Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi

Chương 59: CP ba con ngọt quá



Edit: Thư

Miên Miên thông minh không đau buồn nữa, khuôn mặt trắng mềm toát lên sự vui vẻ từ trong lòng.

Cho dù không thể mang đi nhưng người tuyết Peppa đã đem đến nhiều niềm vui cho mọi người.

Không chỉ khách mời và các bạn nhỏ trong chương trình đến chụp, các du khách cũng bị vẻ đáng yêu của heo Peppa hấp dẫn, chủ động tiến đến ngỏ ý muốn chụp chung.

Điều này vượt quá tính toán của tổ chương trình.

Phần đầu tiên của <Tình yêu của những người đàn ông đời thường> gây được tiếng vang rất tốt, nhưng đây là chương trình du lịch gia đình đầu tiên quay theo hình thức phát trực tiếp rồi mới chiếu lại.

Con số phát trực tiếp trong nước tăng lên đều đặn, nhưng chủ yếu vẫn dựa vào người xem trong nước. Bản thân chương trình được xây dựng dựa trên kiểu mẫu gia đình trong nước, lúc trước tổ chương trình không tính đến việc quảng bá và bán bản quyền truyền thông ra nước ngoài.

Phần trước quay ở đảo nhỏ, mặc dù người dân ở đây nhiệt tình thân thiện nhưng thời gian xuất hiện không cao.

Phần này là một thị trấn nhỏ tương đối vắng vẻ, không ngờ khi đến công viên lại thu hút được nhiều người bản xứ, thậm chí cả du khách nước ngoài đến vậy.

Trai gái, già trẻ các nước không chỉ đến vì con heo Peppa bằng tuyết giống y như đúc mà còn vì giá trị nhan sắc của Miên Miên.

Mọi người dùng nhiều ngôn ngữ bất đồng, nói chuyện với bạn bè, người thân đi cùng:

[Bé gái kia đáng yêu quá, sao nhí của Trung Quốc à?]

[Chắc thế, hình như đang quay chương trình, những người này đều là ngôi sao nổi tiếng của Trung Quốc.]

[Trung Quốc có sao nhí xinh thế á? Cô bé đáng yêu thật, có ai biết cô bé đóng phim gì không? Tôi muốn đi xem.]

[Ôi, mấy bé Trung Quốc ngoan thế, đây là chương trình gì, chiếu ở đâu, xem trên mạng có không?]

Thấy du khách nhiệt tình, nhân viên trong tổ hướng dẫn họ tải và xem trực tiếp trên ứng dụng Lemon TV do nhà đài sản xuất.

Khi mọi người biết mình sẽ xuất hiện trên sóng trực tiếp, ai cũng bất ngờ và vui mừng vì mình được lên chương trình giải trí của Trung Quốc.

Khán giả xem trực tiếp cười –

[Hahahaha, quả nhiên bé con cute phô mai que có thể phá hết mọi rào cản giao lưu văn hóa.]

[Bảo bối Miên Miên của chúng ta đáng yêu đến nỗi bạn bè quốc tế cũng muốn xếp hàng để cưng.]

[Aaaa, biết thế tôi cũng đến Hokkaido du lịch, ai chẳng muốn cưng Miên Miên chứ.]

[Miên Miên cute mãi mãi là thần! Nhưng các bạn nhỏ khác đâu kém gì, Linh Linh rồi Đại Lỵ đều là những thiên sứ nhỏ.]



Trời tối dần, mọi người rời công viên để đi ăn một bữa tiệc hải sản lớn.

Tần Mục Dã muốn lấy cái khăn trên người tuyết Peppa xuống.

Miên Miên ngăn cậu, nói: “Em muốn tặng cái khăn này cho heo Peppa, như vậy tối nay nó sẽ không bị lạnh.”

Tần Mục Dã do dự nhưng không phản đối.

Sau khi trời tối, nhiệt độ hạ thấp hơn, hình như tuyết rơi dày hơn, Tần Mục Dã lo em gái bị đông cứng, không chần chừ cởi khóa áo khoác lông vũ của mình, choàng vào người Miên Miên, ôm bé vào lòng, sau đó nói với Lục Kha Thừa bên cạnh: “Thừa tổng, kéo giúp tôi với, tôi hết tay rồi.”

