Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi

Chương 62: Ba hư xấu hổ nên không dám khiêu vũ cùng Miên Miên



Edit: Thư

Ba chị gái xinh đẹp ông nói gà bà nói vịt với bé con một lúc lâu.

Nhóm khách mời không biết nói tiếng Nhật, những bạn nhỏ càng không biết.

Nhưng Phó Trạch Ngôn đứng bên cạnh quan sát, thấy một chị gái cầm điện thoại múa múa may may nên đoán ra ý của họ.

Ma nữ nhỏ Tần Miên Miên vốn rất xinh xắn.

Hôm nay cô bé còn mặc bộ quần áo màu hồng, trên đầu đội mũ thỏ trắng có đôi tai dài và mềm, có thể dựng lên nếu kéo dây.

Đúng là… rất đáng yêu.

Chắc cậu bé không đoán sai đâu.

Phó Trạch Ngôn bạo dạn tiến lên phía trước, dùng giọng tiếng anh chuẩn hỏi: “Do you want to take pictures with her?” (Bạn có muốn chụp ảnh với em ấy không?)

Ba chị gái nghe hiểu, một người có trình độ khá hơn phản ứng nhanh, kích động dùng tiếng anh bản địa trả lời: “Yes! Yes! May I? Thank you so much!” (Có, chị có thể không? Chị cảm ơn!)

Phó Trạch Ngôn giao tiếp thành công, bình tĩnh như người lớn giải thích lại cho bé con đang mông lung: “Các chị ấy muốn chụp ảnh với em, em đồng ý chụp không?”

Miên Miên thấy các chị nhiệt tình, có thiện ý, hơi xấu hổ gật đầu đồng ý.

Ba chị gái vui vẻ lần lượt chụp hình cùng cô bé, Tần Sùng Lễ đứng bên cạnh không có việc gì làm bị nhờ chụp hộ.

Các chị gái cười rất tươi, phấn khích xoa nắn bánh bao nhỏ.

Trước khi đi, các chị còn nhét không ít tiền vào túi của cô bé.

Áo khoác bông của Miên Miên có hai túi áo rất to, cô bé tò mò cúi đầu nhìn, phát hiện trong đó có rất nhiều tiền, ước lượng con số… nhiều hơn cả số tiền anh hai kiếm được!

Bé con vui vẻ chưa kịp hoàn hồn, đã có người bản địa và khách du lịch xếp hàng xin chụp cùng.

Mọi người hào hứng nói chuyện:

[Đáng yêu quá, đây là cô bé chụp cùng người tuyết Peppa Pig ở công viên hôm qua phải không, sao có thể gặp ở Otaru thế này, may mắn thật!]

[Cô bé thật sự dễ thương, hình như là ngôi sao nhí của Trung Quốc đấy, người dân dân cả nước ai cũng thích cô bé.]

[Ôi, đáng yêu thế kia ai lại không thích được chứ?]

[Cô bé còn nhỏ nhỉ, chắc tầm ba tuổi thôi, mà đáng yêu quá, tôi chưa thấy đứa trẻ nào đáng yêu như thế luôn.]

[Giống nhân vật bước ra từ manga vậy, max xinh.]

[Muốn thơm một cái quá.]

[Tôi cũng muốn! Tôi còn muốn trộm bé về nhà cơ.]

[Suỵt, nói nhỏ thôi, fan Trung Quốc đánh cho bây giờ!]



Chỗ Miên Miên yên lặng đứng uống socola nóng bỗng trở thành nơi kiếm tiền nhộn nhịp nhất.

Rất nhiều người muốn chụp chung với cô bé.

Mọi người rất nhiệt tình.

Thỉnh thoảng Miên Miên mượn điện thoại của mẹ, anh cả hoặc anh hai để xem Weibo, biết nhiều người trên đó thích bé.

Nhưng các mối quan hệ của bé con rất đơn giản, ngoại trừ ba mẹ và các anh, bé chỉ biết bác Vinh quản gia, bà vú chăm sóc, chị giúp việc, các bạn trong chương trình và các bạn ở nhà trẻ.

