Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi

Chương 24: 24: Chương 22





Tần Mục Dã so với Lê Tương càng hoang mang, anh nhìn nhóc con vẫn đang trong trạng thái yên lặng không nhúc nhích, có điểm ngốc, hai cánh tay anh dán 2 bên sườn mặt của bé, xoa xoa nhẹ: "Như thế nào không nói lời nào? em có phải hay không mệt nhọc nha? Ngoan, chào dì nhỏ nào!"
Lê Tương vừa nghe liền nói: "Bảo bảo mệt nhọc? Kia nhanh dọn dẹp một chút ngủ đi, sáng sớm hôm nay liền rời giường chạy đến sân bay, bảo bảo hẳn là rất mệt, hôm nay là ngày đầu tiên, không biết bảo bảo có thể hay không thích ứng được, Mục Dã con ngủ trễ một chút, canh em gái nha."
Tần Mục Dã nói: "Yên tâm đi mẹ, con từ trước đến nay không ngủ sớm, chờ nhóc ngủ say con mới ngủ."
Miên Miên vẫn không nhúc nhích, mọi người cho rằng bé là mệt nhọc mới ngồi thẳng ngơ ngác mà nhìn chằm chằm màn hình, ánh mắt dại ra.

Kỳ thật bé chỉ đang nghiêm túc mà quan sát người mà anh hai bảo gọi là dì đột nhiên xuất hiện trên điện thoại.

Bé trọng sinh đối với ký ức ở thế gian là tương đương mơ hồ, nhưng đối với mọi người trong nhà đều ẩn ẩn có hình dáng, một khi nhìn thấy liền sẽ nhận ra, sẽ không sinh ra tâm lý hoài nghi.

Nhưng người phụ nữ trước mặt này......!Miên Miên theo bản năng nổi lên lá chắn phòng ngự, giống như người đó không phải thân nhân người nhà của mình.

Chính là bé nhìn chằm chằm Lê Huyên mặt suy nghĩ thật lâu thật lâu, vẫn là không có hiện lên bất luận ký ức có liên quan đến bà ta.

Lê Tương cho rằng con gái mệt mỏi, thúc giục Tần Mục Dã đi dỗ em gái ngủ.

Miên Miên lại đột nhiên đã mở miệng, mềm mại mà kêu một tiếng: "dì nhỏ."
Lê Huyên trong lòng chấn động, trên mặt một chút cũng không lộ thanh sắc, ôn nhu cười: "Ai! Miên Miên thật ngoan, mệt mỏi liền đi ngủ sớm một chút, uống sữa bò rồi đi ngủ nha."
Tần Mục Dã: "dì nhó khó khi mới trở về, hai chị em mẹ tâm sự thật tốt nha, em gái có con, mẹ không cần phân tâm."
Tần Mục Dã chuẩn bị tắt điện thoại, tay nhỏ Miên Miên lại một phen nắm lấy di động của anh.

"Mẹ mẹ!"
"Ai, như thế nào? Miên Miên còn có chuyện muốn cùng mẹ nói sao?" Lê Tương cười hỏi.

Bé con tính còn trẻ con giọng nói sẽ không khiến cho bất luận ai hoài nghi: "Đêm nay trong nhà chỉ có mẹ cùng dì nhỏ sao?"
Lê Tương nói: "sao? Còn có anh cả của con nha,, mẹ đã biết, Miên Miên là nhớ anh cả đúng không, anh con đêm nay có xã giao, muộn một chút mới trở về."
Bé con nghĩ nghĩ, gằn từng chữ một mà dặn dò: "Kia mẹ phải đợi anh cả về nhà mới có thể ngủ nga."
Lê Tương khó hiểu: "Vì cái gì nha?"
Bé con cố ý vô tình mà liếc mắt nhìn Lê Huyên bên cạnh Lê Tương, còn hướng về phía bà ta ngọt ngào mà cười, cười đến khiến Lê Huyên ngẩn ra, ngón tay giấu ở phía dưới khó ai phát hiện đang run rẩy.