Lục Kha Thừa buồn cười đi đến giúp cậu kéo khóa, hình ảnh bé con bọc ở bên trong trông rất dễ thương.

Linh Linh ngẩng đầu đầy hâm mộ, kéo tay Lục Kha Thừa: “Anh, Linh Linh cũng muốn ở trong áo khoác của anh hai.”

Lục Kha Thừa nghĩ qua, nếu so sánh, Lục Linh to hơn Miên Miên, không quá phù hợp làm việc này.

Phần trước ngực của Tần Mục Dã phồng to lên như chuột túi mẹ, trông rất buồn cười, may là Miên Miên nhỏ nên không quá khó coi.

Nếu đổi thành em gái của anh…

Sợ rằng không kéo nổi khóa mất.

Nhưng đối diện với ánh mắt long lanh nhìn lên của em gái, anh không nỡ từ chối thẳng, cười cười nhéo má em gái, xin lỗi: “Không được đâu Linh Linh, áo khoác anh nhỏ quá không đủ cho hai người.”

Lục Linh nửa tin nửa ngờ nhìn Tần Mục Dã: “Áo khoác của anh Miên Miên to thế ạ?”

Lục Kha Thừa gật đầu: “Ừ, với cả Miên Miên nhỏ hơn em một tuổi, em ấy nhỏ, còn em đã là bé con bốn tuổi rưỡi rồi.”

Những lời này động đến khát vọng làm chị của Lục Linh, cô bé lập tức từ bỏ, kiêu ngạo nói: “Em là chị gái, không nên học Miên Miên, chị gái phải tự đi một mình.”

Lục Kha Thừa khuyên giải thành công, dắt em gái ra xe buýt đỗ bên ngoài công viên.



Tối đó, Miên Miên và mọi người có một bữa tối hải sản thịnh soạn.

Trong khi đó, bức ảnh chụp chung giữa Miên Miên và heo Peppa chiếm đóng hot search Weibo.

Có người trên mạng tung ra hình ảnh Miên Miên rưng rưng nước mắt ôm heo Peppa.

Cả ảnh Tần Sùng Lễ dịu dàng dỗ bé bên cạnh.

Cư dân mạng xúc động bật khóc, nhiều người không theo dõi chương trình cũng tràn vào xem đoạn cắt của nhà đài.

[Huhuhu, ba Tần nói đúng, nhiều thứ tốt đẹp không thể chiếm làm của riêng, duy chỉ ký ức tồn tại mãi mãi.]

[Ba và con gái quá ấm áp làm người xem như tôi chảy nước mắt.]

[Tại sao tôi lại thấy đau lòng quá vậy, công viên Shiroi Koibito phủ một màu trắng tuyệt đẹp, Miên Miên dễ thương như nhân vật cổ tích, trời tối rồi, mọi người phải rời đi, chỉ còn mình người tuyết bám trụ lại nơi này.]

[Dù thế nào tôi cũng phải mắng tổ chương trình! Sao mấy người lại làm Miên Miên của tôi khóc như vậy. Aaaa, mẹ đau lòng quá! Mau đền một con heo Peppa khác cho bảo bối Miên Miên của tôi đi.]

[Hay là chị em mình làm cho Miên Miên một mô hình người tuyết Peppa, làm giống cái của ba Tần là được!]

[Ý kiến tuyệt vời! Tôi đi lướt Taobao đây, làm luôn cho bé Miên Miên một con mới được!]

[Tổ chương trình thành thật cung cấp địa chỉ ngay, tôi gửi quà cho bảo bối Miên Miên, mấy người không được phép để con bé đau lòng!!!]

[Mọi người bình tĩnh, tổ chương trình cũng đâu muốn thế này, ai ngờ tỷ phú Tần có tài năng mỹ thuật xuất thần, làm ra một người tuyết đẹp đẽ như vậy!]

[Đúng, đúng, tôi thấy tổ chương trình không cố ý đâu, theo như ba Tần giải thích, tuy không mang về được nhưng mọi người đã có bức ảnh chụp chung, sau này Miên Miên lớn lên, xem ảnh sẽ nhớ về ngày xưa được chơi đùa cùng bạn bè. Đó đã là kỷ niệm đẹp rồi.]

