Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi

Chương 26: Tần Mục Dã sợ hãi: “…Ba?”



Edit: Thư

Khuôn mặt Lục Kha Thừa biến sắc, im lặng không nói gì trong chốc lát.

Tổ làm chương trình cũng không ngờ sẽ nghe được vấn đề nhạy cảm như vậy từ miệng một đứa trẻ ba tuổi rưỡi.

Chị gái trợ lý vội vàng chạy đi xin ý kiến của đạo diễn xem có nên dừng hình bên phía Lục Kha Thừa và thay một cảnh khác vào không, tránh cho khi phát sóng trực tiếp sẽ xảy ra phiền toái không cần thiết.

Đạo diễn Thi phất tay, ra hiệu không cần quan tâm, cứ quay như bình thường.

Liên quan đến cuộc chiến giữa hai đỉnh lưu, các nhân viên vừa mong đợi vừa lo lắng.

Lục Kha Thừa yên lặng một lúc, hồi phục lại, anh vuốt tóc bé con, nhẹ nhàng nói: “Miên Miên nói đúng, từ giờ anh sẽ nhắc nhở người hâm mộ chú ý phát ngôn, anh và anh của em là hai người khác nhau, không phải hai đầu chiến tuyến, fan hai nhà cũng không nên giữ thái độ như vậy.”

Nói đúng ra Lục Kha Thừa không biết mối quan hệ này hình thành từ khi nào.

Hai năm trước, anh công khai chê bai tác phẩm của Tần Mục Dã trong chương trình âm nhạc, đơn thuần xuất phát từ gu thẩm mỹ và lập trường công việc cá nhân, không hề có ý định gây thù chuốc oán với Tần Mục Dã.

Sau đó Tần Mục Dã đăng weibo phàn nàn và đặt câu hỏi về độ chuyên nghiệp của anh, nhưng cuộc thảo luận luôn nằm trong phạm vi những sáng tác ấy.

Vậy mà mọi người trên mạng và hai fandom không nghĩ vậy, họ nhân rộng mâu thuận, lâu dần biến thành đối phương có bất kỳ động tĩnh gì cũng lao vào chửi rủa.

Lục Kha Thừa vốn là người lạnh nhạt và rõ ràng, anh gia nhập giới giải trí chỉ để theo đuổi lý tưởng âm nhạc nên không quá chú ý đến hành vi của fan hâm mộ.

Vào giai đoạn đỉnh cao, số lượng người hâm mộ tăng lên quá lớn, không thể quản lý hết được.

Tần Mục Dã là thiếu gia nhà giàu tùy ý, bốc đồng, Lục Kha Thừa cho rằng cậu ấy cũng không để ý đến vấn đề ấy.

Thế nhưng bây giờ em gái ba tuổi rưỡi lại nói đến…

Lục Kha Thừa đột nhiên cảm thấy thời gian qua bản thân tự do phát triển, nhưng quả thực chưa giải quyết thấu đáo mọi việc.

Miên Miên chăm chú gật đầu: “Anh Lục là người rất tốt nhưng anh trai em cũng không phải người xấu, cả hai người đều không nên bị mắng.”

Cô bé ngây thơ nói những lời từ tận đáy lòng khiến toàn bộ nhân viên ở đó yên lặng.

Phần bình luận hay nhảy tanh tách cũng trật tự.

Một lúc lâu sau mới có tiếng tinh tinh.

[Hai năm qua hai nhà Tần Mục Dã và Lục Kha Thừa chiến đấu hăng say như vậy nhưng thực ra hai người họ có mối thù gì lớn đâu.]

[Đúng vậy, không thấy Thừa tổng đối xử với Miên Miên tốt thế nào à?]

[Họ chỉ khác nhau ở gu âm nhạc thôi, giờ kiếm được bát cơm trong ngành khó lắm, hai người họ đều vô tội.]