Còn những người khác trên Weibo, bé thấy rất xa vời, mặc dù biết họ là người thật việc thật nhưng không ảnh hưởng đến bé, đọc được thì bé thấy vui thôi.

Cô bé chưa từng cảm nhận tình cảm mãnh liệt từ mọi người ở khoảng cách gần như vậy…

Cũng không biết mọi người thích cô bé thế.

Hóa thân thành một đứa trẻ dưới trần gian, cô bé có thể mang đến hạnh phúc cho nhiều người xa lạ đến nhường này.

Miên Miên vừa vui vừa ngại ngùng, cười tươi chụp ảnh cùng người qua đường.

Một chị gái mười mấy tuổi, tiếng anh bập bõm, hỏi: “Chị có thể hôn bảo bảo một chút không? Chỉ một chút thôi?”

Phó Trạch Ngôn chăm chỉ làm công việc phiên dịch.

Cậu bé mới sáu tuổi nhưng có liêm sỉ cao.

Người ba ba mươi tuổi của cậu bé biết mình không giúp ích được gì nhưng không chịu cố gắng, đứng một bên xem kịch vui, thấy số tiền Miên Miên kiếm được tăng dần đều nên nghĩ vấn đề nguyên liệu nấu ăn đã ổn thỏa, không cần lo nữa.

Đối với hành vi lười biếng của ba, Phó Trạch Ngôn khịt mũi khinh bỉ, nhưng ba bé hay ngại ngùng, rất khó để ba biểu diễn ngoài đường, hơn nữa ba chỉ am hiểu đàn violin và dương cầm, đều không phù hợp để chơi ngoài đường phố.

Làm phiên dịch cho ma nữ nhỏ, cậu bé thấy mình đã phát huy giá trị của bản thân, xứng đáng được ăn thịt nướng.

Cậu bé nói lại với ma nữ: “Chị này hỏi chị ấy hôn em được không.”

Miên Miên đỏ mặt, hai má trắng mịn phớt hồng, trông đáng yêu như con thỏ nhỏ.

Cô bé không nói gì, chỉ mím môi, gật đầu một cái.

Chị gái tóc ngắn thẹn thùng tiến lên, hôn nhẹ lên má bé con, đỏ mặt quay đi, trước khi đi còn cho bé một xấp tiền rất dày.

Đến Phó Sâm cũng ngạc nhiên: “Ôi, đúng là nhà giàu…”

Hai túi áo của Miên Miên nhanh chóng đầy ú ụ.

Có người muốn nhét thêm, tiền lại rơi ra ngoài.

Phó Trạch Ngôn ý thức như trợ lý, tự giác đặt mũa của mình xuống, làm nhân viên thu ngân bên cạnh cô bé.

Việc kinh doanh thông qua chụp ảnh kéo dài hơn năm mươi phút…

Mức độ thu hút của Miên Miên rất cao, mũ của Phó Trạch Ngôn đầy ắp.

Ngay cả mũ của Phó Sâm được trưng dụng… cũng đã đầy.

Tần Mục Dã từ bỏ kiếm tiền ngồi xổm ven đường, chán nản đến nỗi muốn rít hai điếu thuốc.

Cậu trơ mắt nhìn túi tiền của em gái phình to…

Hai cái túi không đựng hết tiền.

Mũ của bé Phó nhát gan cũng không chứa nổi.

Đến mũ của ba bé Phó cũng không đựng hết.

Lục Kha Thừa dắt theo em gái sang hóng hớt.

Tần Mục Dã hỏi anh: “Anh không hát nữa à, kiếm đủ chưa, được bao nhiêu?”

Lục Kha Thừa nói: “Tàm tạm thôi, không được bao nhiêu, Miên Miên kiếm được nhiều tiền như vậy, chúng ta còn cần cố gắng làm gì? Trời lạnh lắm, tôi không muốn đánh đàn nữa.”