[Không biết có phải tôi sai không, nhưng tôi thấy sau hai ngày, Miên Miên và ba ba gần nhau hơn hơn đấy?”

[Tôi cũng thấy thế! Hình như mới đầu Miên Miên không gần gũi với ba đâu, chỉ ở cùng anh hai thôi, dần dần quan hệ hai ba con mới ngọt lên.]

[Có thể do lúc này ba Tần đã thả lỏng trước máy quay, dù sao số lượng máy quay của chương trình không phải là ít.]

[CP ba con, cp anh em đều đẹp, gia đình giàu nhất nước là thần tiên ở phương nào vậy!]

Không chỉ trên hot search, khắp các trang mạng đều khen ngợi các thành viên ở Tần gia.

Giá trị nhan sắc của Miên Miên vượt ra khỏi phạm vi đảo Hokkaido.

Bạn bè quốc tế đều vô cùng yêu thích bánh bao nhỏ mềm mại mịn màng.

*****

Tại Tần gia, người đại diện nhiều năm của Lê Tương, Ôn Tư đến làm khách.

Nửa năm trước, Lê Tương tuyên bố giải nghệ, làm Ôn Tư trở tay không kịp.

Nhưng Ôn Tư đoán do Tần gia xảy ra chuyện không tiện nói với người ngoài nên vẫn luôn lo lắng cho Lê Tương, thường xuyên giữ liên lạc.

Mấy tháng trước tình trạng của Lê Tương rất kém, cách xa hoàn toàn điện thoại dùng trong công việc.

Gần đây bà cảm thấy tốt hơn, cân nặng tăng lên, thậm chí hai gò má cũng trở nên đầy đặn.

Cộng thêm người thân ủng hộ, quan trọng nhất là sự khích lệ của Miên Miên, Lê Tương dấy lên nguyện vọng muốn quay lại làm việc.

Ôn Tư nhìn trạng thái của bà hiện tại, thở phào nhẹ nhõm: “Tương Tương, thấy em như bây giờ, chị thật sự rất vui vẻ, em biết không, bức ảnh chụp lén em trong bệnh viện lúc trước dọa chị hết hồn, em gầy đến nỗi chỉ thấy da bọc xương, chị chỉ lo em bị bệnh nặng.”

Lê Tương hợp tác với Ôn Tư hơn mười năm, lúc bà chưa nổi tiếng, một mình Ôn Tư nâng đỡ bà, quan hệ hợp tác giữa hai người đã biến thành bạn bè thân thiết.

Tần gia là gia tộc giàu có, nhiều thứ không thể tiết lộ dù là bạn thân nên Ôn Tư thấu hiểu phần nào.

Lê Tương nói: “Nửa năm trước… nhà em xảy ra chút chuyện, em đột ngột đổ bệnh nên không thể nói rõ ràng với chị, em xin lỗi.”

Ôn Tư là chị gái Đông Bắc nghĩa khí, vỗ ngực nói: “Giữa chúng ta còn phải nói mấy lời này à, chị thấy em bây giờ, chị an tâm rồi, cơ thể thấy khỏe hơn chưa?”

“Tốt hơn rồi, bác sĩ nói, chỉ cần không tái phát thì sẽ chữa khỏi bệnh.”

Ôn Tư có chừng mực, không hỏi sâu hơn, ngồi cùng Lê Tương xem trực tiếp một lúc lâu, ôm bụng cười to.

“Con gái em đáng yêu quá thể, em xem, không chỉ cư dân mạng mà người nước ngoài cũng quỳ lạy trước vẻ đẹp của con bé, em có định cho con bé quay phim các thứ không, nhân lúc bé chưa đến tuổi đến trường, chơi đùa một chút cũng được.”

Lê Tương nói: “Điều này… tùy Miên Miên thích hay không, chị đừng nghĩ con bé còn nhỏ, thật ra con bé rất thông minh, nếu bé muốn làm diễn viên nhí, chắc chắn con bé sẽ nói với mọi người.”