[Hai năm nay Tần Mục Dã bị hại nhiều thật, gần đây còn bị bệnh nhân tâm thần bốc phốt, tí nữa thì bị out khỏi ngành]

[Lục Kha Thừa cũng đen không kém, mấy năm nay Tần Mục Dã xảy ra chuyện gì, fan lại tràn sang nói anh làm, chẳng hiểu cái kiểu logic từ đâu?]

Nhưng, phòng khách yên ắng được không lâu, Tần Mục Dã đã hoảng loạn chạy vào.

Tay cậu ướt đẫm, biểu cảm lúng túng: “Xin lỗi, tôi không may dìm chết hoa nhà anh mất rồi…”

Anh vừa định đứng dậy đi xem vườn hoa, em gái Lục Linh chạy bạch bạch xuống, lo lắng cầu cứu: “Anh ơi, anh ơi, nó không xuống được! Linh Linh không xả bồn cầu được, làm sao bây giờ!!!”

Lục Kha Thừa: “…”

Lục Kha Thừa bận như con quay, xử lí vườn hoa đang chìm trong biển nước trước.

Tần Mục Dã cầm bình nước, mở nhầm nắp, đổ cả bình vào chậu hoa, cậu không biết phía dưới mỗi chậu đều có lỗ nên đang loay hoay không biết đổ nước ra kiểu gì.

Lục Kha Thừa giơ chậu hoa lên cao để nước nhỏ xuống.

Nước chảy nhỏ giọt, anh đưa chậu hoa cho Tần Mục Dã, dặn: “Cậu cứ giơ thế này để nước nhỏ hết xuống, tôi lên tầng xem một chút.”

Lục Kha Thừa vội vã chạy lên phòng vệ sinh trên tầng, xử lý vụ bồn cầu bị tắc của em gái.

Phần bình luận vừa nghiêm túc được vài giây lại cười vang.

[Hahahahaha Thừa tổng bận vãi!!!]

[Tần Mục Dã: Tôi không tưới hoa, tôi tắm cho hoa.]

[Linh Linh cũng ngốc không kém hahahaha. Tuy cô bé còn nhỏ nhưng tôi thấy tính của cô bé rất giống Tần Mục Dã, họ giống hai anh em hơn hahaha.]

[Thừa tổng thấy quá khó khăn, vừa mới tận hưởng phút giây yên bình ngắn ngủi với Miên Miên, ngay lập tức bị em gái và ông anh kia phá vỡ hahaha.]

***

Tần Mục Dã hết sức cố gắng…

Căn nhà đã được dọn dẹp “gần như xong xuôi”.

Bữa trưa ăn nhẹ, bữa tối sẽ đẩy sớm hơn một chút.

Tần Mục Dã chuẩn bị trong phòng bếp.

Miên Miên và Lục Linh lấy được khá nhiều nguyên liệu, có cà chua, trứng, dưa chuột, thịt nạc, mỳ sợi và cả tôm tươi.

Trải qua hai ngày lên voi xuống chó, Tần Mục Dã không còn tự tin vào trình độ của bản thân, biết mình biết ta nói: “Hai đứa nhớ chuẩn bị tâm lý trước, hai anh không biết nấu cơm đâu, có thể sẽ làm lãng phí thức ăn các em vất vả đi tìm. Nhưng yên tâm, anh sẽ cố hết sức! Nếu như không được… chúng ta lại chạy đến nhà quyền vương Khương xin cơm!”

Lục Linh mở to mắt, lắc đầu: “Không phải, anh Miên Miên không biết nấu ăn nhưng anh em biết nấu mà!”

Tần Mục Dã: “…???”

Lục Kha Thừa thành thạo đánh trứng với cà chua đã cắt miếng vừa phải, mặt không thay đổi, nói: “Ừ, đúng là tôi biết nấu một vài món đơn giản.”

Tần Mục Dã không tin vào mắt mình: “Thế sao hôm qua anh còn đưa Lục Linh đến nhà anh Khương Diệu ăn chùa cơm?”