Tần Mục Dã: “…”

Lục Kha Thừa vỗ vai cậu giao phó: “Từ bỏ đi, không cần cố gắng, với thực lực của em gái cậu, nuôi cậu không phải là vấn đề.”

Tần Mục Dã liếc nhìn một trăm đồng đáng thương của mình.

Dựa vào.

Một trăm đồng này.

Đúng là tính sát thương không cao nhưng tính vũ nhục thì cao chót vót.

*****

Tần Sùng Lễ yên lặng quan sát hồi lâu.

Ban đầu người qua đường không nhiệt tình thế này, ông nghi ngờ tổ chương trình bỏ tiền thuê người đến diễn.

Mặc dù đứa nhỏ đáng yêu thật nhưng không khoa trương… đến mức cuồng nhiệt thế này được.

Ông nhìn bé con chụp ảnh cùng mọi người.

Khi thì cười rạng rỡ, khi lại xấu hổ cúi đầu, khi thì kéo hai dây để đôi tai thỏ dựng lên.

Quả thật…

Con bé rất đáng yêu.

Ông hít thở không thông.

Tần Sùng Lễ dần dần có cảm giác không thoải mái.

Mặc dù ông biết những người này không phải thuê đến, mọi người đều thật lòng yêu thích đứa nhỏ, thậm chí sắp coi bé thành biểu tượng may mắn cần nâng niu.

Nhưng… đây là bé con của ông, nhà ông không thiếu tiền, chơi đùa một chút thì được, không cần con bé phải dùng mặt kiếm tiền như thế.

Tần Sùng Lễ lặng lẽ đi đến chỗ đạo diễn Thi Định Thành.

Ông đưa ra ý kiến của mình.

Đương nhiên Thị Định Thành tôn trọng người giàu nhất cả nước này, cộng thêm Tần Sùng Lễ nói có lý.

Đạo diễn Thi đề nghị: “Hay là chúng ta thay đổi một chút, bọn họ rất thích Miên Miên, cũng nhiệt tình, chúng ta không nên tổn thương tình cảm của người hâm mộ. Chúng ta có thể để Miên Miên biểu diễn tài năng một chút, coi như cảm ơn mọi người, biểu diễn miễn phí không thu tiền, ngài thấy thế nào?”

Biểu cảm của Tần Sùng Lễ phức tạp.

Ông lo lắng đứa nhỏ mệt mỏi, mặc dù biểu diễn để cảm ơn biểu hiện sự lễ phép, không thu tiền là hợp lý, nhưng…

Con bé có mệt hay không?

Hơn nữa, bé sẽ biểu diễn tiết mục gì?

Miên Miên sắp ngộp thở trong sự cuồng nhiệt của fan hâm mộ nhưng thật ra bé luôn âm thầm quan sát ba hư nhạt nhòa trong hôm nay.

Bé thấy ba hư chạy đến tìm chú đạo diễn.

Đôi chân ngắn chạy theo, xuyên qua đám người, cô bé dắt theo thu ngân Phó Trạch Ngôn đến chỗ màn hình theo dõi của đạo diễn.

“Ba hư, ba nói gì với chú đạo diễn vậy ạ?”

Đạo diễn Thi cười nói: “Miên Miên, các cô chú anh chị thích cháu như vậy, cháu có muốn cảm ơn lòng tốt của mọi người không, hay cháu biểu diễn một tiết mục nhé?”

Miên Miên chưa trả lời.

Tần Sùng Lễ nói thẳng: “Con bé mới ba tuổi rưỡi, không có tài năng gì để biểu diễn, thôi vậy.”

Miên Miên chớp mắt: “Sao ba lại bảo Miên Miên không có tài năng? Mặc dù Miên Miên không biết hát như anh hai nhưng Miên Miên biết khiêu vũ ạ.”

Đạo diễn Thi ngạc nhiên: “Thật không? Miên Miên giỏi quá, còn nhỏ mà đã học khiêu vũ rồi sao?”

Miên Miên nói: “Vâng ạ, Miên Miên sẽ nhảy điệu valse ạ.”