"Bởi vì Miên Miên nhớ anh cả nha, chờ anh cả về nhà, mẹ giúp Miên Miên nói với anh là Miên Miên rất nhớ anh nha, sau đó mới ngủ được không?"
Lê Tương buồn cười: "tốt, mẹ nhất định giúp con chuyển lời đến anh cả."
"dạ, mẹ ngủ ngon!"
"Miên Miên ngủ ngon."
Bé con giọng vui vẻ mạch lạc, người lớn cảm thấy không có bất luận dị thường gì.

Tần Mục Dã nhéo nhéo cái mũi nhỏ của em gái, không chút nào che giấu ghen ghét: "Không phải mới không đến một ngày không gặp mặt sao, em liền nhớ anh cả như vậy?"
Miên Miên không có phủ nhận.

Anh ra tay như trả thù mà mạnh mẽ xoa khuôn mặt nhỏ của bé: "Hừ, lần tới để anh cả đưa em tới đây chơi đi."
Tuy rằng Miên Miên hạ phàm thời gian ngắn, nhưng bé có lĩnh ngộ rất mạnh, bé biết thời điểm quay chương trình thực tế, sẽ bị rất nhiều rất nhiều dân cư mạng nhìn thấy.

bé biết có lời nói không thể ở trước màn ảnh nói ra.


Cho nên mãi cho đến sau khi tắm rửa xong, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, nhân viên công tác cũng sôi nổi kết thúc công việc, phát sóng trực tiếp tạm dừng, camera toàn bộ đóng máy.

Tần Mục Dã đang sấy tóc cho em gái, làm được một nửa.

Em gái đột nhiên duỗi tay ngăn lại, Tần Mục Dã còn muốn tiếp tục: "Lại sấy hai phút, còn có chút ướt."
Miên Miên nhìn anh, biểu tình nghiêm túc hỏi: "dì nhỏ vẫn luôn ở nước ngoài sao?"
Tần Mục Dã không có nghĩ nhiều: "Cũng không phải đi, dì hai bên đều ở, chủ yếu là chồng của dì có công việc ở Y quốc, thời điểm có việc Yến Kinh thì trở về một thời gian."
Miên Miên chần chờ một chút, vẫn là quyết định cùng Tần Mục Dã nói thật: "anh, dì nhỏ không thích mẹ, anh biết không?"
"?"Tần Mục Dã cảm thấy không thể hiểu được, "Vì sao nói như vậy a? dì nhỏ là em gái duy nhất của mẹ, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cảm tình khá tốt nha."
Miên Miên không cần nghĩ ngợi hỏi: "anh nhìn thế nào ra 2 người họ cảm tình tốt?"
Tần Mục Dã thân là một thẳng nam kim cương, anh cũng không biết miêu tả cảm tình cùng hữu nghị của phụ nữ như thế nào, anh gãi gãi đầu: "Dù sao......!Từ nhỏ đến lớn, chưa thấy qua mẹ cùng dì nhỏ có mâu thuẫn, nga đúng rồi!"
Hắn đè thấp thanh tuyến, dán ở bên tai em gái nói: "Miên Miên em rời đi nửa năm......!Ngay từ đầu là dì nhỏ bên cạnh mẹ, mẹ lúc ấy tâm tình thực không xong, ai đều không để ý tới, đem chính mình nhốt ở trong phòng, chỉ có dì nhỏ đưa cơm đi vào mẹ mới chịu ăn một chút."
Miên Miên càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, nhưng bé lại cái gì đều không nhớ gì cả, liền buồn bực mà nhấp miệng, không hé răng.

Tần Mục Dã có thời điểm rất khờ, nhưng có chút thời điểm đầu óc cũng thực linh quang.