Lục Kha Thừa: “Linh Linh đòi chơi với Miên Miên, tôi biết cậu và Miên Miên sẽ sang đó ăn cơm nên mới sang.”

Lục Linh lanh lợi gật đầu: “Đúng ạ, hôm qua em mới biết Miên Miên thích anh trai biết nấu ăn nên tối nay chúng ta không cần sang nhà Khương Khương nữa, em muốn anh trai biểu diễn một bữa, anh em nấu cơm giỏi lắm đấy.”

Miên Miên ngẩng đầu, ánh mắt mong đợi nhìn anh: “Thật ạ? Anh Lục cũng biết nấu cơm ạ?”

Lục Kha Thừa khiêm tốn: “Anh chưa đến trình độ đầu bếp như ba Khương Khương, anh chỉ biết làm mấy món đơn giản, kiểu mọi người vẫn thường ăn thôi.”

Tần Mục Dã: “…” Nói thế là nói tôi bất bình thường đúng không?

Tuy trong lòng tức giận.

Nhưng Tần Mục Dã vẫn để đầu bếp Lục phụ trách bữa tối nay.

Tôm luộc chấm với nước tương pha kiểu truyền thống của Đông Nam Á, ăn siêu ngon.

Màu sắc, hình thức và hương vị của món trứng tráng cà chua khỏi chê.

Được yêu thích nhất là món mỳ xào trộn xốt đặc biệt thương hiệu ông Lục.

Thịt nạc băm nhỏ, trộn cùng dưa chuột và nước tương, rưới lên vắt mỳ vừa luộc qua, tỏa ra mùi thơm nức mũi.

Tần Mục Dã ăn bát đầu tiên, nghĩ trong lòng: Ơ, cũng được phết. 

Ăn bát thứ hai, cậu nghĩ: Mẹ cái bát này nhỏ thế nhỉ.

Ăn hết bát thứ ba, nhìn cái nồi trống rỗng, cậu nghĩ: Món mỳ xào ngon thế! Tại sao trên đời lại tồn tại một Lục Kha Thừa vừa đẹp trai, vừa biết hát, vừa biết tết tóc cho em gái, vừa biết nấu ăn cơ chứ!!!

Con người ngang ngược gì thế này! Quá trái với khoa học!

Lục Kha Thừa nhìn biểu cảm chưa thỏa mãn của cậu, đành nói: “Nếu không ngày mai cậu lại mang Miên Miên tới, tôi làm cơm tiếp cho, làm cũng đơn giản lắm, tôi có thể dạy cậu, về mà làm cho Miên Miên.”

Phần bình luận nhảy lên một tràng ha ha ha ha.

[Hahahaha nhìn là biết thơm lắm đấy, thật ra đây là chương trình ẩm thực phải không?]

[Vừa đúng lúc tôi đặt đồ ăn nhanh, vừa ăn vừa xem, đánh rơi mất một miếng rồi~]

[Tần Mục Dã: Tôi là ai, đây là đâu, sao tôi lại ăn cơm của đối thủ làm? Mà món mỳ xào này ngon quá. Aaaa đổi em gái lấy thêm hai bát mỳ có được không nhỉ???]

Ngày thứ ba có không ít thử thách đòi hỏi thể lực nên ê kíp chương trình khuyên mọi người đi nghỉ sởm tối nay.

Sau khi Miên Miên tắm rửa xong, chèo lên giường, cô bé dựa vào đầu giường, uống bình sữa bột Tần Mục Dã pha cho. 

Tần Mục Dã nhìn em gái uống sữa, cũng cảm thấy đói.

Không có đồ ăn vặt, cậu chỉ có thể đến phòng của nhân viên trong đoàn mang thùng mỳ ăn liền về.

Lúc quay về chuẩn bị rót nước úp mỳ, cậu phát hiện em gái vốn đã ngồi ngoan trên giường lại chui xuống đất chơi cùng con chó trắng to!

