cảm thấy bé con đỉnh lưu quốc dân này thật sự không có gì để chê.
Trò chơi kết thúc.
Tần Mục Dã nghe xong, không phục: “Sao con bé lại không có gì để chê? Mẹ chẳng công bằng tí nào cả, con bé không tự luyến à? Bệnh tự luyện có tính di truyền, mẹ đều ba với con tự luyện, con heo thối này chắc chắn cũng tự luyến, không phải mẹ không biết mỗi lần ra cửa, con bé lại chọn tới chọn lui quần áo, mất bao nhiêu thời gian.”
Tần Sùng Lễ bế con gái lên, để con gái ngồi trên cánh tay mình: “Đây là ưu điểm của Miên Miên, em con còn nhỏ mà đã biết theo đuổi cái đẹp, sao gọi là tự luyến được?”
Lục Kha Thừa lên tiếng bênh vực: “Anh đồng ý, Miên Miên thích cái đẹp, với cả con bé yêu cái đẹp, khác với cậu siêu siêu siêu tự luyến.”
Nhìn thấy sắc mặt Tần Mục Dã thay đổi, Lục Kha Thừa cười, đẩy hướng sang người khác: “Không phải anh, cô Tương nói đầu tiên đấy.”
Tần Mục Dã sụp đổ: “Mẹ, sao mẹ lại nói xấu con như vậy? Quá là độc ác luôn ấy?”
Lê Tương cười ấm áp, không đổi sắc mặt, gật đầu: “Mẹ ruột nói chỉ có nói thật, đâu ác độc gì đâu.”
Trưởng thôn dẫn đầu hỏi dò: “Vừa nãy chị Tương nói ông Tần thiếu lãng mạn, dính người, chuyện bé xé ra to, tự luyến, chúng tôi rất tò mò, chị Tương có thể nói rõ hơn cho mọi người bình thường ông Tần là người như thế nào không?”
Lê Tương bật cười: “Được, thiếu lãng mạn thì dễ hiểu, mấy ngày lễ, bao gồm cả sinh nhật của tôi đều giống nhau, ông ấy tặng quà lặp đi lặp lại. Còn dính người, ông ấy rất dính tôi, không nói ở nhà, ngay cả lúc làm việc, nếu cả ngày tôi không đọc tin nhắn, ông ấy sẽ nhắn hàng chục tin, chẳng có mấy thông tin giá trị, gần như nói lại một ngày của ông ấy thế nào, ví dụ như mấy giờ dậy, ăn sáng rồi cả chuyện tắc đường.”
“Hóa ra là vậy.”
Phó Sâm nói: “Ông Tần đừng giận, ngày nào vợ tôi cũng nói tôi chẳng có chút lãng mạn nào.”
Hoàng Uy Châu cũng gật đầu: “Vợ tôi cũng vậy, làm gì có thẳng nam nào như chúng ta không bị vợ nói vậy chứ?”
Uông Phỉ suy tư: “Mặc dù nghe cô Tương nói xấu rất chân thật, nhưng… không hiểu sao cháu có cảm giác bị thồn thức ăn chó là thế nào nhỉ?”
Chị Thao Thao cũng nói: “Một đống lớn thức ăn chó ấy chứ! Như ông ba thẳng hơn sắt thép của cháu, không nhớ bất kỳ ngày lễ kỷ niệm nào, ngay cả sinh nhật của mẹ cũng phải nhờ cháu nhắc! Chú Tần còn thay đổi quà cáp và cách chúc mừng đã là người đàn ông tận tâm để ý lắm rồi.”
Tần Sùng Lễ bắt lấy cơ hội, cãi lại: “Tương Tương, nghe mọi người nói đi, anh với em kết hôn lâu vậy rồi, năm nào chẳng có mấy ngày kỉ niệm các thứ, quà giống nhau là khó tránh khỏi, ai bảo vợ chồng mình sống với nhau hơn hai mươi năm rồi chứ.”
Phần bình luận dập đầu rầm rầm muốn thăng luôn.
[Quá đáng vl, bảo xem chương trình ba con, sao lại thành show ân ái thế này!!!]
[Thức ăn cho chó này chất lương quá, aaa một con chó độc thân như tôi cảm thấy bị xúc phạm.]
[Huhu ngọt ngào vãi, chị Tương Tương và tỷ phú Tần hạnh phúc quá.]
[Ừ đẹp đôi lắm ấy, nhưng mọi người đừng quên, giờ tỷ phú Tần mất chức rồi, không còn là người giàu nhất nữa, tài sản bị đóng băng, giờ phải gọi là tỷ phú phá sản Tần.]
[Quá thể đáng, giờ đang trend dụ chó sa lưới tình à?]
[Ai nói ảnh hậu Lê chưa bao giờ tham gia chương trình thực tế sẽ không có cảm giác? Cô ấy biết rõ luôn, dù chơi thua nhưng vẫn giành toàn bộ thắng lợi.]