Tỷ như hiện tại, anh phát hiện em gái không thích hợp, mẫn cảm hỏi: "em cảm thấy dì nhỏ không tốt? Em không phải sẽ nhìn thấy cái gì trên trán đi? Sắc khí của dì nhỏ như thế nào?"
Muội muội chỉ nhìn mặt Tỉnh Triết liền bắt được vấn đề, tuy rằng giống như có điểm mê tín, nhưng Tần Mục Dã xác thật là tin bé.

Miên Miên nghĩ nghĩ: "em cũng nói không rõ, trên trán dì nhỏ khí có rất nhiều loại màu, đổi tới đổi lui."
Đôi khi là màu xanh biển, màu thực bi thương.

Nhưng giây tiếp theo liền biến thành minh hoàng sắc, màu đại biểu cho dục vọng.

qua vài giây lại biến thành một đạo quang trắng bệch, như là bộ dáng bị kinh hách.

Miên Miên chưa thấy qua người phức tạp như vậy, bé không biết nên diễn tả như thế nào.

Tần Mục Dã như có suy tư tiếp tục giúp bé thổi tóc, ẩn ẩn để lại cái tâm nhãn: "Nói không rõ liền hôm nào rồi nói sau, hiện tại trước ngủ, chờ chúng ta về nhà hẳn là có thể nhìn thấy dì nhỏ."
Anh cảm thấy có lẽ là nhìn video không rõ, không bằng gặp mặt liền rõ ràng.

Miên Miên ngoan ngoãn nằm xuống, nho nhỏ một đoàn mặt nghiêng đáng yêu đến nhân tâm phải run.

Tần Mục Dã đột nhiên có điểm kích động, này vẫn là lần đầu tiên anh đơn độc dỗ em gái ngủ.

Anh tích cực biểu hiện: "Muốn nghe chuyện xưa sao, anh kể chuyện xưa cho em?"
Miên Miên tạm thời không suy nghĩ đến dì nhỏ kỳ quái nữa, đầu nhỏ nghĩ đến hôm nay quen được bạn mới.

Tiểu Đại Lị lớn lên xinh đẹp, ba ba bạn ấy thật cao, so với anh hai cùng anh trai Linh Linh còn cao hơn.

Ba ba Thao Thao thoạt nhìn tuổi lớn một chút, Miên Miên còn không quá hiểu biết.


bé thích nhất đương nhiên là ba ba Khương Khương, ba ba Khương Khương vóc dáng không cao, bộ dạng cũng phổ phổ thông thông, nhưng là nấu cơm ăn thật ngon, nói chuyện cũng buồn cười, Khương Khương ca ca thực nguyện ý nghe lời ông, cho nên chú ấy khẳng định là một ba ba tốt.

ba bạn nhỏ đều có điểm giống nhau, bọn họ đều có ba ba.

Ba ba Linh Linh không có tới, nhưng Miên Miên biết Linh Linh cũng có ba ba, bọn họ cả nhà đều ở trong tiểu khu gần nhà anh Hoài Dữ bên kia.

Miên Miên đến nay đều không có nhìn thấy ba ba, trong đầu chỉ có một hình dáng rất mơ hồ.

Bé mắt trông mong mà nhìn Tần Mục Dã, đột nhiên nói: "anh, vậy anh kể chuyện về ba ba cho em nghe đi."
Tần Mục Dã: "............"
"Ba ba rốt cuộc đi chỗ nào? Ba ba không cần Miên Miên sao?"
Tần Mục Dã có điểm trả lời không được vấn đề này, chỉ có thể một bên nghĩ một bên đáp: "Không phải, ba ba cũng thực yêu Miên Miên, chỉ là......!ba ba đi đến một đảo nhỏ nơi đó không có tín hiệu gì đó, nếu ba xem được chương trình này, biết em đã trở lại, ba ba khẳng định sẽ về nhà."
Tần Mục Dã tuy rằng là một người trưởng thành, nhưng kỳ thật bất quá cũng chỉ chàng trai mới hai mươi tuổi mà thôi, anh ở sự nghiệp rất có thành tựu, có kinh nghiệm phong phú, nhưng đối với sự việc trong gia đình, anh luôn theo bản năng dựa vào anh cả, anh cả đều nói tìm không thấy ba ba, anh cũng không có bất luận biện pháp nào.