Tần Mục Dã tối mặt, đi nhanh tới, bế cô bé như xách rổ rau lên giường. 

“Sao em lại thế, tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị đi ngủ rồi còn chơi với chó! Không sợ bẩn hả!”

Miên Miên đạp chân, giùng giằng muốn xuống giường: “Đây không phải là chó, chú ấy là hồ ly!”

Lúc này đã hết ngày, camera đều tắt.

Miên Miên không có ý định giấu giếm, chú Ty Mệnh là người thân của cô bé, bé định giới thiệu chú với anh hai.

Tần Mục Dã liếc mắt một cái, giễu cợt: “Hồ ly á? Thôi thôi, rõ là Samoyed, mà sao nó lớn thế nhỉ! Hay là con này bị nhầm giống.”

Con Samoyed “nhầm giống” cười khẩy.

Tần Mục Dã tập trung nghe: “Tiếng gì đấy? Miên Miên em có nghe thấy không? Sao anh nghe thấy tiếng cười của con trai?”

Cậu nghi ngờ trong lòng, nhưng không quá để ý, cầm ấm nước chuẩn bị úp mỳ.

Vừa đổ đầy nước, quay đi quay lại không thấy gói gia vị đâu.

Cậu quay đầu nhìn bé con trên đầu giường: “Đừng nghịch, đưa gói gia vị cho anh.”

Cô bé ôm bình sữa, ngây thơ vô tội: “Không phải, Miên Miên có cầm đâu.”

Tần Mục Dã híp mắt, giơ tay muốn cù cô bé: “Còn nói không hả? Ở đây có mỗi hai anh em, em không cầm chẳng lẽ ma cầm à?”

Miên Miên lắc đầu, chỉ ra sau cậu: “Không phải ma, là chú Ty Mệnh cầm.”

Tần Mục Dã quay đầu, bắt gặp con Samoyed đang ngậm túi gia vị. 

“Con bà nó!” Cậu đi nhanh đến, “Con chó này chưa biết mùi võ phải không? Muốn ăn đánh à?”

Con Samoyed cũng nói nhỏ: “Tôi thấy cậu mới giống chó.”

Trong đầu Tần Mục Dã nổ một tiếng, vô thức lùi về phía sau, hai chân mềm nhũn.

Đó là một giọng nam, còn rất trẻ, có vẻ không lớn hơn cậu là mấy…

“Mẹ nó quái vật, sao nó nói được tiếng người, em gái cứu anh aaaaaaaaa.”

Cậu nhảy lên giường, ôm chặt em gái mới cao được 90cm, sợ hãi run bần bật.

Miên Miên bất đắc dĩ nhìn hai người đàn ông.

Cô bé dang tay: “Chú Ty Mệnh, đừng đùa nữa, để Miên Miên uống xong sữa đã nào?”

“Được.”

Con Samoyed cười lạnh, biến thành một thiếu niên cao 1m8 ngay trước mặt Tần Mục Dã.

Lại còn là… một thiếu niên ăn mặc thời thượng, tóc nhuộm màu xám trà sữa!!!

Tần Mục Dã ôm chặt em gái vào lòng, tất cả tế bào đều run rẩy: “Mày mày mày mày là cái thứ gì! Cấm đụng vào em gái của tao, nếu không tao tao… sẽ liều mạng với mày!”

Miên Miên bị cậu ôm không thở nổi, mất rất lâu mới chui được đầu ra khỏi lòng Tần Mục Dã.

“Anh hai, đây là chú Ty Mệnh, chú xuống dưới này cùng với em.”

Tần Mục Dã trợn mắt, nhìn thiếu niên đẹp trai, rồi lại nhìn em gái đang rất bình tĩnh trong lòng.

“Thằng đấy thằng đấy… là yêu quái chó à?”