“Hả?” Đạo diễn Thi kinh ngạc, ông nghĩ trẻ con sẽ không thích những thú vui quá tuổi như vậy, Miên Miên nói khiêu vũ chắc là chỉ mấy điệu nhảy linh tinh thôi.

“Valse à? Nhưng valse không nhảy một mình được, cháu cần bạn nhảy không? Hay là Trạch Ngôn, cháu…”

Bé Phó hoảng sợ mở to mắt, mặc dù không từ chối ngay nhưng cả người tràn ngập vẻ sợ hãi và kháng cự.

Phó nhát gan: Không, không đâu, cháu không nhảy đâu, không nhảy.

Miên Miên không nhìn nhân viên thu ngân của mình, kéo tay Tần Sùng Lễ: “Không cần ạ, cháu muốn khiêu vũ cùng ba, là ba dạy Miên Miên khiêu vũ.”

Tần Sùng Lễ ngây người, mờ mịt nhìn cô bé.

Lúc mới nghe bé con muốn khiêu vũ, ông đã không phản ứng kịp.

Đến khi bé con kéo tay, đầu ông như có điện chạy qua.

Đột nhiên… rất nhiều ký ức hiện lên.

Ngày ông dạy con gái điệu valse là một chủ nhật với ánh nắng mặt trời rực rỡ.

Ông vừa ngủ dậy, vệ sinh cá nhân xong, bởi vì không phải ra ngoài nên không thèm chải tóc, mặc một bộ quần áo ngủ màu xám.

Ngược lại, con gái rất xinh đẹp, mặc một bộ váy lụa màu xanh nhạt như một cô

công chúa nhỏ bước ra từ truyện cổ tích.

Nói là khiêu vũ cho có chứ với đứa trẻ gần ba tuổi, đi đứng còn loạng choạng ngã mấy lần, làm sao có thể khiêu vũ. 

Vậy mà ông và con gái lại phối hợp rất ăn ý.

Bác Vinh cũng có con gái, cô ấy đã ba mươi tuổi, đi du học nước ngoài rồi lấy chồng và định cư bên đấy, hằng năm chỉ đến tết mới về thăm người thân.

Bác Vinh chắc cũng nhớ con gái lúc bé, nên bùi ngùi xúc động, quay video hai ba con rồi gửi vào Wechat cho ông.

Tần Sùng Lễ sinh ra trong gia đình danh giá, bình thường rất chú trọng hình tượng. Việc ông mặc quần áo ngủ ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng đường hoàng áo vest, giày da bên ngoài.

Nhưng ông vẫn lưu video về máy.

Sau đó con gái ra đi.

Ông sống một mình trên đảo, xem đi xem lại đoạn video ấy.

Ông xem lại hết tất cả hình ảnh và video ngày thường của con gái, bao gồm cả đoạn video khiêu vũ.

Sau này…

Bác sĩ bảo nếu ông muốn quay lại cuộc sống bình thường, ông không được sống trong quá khứ nữa, không thể để vết sẹo tiếp tục sâu thêm.

Vết sẹo đẫm máu vừa kết vảy, lại bị xé toạc, cứ thế lặp đi lặp lại.

Ông phải tỉnh táo lại, nghĩ cách quên đi những thứ đó.

Không được xem lại kỷ niệm.

Con người dù thế nào cũng phải nhìn về phía trước.

Có khó quên cũng phải quên.

Nếu không, làm sao con người có thể chịu đựng nhiều thập kỷ nữa để tiếp tục sống.

Vì vậy, Tần Sùng Lễ nghe theo lời bác sĩ, cất chiếc điện thoại cũ đi.

Khóa vào tủ bảo hiểm, đến giờ chưa từng mở ra.

Bé con đợi ông một lúc lâu, không nhận được câu trả lời.

Miên Miên khẩn trương, kéo tay Tần Sùng Lễ: “Ba hư, sao ba không nói chuyện ạ? Có phải ba xấu hổ nên không dám khiêu vũ cùng Miên Miên phải không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.