Miên Miên hiện tại càng ngày càng lý giải được internet cùng di động trong sinh hoạt thế gian có tác dụng lớn cỡ nào, nếu ba ba sống ở địa phương không có di động cũng không có internet cùng tín hiệu.

Kia......!
Bé khuôn mặt nhỏ tràn đầy ưu sầu: "anh hai, chúng ta đây là tìm không thấy ba ba sao?"
Tần Mục Dã thực đau đầu, nhưng anh vẫn cố dỗ nhóc con: "Không đến mức, khả năng ba ba chỉ là gần nhất không có lên mạng, người mà, luôn muốn lên mạng, chờ ngày nào đó ba ba đột nhiên nhớ tới lên mạng, khẳng định là có thể nhìn thấy chúng ta!"
Miên Miên phiền muộn cùng ẩn ẩn lo lắng vào giấc ngủ.

Trẻ nhỏ vẫn là trẻ nhỏ, ngủ rồi giữa mày liền giãn ra, bé hơi nghiêng mình, hơi hơi cuộn tròn, càng giống một cục bột nếp mềm mại.

Tần Mục Dã chỉ nhìn em gái ngủ đều có thể tâm vui như nở hoa.

Chờ bé ngủ say, anh mới đi tắm rửa, xong trở về chuẩn bị lên giường, lại phát hiện có 2 con muỗi ong ong ong mà ở bên cạnh em gái.

Anh hoài nghi con muỗi đáng chết này canh lúc anh không ở đây đã cắn em gái!
Tần Mục Dã tức giận, đối với muỗi đại khai sát giới, lại chạy ra đi tìm nhân viên công tác muốn đồ vật đuổi muỗi, lấy về tới dùng mới an tâm nằm xuống.

***
Có lẽ là ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó.

Miên Miên như nguyện ở trong mộng nhìn thấy ba ba.

Bé mới đầu thực vui vẻ, muốn chạy tới ôm ông.

Nhưng là chạy lên liền phát hiện không quá thích hợp, chân chính mình, giống như biến lớn, thân thể cũng biến lớn.

Bé kinh ngạc mà nhìn nhìn cửa sổ, ảnh ngược ở cửa sổ thấy được chính mình.


Đó là......!khi bé lớn lên.

Đây là lần đầu tiên Miên Miên ở trong mộng nhìn thấy chính mình đã lớn lên, không khỏi nhìn chằm chằm cửa sổ nhìn trong chốc lát.

Chờ thời điểm bé quay đầu lại tìm ba ba, lại phát hiện ba ba nằm ở trên giường bệnh.

Bé chạy đi vào, nhìn đến đầu tóc ba ba đã có một nửa là màu trắng, hơn nữa màu trắng loại này không phải giống anh hai vì truy đuổi thời thượng dùng thuốc nhuộm tóc.

Miên Miên biết, loại này tượng trưng cho việc người phàm đã tới tuổi già.

Trên giường bệnh ba ba đã tới tuổi xế chiều.

Ông cả người đều cắm nhiều ống tiêm, bên cạnh ngăn tủ còn có vài cái dụng cụ kỳ kỳ quái quái.

Miên Miên đột nhiên nhớ tới ở nhà chính mình mấy ngày hôm trước tùy tiện xem được một bộ phim truyền hình.

Bên trong có một bà cố nội, thời điểm lâm chung chính là như vậy.