Biểu cảm của Ty Mệnh cực kỳ tệ: “Cậu mới là chó! Cả nhà cậu là chó! Thượng thần như tôi đường đường là một con hồ ly trắng cao quý.”

Miên Miên mếu máo: “Cháu không phải là chó đâu!”

Tần Mục Dã bị dọa lạnh cả sống lưng, không còn tâm tình ăn mỳ, phải nhờ Miên Miên giải thích đi giải thích lại mới nắm được vấn đề.

Con Samoyed này là một con hồ ly, hơn hết là một thiếu niên… không phải yêu quái mà là thần tiên, là Ty Mệnh Tinh Quân xuống dưới hạ giới cùng cô bé.

Tần Mục Dã nhìn em gái bằng ánh mắt phức tạp: “OMG, em tôi là thần tiên này.”

Miên Miên: “Thế chẳng lẽ từ trước đến này anh đều nghĩ em nói linh tinh à?”

Tần Mục Dã: “Ừ.*”

*: Biểu tượng cảm xúc hình con vịt mang nghĩa chế giễu.

Khóe môi Ty Mệnh giật giật, anh nhìn một cách khinh thường: “À, người phàm ngu muội.”

Tần Mục Dã biết anh là thần tiên đi cùng em gái, lá gan lớn hơn chút, trong đầu nghĩ thần tiên sẽ không làm hại dân lành!

Cậu ôm em gái, kiên cường nói: “Thần tiên thì sao, anh tới đây làm gì? Hơn nửa đêm chạy tới phòng của em gái tôi là không được!!”

Miên Miên kéo tay cậu: “Anh hai, anh phải lịch sự với chú Ty Mệnh, chú ấy là thần Ty Mệnh đấy!”

Tần Mục Dã không xem mấy thể loại thần tiên đại hiệp nên không biết Ty Mệnh là chức gì.

Cậu hất cằm: “Thì sao?”

Miên Miên: “Chú Ty Mệnh có một quyển sổ ghi chép trần gian, là nơi ghi lại mọi việc dưới trần thế, sống chết của mọi người đều nằm trong tay của chú ấy.”

Ty Mệnh cảm thấy bánh bao nhỏ nói rất đúng.

Anh tìm trong áo khoác một lúc, lấy ra một quyển sổ, thêm cả cái bút bi.

Tần Mục Dã hoảng sợ nhìn tay anh cầm bút: “Mẹ nó, cái gì mà ghi chép trần gian, death note à?”

Ty Mệnh cười khểnh: “Ừ, cứ cho là như vậy đi.”

Tần Mục Dã: “Sao sao anh dám!”

“Vì sao không? Cậu ngang ngược không coi ai ra gì, thượng thần như tôi phải trừng phạt là đúng rồi, không trái với lẽ trời.”

Miên Miên đau lòng sờ bàn tay lạnh như băng của anh hai, hơi giận: “Chú Ty Mệnh, không được trêu anh của cháu, nếu không cháu giận đấy!”

Ty Mệnh thu tay lại: “Tiểu thần chỉ muốn dọa cậu ấy thôi.”

Tần Mục Dã cảm động, quả nhiên chỉ có em gái thương cậu, cậu có một cô em gái vừa ngọt ngào vừa ấm ấp, hạnh phúc biết bào.

Miên Miên sờ đầu anh hai: “Biết anh hai chỉ là người phàm ngốc nghếch mà chú Ty Mệnh còn nói lung tung! Chú nói đi! Sao muộn thế này còn tìm Miên Miên vậy ạ?”

Tần Mục Dã bị sờ đầu ngây người.

Người phàm ngốc nghếch?

ĐCM, sao tôi có cảm giác đang bị em gái sỉ nhục nhỉ?

Ty Mệnh nói chuyện chính: “Bầu trời có dấu hiệu xấu, mai sẽ có chuyện không may xảy ra, Miên Miên phải cẩn thận.”