[Hahahaha chị Tương Tương là người chiến thắng trong cuộc đời này rồi, trên có anh chồng đẹp trai nhiều tiền, dưới có con trai làm diễn viên hài nổi tiếng, con gái trắng trẻo, đáng yêu, ngọt ngào, chị Tương Tương mãi đỉnh!]
*****
Sau khi thống kế, người thắng trò chơi này là gia đình Thao Thao, Đại Lỵ và Trạch Ngôn.
Hai gia đình đoán được ít nhất là Miên Miên và Linh Linh.
Hai gia đình sẽ nhận hình phạt nhưng chưa cần làm bây giờ, đợi đến sau khi mọi người đi vào nông trại.
Cùng lúc đó, tổ sản xuất đã đến địa điểm tham quan nổi tiếng phía bắc đảo New Zealand – nông trại Agrodome.
Ở đó không chỉ có thảm cỏ xanh trải dài vô tận mà còn có những loài động vật bản địa đặc sắc.
Các bạn cừu, bò sữa, nai con, đà điểu, gà tây, thiên nga, … rất được khách du lịch yêu thích, dĩ nhiên cả loài alpaca đáng yêu nữa.
Những đàn alpaca ở đây rất ngoan, thích giao lưu với du khách.
Đây là lần đầu tiên Miên Miên nhìn thấy con vật nhỏ đáng yêu như vậy, bây giờ bé mới biết những biểu tượng cảm xúc “bé alpaca” dễ thương có thật ngoài đời.
Cô bé hào hứng chào hỏi với lạc đà nhỏ.
“Chào các bạn lạc đà, các bạn thật đáng yêu ~”
Có vẻ lạc đà cũng thích bé con mặc váy hoa này.
Hình ảnh này rất cute nên tổ sản xuất không nhịn được quay cận cảnh.
Ban đầu Miên Miên hơi lo lắng, dè dặt đưa tay, sờ lông lạc đà.
Thấy lạc đà hào phòng, không ngại bị động chạm, cô bé bạo dạn hơn, áp hẳn lòng bàn tay mềm mềm lên.
Thậm chí một con lạc đà còn chủ động nghiêng đầu, cọ cọ vào Miên Miên.
Miên Miên kích động ôm lấy nó sao đó vui vẻ ôm cả đàn lạc đà alpaca.
Khán giả truyền hình phát cuồng với cảnh này.
[Aaa hai thứ đáng yêu nhất thế giới gặp nhau rồi!]
[Cảnh báo! Hình ảnh này chứa sự dễ thương vượt ngưỡng quy định!!!]
[Cuộc gặp mang tính lịch sử!]
[Alpaca và Miên Miên siêu dễ thương, yêu yêu.]
[Xin hỏi còn thứ gì đáng yêu hơn Miên Miên và lạc đà alpaca không?]
[Không có!!! Nếu như alpaca xếp thứ hai thì chỉ có Miên Miên được xếp thứ nhất thôi!]
Loại lạc đà này hiếm thấy ở trong nước, đây cũng là lần đầu tiên Tần Mục Dã gặp chúng.
Cậu cầm máy ảnh, chuẩn bị tự sướng với đàn alpaca.
Một đàn lớn alpaca có con cao, con thấp, con béo, con gầy, lông nhiều, lông ít với màu sắc khác nhau, có màu trắng, màu nâu, màu kaki và cả màu đen.
Tần Mục Dã chọn riêng một con alpaca cỡ vừa, không gầy không béo, có bộ lông màu kaki duy nhất trong đàn.
Cậu pose dáng, tự selfie một bức.
Bé lạc đà này cũng ngoan, bị cậu ôm nhưng không giãy giụa.
Nhưng khi cậu chuẩn bị gọi Miên Miên đến chụp ảnh cùng.
Tần Mục Dã nói lớn: “Nhanh đến đây đi con heo thúi kia, ra đây xem anh chọn được con đẹp chưa này, có một không hai, có thể là con đầu đàn đấy! Nhanh đến đây chụp ảnh đi!”
Miên Miên đang chơi đùa với những con lạc đà trắng như tuyết, đúng là bé chưa chụp ảnh với con alpaca có màu lông đặc biệt này.
“Em đây!” Bé con lon ton chạy tới.
Bé khó khăn băng qua đàn lạc đà, chạy đến bên Tần Mục Dã, đột nhiên nghe thấy một tiếng bẹt ——
Một âm thanh kỳ lạ.
Ông anh đanh đá của bé chợt hét ầm lên ——
[Aaaaaaaa, con alpaca này, mày đúng là, đm con mẹ nó aaaaaaaaaaa!”
Cameraman đi cùng nhịn cười, không quên lùi về sau hai bước theo bản năng để bảo vệ mình: “Anh Dã, vừa rồi trưởng thôn đã nhắc mọi người rồi mà, alpaca rất thích nhổ nước bọt vào con người, mặc dù cậu bé này ngoan ngoãn nhưng anh ôm nó lâu quá rồi còn gì.”