Ôn Tư vỗ tay cười: “Thích thì phải đào tạo đấy, thôi nói sau, hôm nay chị đến để thăm em một chút, gần đây có mấy bộ phim liên lạc với chị, đều là phim chất lượng, nếu em thích thì…”

Trước khi đến cửa, Ôn Tư không dấm ảo tưởng nhưng bây giờ tận mắt thấy trạng thái của Lê Tương tốt hơn hot search gấp mấy trăm, mấy nghìn lần, tuy có thể nhìn ra cô ấy mới khỏi bệnh nhưng cả người rạng rỡ, dù không trang điểm nhưng vẫn toát lên khí chất của ảnh hậu.

Ôn Tư không hi vọng gì nhiều, chỉ muốn hỏi dò, âm cuối của lời nói hạ dần, không đủ sức lực.

Lê Tương bất ngờ nói: “Em đang suy nghĩ, sau khi cơ thể bình phục sẽ quay lại làm việc, nhưng lần này quay lại em sẽ đặt gia đình lên trên, Miên Miên và Tiêu Nhiên cần em chăm sóc.”

Hai người đang nói chuyện.

Tần Tiêu Nhiên đi xuống lấy sữa trong tủ lạnh.

Lê Tương liền hỏi: “Tiêu Nhiên, sao con lại uống sữa lạnh, trời lạnh rồi, con phải cho vào lò vi sóng hâm lại rồi mới uống chứ?”

Tần Tiêu Nhiên: “Không sao ạ, con tra trên mạng rồi, uống lạnh hấp thụ mới tốt.”

Lê Tương:?

Sao lại muốn hấp thụ tốt?

Rất lâu rồi Ôn Tư chưa gặp Tần Tiêu Nhiên, ngạc nhiên nhìn cậu, mừng rỡ nói: “Tiêu Nhiên lớn thế này rồi cơ à? Thời gian trôi nhanh quá, lần trước bác thấy cháu… cháu vẫn còn đang học tiểu học, sữa uống lạnh tốt hơn, không mất chất dinh dưỡng, hỗ trợ chiều cao.”

Tần Tiêu Nhiên lạnh nhạt nhưng vẫn lễ phép: “Chào cô Ôn, đã lâu không gặp ạ.”

Ôn Tư hít mũi, trêu chọc: “Đứa nhỏ này, nói gì vậy, phải gọi là chị! Đẹp trai cao lớn như này sao lại gọi chị là cô cơ chứ?”

Tần Tiêu Nhiên: “…”

Lê Tương bật cười: “Được rồi, chị đừng trêu thằng bé, Tiêu Nhiên da mặt mỏng, chị đừng trêu nó như Mục Dã.”

Ôn Tư nói: “Da mặt mỏng thì càng phải rèn luyện, như Mục Dã ấy, không ngại ngùng mới tốt, thằng bé ra mắt nổi tiếng thành đỉnh lưu rồi đấy, con trai nhỏ của em đẹp trai thế này, có muốn đi đóng phim không, cháu thích không, Tiêu Nhiên?”

Lê Tương nói: “Tiêu Nhiên thích chơi game.”

“À….” Ôn Tư suy ngẫm, “Thể thao điện tử à, ngành công nghiệp mới nổi, có triển vọng đấy.”

Tần Tiêu Nhiên thấy hai người đang xem sóng trực tiếp, liền đứng ở phía sau ghế xem một lúc, đúng lúc thấy hình ảnh Miên Miên ôm khư khư người tuyết Peppa không buông.

Cậu cau mày, lấy điện thoại từ túi quần, nhìn dự báo thời tiết mấy ngày hôm nay.

Tuyết rơi nhiều, rất tốt.

Ôn Tư đột nhiên gọi cậu: “Tiêu Nhiên, cháu có nghĩ mẹ nên quay lại càng sớm càng tốt, tranh thủ quay mấy bộ phim không.”

Lúc trước trong bữa cơm Lê Tương Tương đã hỏi qua ý kiến của mọi người, Tần Sùng Lễ, con trai cả và con trai thứ hai đều ủng hộ, còn nói ra lý do của mình.

Nhưng Tiêu Nhiên giữ im lặng từ đầu đến cuối, Lê Tương hiểu tính cách của thằng bé, không muốn làm khó con nên không hỏi thêm.

Lúc này Ôn Tư nhắc đến, Lê Tương cảm thấy khẩn trương theo bản năng, yên lặng nhìn con trai nhỏ, không đoán được thằng bé sẽ trả lời như thế nào.