***

Buổi sáng thứ hai, sau khi ăn sáng xong, trưởng thôn Phương Kỳ tuyên bố: “Hôm nay thời tiết khá tốt, bầu trời trong xanh, các bố, các anh và các bé sẽ được tham gia nhiệm vụ được coi là thú vị nhất trong chương trình. Chính là đua mô tô nước.”

Nghe thấy mô tô nước, bạn nhỏ nào cũng hưng phấn.

Nhất là hai bé trai Thao Thao và Khương Khương.

Tần Mục Dã cũng thích thú, nếu so việc nhà và nấu nướng, cậu thua xa các ba và các anh khác.

Nhưng với loại hoạt động đua mô tô nước đầy kích thích này, cậu có ưu thế tuyệt đối.

Trước khi thi đấu, Tần Mục Dã tràn đầy ý chí, đeo kính râm, tự mãn hỏi bánh bao nhỏ: “Thế nào, thấy anh đẹp trai không? “

Miên Miên lo lắng trong lòng: “Anh hai… chúng ta không làm nhiệm vụ này được không?”

Tần Mục Dã thay đổi sắc mặt, nở nụ cười, xoa xoa khuôn mặt bé con, nói thầm bên tai cô bé: “Em tin lời của con hồ ly kia hả!? Anh ấy nói đùa thôi.”

Miên Miên không chắc lắm, cô bé không nhìn ra dấu hiệu tai họa trên mặt anh hai.

Chú ấy nói trời có dấu hiệu xấu, vậy chắc không nhắm vào anh hai rồi.

Trước khi bắt đầu, cô bé cầm chặt áo phao, bắt Tần Mục Dã phải mặc, mình cũng mặc một bộ nhỏ, cài khuy thật chặt.

Tần Mục Dã cảm thấy chiếc áo phao màu cam chói lọi này sẽ làm tổn hại nghiêm trọng hình tượng của anh.

Tham gia chương trình này đã như bê đá chọi chân mình rồi! Mãi mới được đưa em gái đi đua mô tô nước, phải đẹp trai ngời ngời chứ, má!

Nhưng nếu cậu không mặc, em gái sẽ không chịu chơi tiếp, cậu đành thỏa hiệp.

Nhóm trẻ con đều mặc áo phao, nhưng người lớn không có.

Miên Miên chạy lạch bạch đến trước mặt Phương Kỳ, kéo ống tay anh: “Chú trưởng thôn, chú bảo mọi người đều mặc áo phao vào đi!”

Thật ra, các show của đài Ninh Mông đều có biện pháp bảo hộ cao, thuyền cứu nạn ở rất gần để đảm bảo an toàn.

Hơn nữa, đây là một hoạt động giải trí thường thấy của du khách, không có gì nguy hiểm, để thêm phần mãn nhãn nên nhóm người lớn mới không được mặc áo phao.

Nhưng Miên Miên rất kiên quyết nhắc đi nhắc lại.

Phương Kỳ không còn cách nào khác, bé con có ý thức an toàn là rất tốt, anh không thể không thương lượng lại với nhóm người lớn, buộc mọi người phải mặc áo phao.

Phần bình luận xuất hiện một vài ý kiến.

[Ơ? Sao thấy bé Miên Miên hôm nay không đúng lắm? Kiểu rất bá đạo nhé.]

[Bá đạo đâu? Bé như vậy mà có ý thức an toàn rất cao, đúng là ba mẹ dạy tốt!]

[Đúng là hơi quá rồi, tôi hay chơi trò này mà, không cần mặc áo phao đâu, huống hồ bọn họ còn đang quay chụp trực tiếp, không có rủi ro đâu.]

[Hahaha bé con thích sống, sợ chết rồi.]

Sau khi thi đấu một tiếng.

Tất cả đều diễn ra thuận lợi, Tần Mục Dã thắng hai lần liên tiếp, Miên Miên vui vẻ, hoan hô cho cậu.