Miên Miên đột nhiên liền đỏ hốc mắt, nhỏ giọng kêu ông: "Ba ba......"
Người đàn ông tuổi già trên giường bệnh, run rẩy dơ tay, giống như dùng hết toàn bộ sức lực cuối cùng, cầm tay con gái.

ông thanh âm tang thương mất tiếng, suy yếu vô lực: "Miên Miên, ba ba về sau không thể chiếu cố con, con đã trưởng thành, là cô gái đã hai mươi tuổi, không cần tùy hứng, đáp ứng ba ba, không cần cùng Phó Trạch Ngôn lui tới, phải chăm sóc tốt chính mình, được không?"
Miên Miên căn bản nghe không hiểu ba ba đang nói cái gì, nhưng bé biết đây là ba ba trước lâm chung dặn dò, bé chỉ nghĩ lập tức đáp ứng ông.

Chính là bé hơi hơi hé miệng, lại phát không ra thanh âm.

bé lo lắng, Tần Sùng Lễ trên giường bệnh biểu tình thống khổ, thanh âm lộ ra tuyệt vọng, ông gần như cầu xin: "Miên Miên, con liền đáp ứng ba ba, làm ba ba yên tâm mà đi thôi, không cần để ba ba mang theo lo lắng rời đi được không, ba ba cầu con."
Miên Miên Ba tuổi rưỡi lý giải không được ba ba đang nói cái gì.

Hơn nữa ở cảnh trong mơ, giống như thân thể này bé khống chế không được, bé cũng không mở miệng được.

Bé rất muốn khóc, trong lòng thực áy náy, giống như biết rõ chính mình làm rất nhiều điều sai trái, thực xin lỗi ba ba.

Chỉ số sự sống nhanh chóng tuột giảm.

Tần Sùng Lễ như cũ lôi kéo tay con gái, cuối cùng chấp niệm duy nhất của ông cũng không đáp ứng được.

"Miên Miên, Miên Miên, đáp ứng ba ba, Miên Miên, ba muốn nghe lời nói của con."
......!
Bé con là từ trong mộng khóc tỉnh.

Bé mặt đầy nước mắt, chính là vừa quay đầu, nào có ba ba, chỉ có một anh trai ngủ nhiều.

Miên Miên trong lòng thực sợ hãi, bé sợ hãi trong mộng hết thảy là thật sự, bé theo bản năng ỷ lại Tần Mục Dã, muốn đánh thức anh, tay nhỏ lung tung lau lau nước mắt, ướt dầm dề tay nhỏ nhẹ nhàng đẩy anh: "anh trai, anh mau tỉnh."
Tần Mục Dã đang ngủ ngon lành, bị bé con đụng tới cũng không có tỉnh lại, chỉ là động tác biên độ rất lớn mà trở mình, tiếp tục hô hô ngủ, thậm chí còn đánh lên.

Miên Miên: "............"
Bé con hoảng hốt đến không được, bé chính mình bò xuống giường, mang dép lê nhỏ chạy ra ngoài.

Bé cũng không biết chính mình muốn chạy tới nơi nào, trong lòng chỉ có một ý niệm, chính là tìm ba ba.


Nhất định phải tìm được ba ba.

"Ba ba, ba ba......!ba rốt cuộc ở đâu? Vì cái gì không cần Miên Miên? Miên Miên sẽ nghe lời, Miên Miên sẽ không cùng Phó Trạch Ngôn lui tới......"
Tuy rằng bé căn bản cũng không biết Phó Trạch Ngôn là ai, lại chân tình thật cảm mà một bên chạy một bên khóc, một bên khóc một bên thề.

Chạy vội chạy vội, ven đường thoát ra một con chó lớn tuyết trắng
Miên Miên bị hoảng sợ, bé có một chút sợ chó, đặc biệt là sợ nghe được tiếng chó kêu.

Nhưng chú chó này chạy tới liền lẳng lặng mà đứng ở trước mặt bé, cũng không có kêu.