Tần Tiêu Nhiên im lặng rất lâu.

Ngay khi Lê Tương nghĩ thằng bé không muốn trả lời nên giả vờ không nghe thấy.

Tần Tiêu Nhiên đột nhiên mở miệng, nói từ từ và rõ ràng: “Cháu ủng hộ quyết định của mẹ, sự nghiệp rất quan trọng với mẹ, không cần phải đợi tuổi xế chiều để rồi lại tiếc nuối không thực hiện được lý tưởng, mẹ nên nắm chắc thời gian, hoàn thành ước nguyện của mình.”

Ôn Tư cười rạng rỡ: “Đúng không, Tiêu Nhiên thông minh, lời nói rất tốt, Tương Tương em nhìn xem, con trai em hiểu chuyện quá!”

Lê Tương xúc động, mũi chua chua: “Tiêu Nhiên… nghĩ vậy thật sao? Nhưng mẹ luôn cảm thấy mẹ nợ con nhiều nhất, không chăm sóc con thật tốt…”

Tần Tiêu Nhiên nói: “Con đã lớn rồi, tự con có thể chăm sóc cho mình, cuộc đời con người nhiều lúc phải lựa chọn, lúc con còn nhỏ, mẹ lựa chọn sự nghiệp không phải là mẹ sai.”

Tần Tiêu Nhiên không giỏi nói dối.

Thời gian sống của mỗi người có hạn, phải có chí tiến thủ và hoài bão, vì sự nghiệp, nhiều lúc con người phải đặt gia đình ở vị trí thứ hai.

Cậu không giận Lê Tương, nhưng quả thật từ trước đến giờ, trong lòng cậu vẫn tồn tại một khoảng trống rất lớn, luôn cảm thấy bản thân không được yêu thương, là người dư thừa ở Tần gia.

Nhưng trong khoảng thời gian dọn về nhà này, cậu đã dùng thái độ hòa hoãn quan sát mọi người sống chung.

Cậu phát hiện ra, việc xa lánh với người nhà không phải không xuất phát từ bản thân cậu.

Dĩ nhiên Lê Tương không phải là người mẹ hoàn hảo, nhưng thử hỏi một người phụ nữ ở tuổi 30, sự nghiệp mới có tiến triển, lúc ấy có thể từ bỏ mà lựa chọn gia đình sao?

Không thể.

Sau khi Tần Tiêu Nhiên có sự nghiệp của riêng mình, cậu thấu hiểu ba mẹ hơn.

Nhiệt huyết với công việc, khát khao của ước mơ như ngọn lửa thiêu đốt trong lòng.

Không liên quan đến tuổi tác, ngọn lửa ấy luôn âm ỉ, vĩnh viễn không bao giờ tắt.

Phải vùi đầu phấn đấu cho sự nghiệp, phải cố gắng đạt được thành công, như vậy cuộc đời mới trôi qua không uổng phí.

Tráo đổi vị trí, cậu hoàn toàn hiểu được sự lựa chọn của mẹ.

Mẹ lựa chọn sự nghiệp, vắng bóng trong tuổi thơ của cậu nhưng việc mẹ đưa cậu đến thế giới này đã là ân huệ lớn nhất.

Những cảm giác đơn độc trong đêm khuya dần dần biến mất.

Cậu biết mẹ hầm canh cho cả nhà, không hề bỏ qua cậu.

Mẹ rất thương cậu.

Giống như cậu… cũng rất yêu mẹ.

Lê Tương vô cùng kích động, hốc mắt đỏ hoe.

Ôn Tư vội vàng rút tờ giấy đưa cho bà lau nước mắt: “Sao vậy, con trai em tốt thế mà, em có một người chồng tốt, bốn đứa con ba trai một gái càng tuyệt vời, đứa nào cũng đẹp trai lai láng, con gái dễ thương như thiên sứ nhỏ, em khóc cái gì?”

Tần Tiêu Nhiên uống hết hộp sữa, yên lặng trở về phòng mình, mở bức ảnh trên hot search, phóng to người tuyết Peppa, quan sát một lúc lâu.

Cuối cùng, cậu mở trang trình duyệt, nhập vào thanh tìm kiếm: [Cách làm người tuyết heo Peppa.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.