Nhưng gần sát điểm kết thúc của lần thi cuối, mọi người bắt đầu vọt lên để về đích.

Đột nhiên trời tối sầm, sét ầm ầm vang lên, mặt trời vừa mới chói chang bị mây đen che kín, tầng mây hạ thấp, mưa bắt đầu xối xả, gió thổi to, sóng biển cuộn trào.

Giông bão nổi lên, nhanh đến nỗi không thể tưởng tượng ra được.

Nhân viên chương trình hô to: “Trạm quan sát thiên văn mới thông báo, có bão! Bão lớn lắm, mọi người nhanh chóng di chuyển về đi!”

Tình huống xảy ra đột xuất, nhóm người lớn chưa kịp hoàn hồn.

Tiểu Đại Lỵ bịt lỗ tai, kêu một tiếng, gào khóc.

Cô bé chỉ tay ra xa, khóc đến khó thở.

Thao Thao nhìn theo tay của Đại Lỵ, hoảng sợ kêu lên: “Có thuyền bị lật, đang bị sóng cuốn vào trong!”

Cách đó không xa, một thuyền đánh cá bị sóng đánh bất ngờ, một giây sau biến mất không dấu vết.

Mọi người bỏ lại mô tô nước, chèo lên thuyền cứu nạn, chuẩn bị quay về bờ.

Nhưng sóng càng lúc càng lớn, thuyền cứu nạn không đủ sức chống cự, trôi nổi lênh đênh.

Các bạn nhỏ khóc lớn, ngay cả Lục Linh luôn lạc quan cũng khóc nức nở.

“Anh ơi, chúng ta sẽ chết ạ?”

Lục Kha Thừa ôm chặt cô bé, ấn đầu bé vào ngực: “Không đâu Linh Linh, đừng sợ, có anh ở đây.”

Trạm quan sát chưa bao giờ bỏ qua cơn bão lớn bất ngờ.

Và đài Ninh Mông chưa bao giờ trải qua tình huống như thế này…

Tuy tất cả đều an toàn nhưng trong lòng ai cũng lo lắng.

Tần Mục Dã ôm chặt em gái. 

Cậu rất hối hận lúc trước không nghe lời em gái từ bỏ nhiệm vụ.

Em gái là thần tiên.

Tại sao cậu không nhớ em gái là thần tiên cơ chứ!

Miên Miên nhìn màu sắc trên trán mọi người, thấy không có gì thay đổi, tuy sóng lớn nhưng sẽ không xảy ra chuyện gì, mọi người đều bình an.

Cô bé đưa tay vuốt mặt Tần Mục Dã, thơm nhẹ lên mặt cậu: “Anh hai đừng sợ, Miên Miên sẽ bảo vệ anh.”

Giọng bé con vừa ngọt vừa ấm, lại vô cùng cứng cỏi.

Tần Mục Dã ôm chặt em gái mềm mại, trong lòng tràn đầy sức mạnh.



Lúc này, phía xa xa vang lên tiếng của một con tàu lớn.

Mọi người nhìn quanh, phát hiện một người đàn ông mặc áo phao quốc tế chuyên nghiệp lái một chiếc tàu cứu sinh cỡ lớn đến.

Hai bên ghép lại, mọi người rời dần sang tàu cứu sinh.

Tần Mục Dã ôm gọn Miên Miên trong ngực ấm áp kiên cố đi đến.

Miên Miên được bế lên, Tần Mục Dã theo sát phía sau, định bế bé con từ tay đối phương, chân thành nói cảm ơn: “Cảm ơn bác, vất vả rồi.”

Người đàn ông kia không buông tay. 

Tần Mục Dã ngẩn ra, trong lòng nghi ngờ, cậu ngẩng đầu, đối diện ánh mắt của người kia…

Trong nháy mắt, mặt cậu trắng bệch.

Tần Mục Dã kinh ngạc, ho khan: “Khụ khụ… Ba?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.