Miên Miên tò mò mà trừng lớn đôi mắt nhìn kỹ, chú chó này cái đuôi cũng quá lớn đi.

Không giống......!
Này, giống như không phải chó, mà là một con......!Hồ ly!
Miên Miên đầu nhỏ ong một chút, nãi thanh nãi khí mà kêu: "Tư Mệnh thúc thúc, thúc làm gì nha!"
bé là nằm mơ khóc đến quá hung, tâm tình bi thương, mới có thể nhất thời không nhận ra.

Tuy rằng bé không có gặp qua nguyên hình Tư Mệnh thúc thúc, nhưng đều là thần tiên, Tư Mệnh tới gần linh khí bé có thể cảm nhận được.

Lớn lên vừa giống chó vừa giống hồ ly ho khan một tiếng, tạm dừng một giây, mới hóa thành hình người.

Miên Miên sốt ruột mà túm túm cổ tay áo anh: "Tư Mệnh thúc thúc, thúc không phải nên trở lại Tiên giới sao? Vì cái gì còn ở nơi này? thúc có phải hay không bị thương?!"
Tư Mệnh có mấy vạn năm tu vi, sớm đã liệt vào tiên ban, không phải tiểu tiên bình thường, hắn là thượng thần tôn quý.

Loại trình độ tu vi lớn này cơ hồ là không có khả năng hóa thành nguyên thân.

Trừ phi là bị trọng thương, tu vi thiệt hại.

Tư Mệnh lắc đầu, đem bé con bế lên: "Không có, tiểu thần chỉ là ở tại vùng hoang vu dã ngoại hóa thành nguyên hình tương đối thuận tiện một chút."
Đường đường Tư Mệnh tinh quân vẫn còn muốn mặt mũi.

Hắn mới sẽ không nói, kỳ thật hắn là bởi vì ở tiệm net chơi game đến nghiện, liên tục suốt đêm, quá hạn chưa phản hồi Tiên giới, bị Thiên Quân chỉ trích, tạm thời muốn hắn ở lại thế gian, mẹ kiếp mà.

nguyên lời Thiên Quân nói là: "Ngươi đường đường một thượng thần, thân phận tôn quý, tu vi cao thượng, thế nhưng vì một trò chơi ở thế gian mê hoặc, suốt ngày trầm mê, không buồn ăn uống, ta xem ngươi dứt khoát lưu tại thế gian, chơi 100 năm rỗi hẵn trở về."
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn âm thầm bảo hộ Miên Miên, bởi vì triển khai tu vi khoảng cách không gian hạn chế, Miên Miên cùng Tần Mục Dã đi vào đảo thu chương trình, Tư Mệnh sợ có tình huống khẩn cấp hắn vô pháp di chuyển lại đây, liền cũng đi theo chuyến bay qua tới.

Tư Mệnh nhéo nhéo mặt bé: "Ngươi đều không có thuật pháp, chỉ là cái đứa trẻ phàm nhân ba tuổi rưỡi, như thế nào có thể một mình chạy loạn, ân?"
Trên khuôn mặt nhỏ Miên Miên còn treo nước mắt, bộ dáng miễn bàn có bao nhiêu đáng thương.

Bé hít hít cái mũi, nãi thanh nãi khí mà cầu xin: "Tư Mệnh thúc thúc, thúc giúp ta tìm xem ba ba của ta được không? Cầu xin thúc, ta thật sự nhớ ba ba nha."
Miên Miên tuy rằng tuổi nhỏ, lại có ngạo cốt Thiên Quân đế cơ, không phải sẽ tùy tiện cầu tình người khác.

bé có lẽ đã suy nghĩ qua.

Bé biết ở thế gian anh cả có thân phận là gì, cũng biết Tần gia là gia đình như thế nào, đến anh cả đều tìm không thấy ba ba, nếu không cầu Tư Mệnh, khả năng thật sự trong khoảng thời gian ngắn không thấy được ba ba.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.