Miên Miên ngồi trên đùi bác trưởng thôn, hai tay kéo dây mũ của mình, tai thỏ vểnh lên vểnh xuống rất đáng yêu.
Khách quý mùa này là tỷ phú Tần, khán giả đều biết ông ấy bận rộn, rất khó để gặp lại ông ấy ở mùa tiếp theo, cộng thêm cp ba con này thú vị nên ai ai cũng mong chờ Miên Miên sẽ nói gì với ba.
Đôi mắt Miên Miên tròn to linh động, bé che miệng cười trộm, nói: “Miên Miên ước anh hai cố gắng kiếm nhiều tiền hơn một chút, ít nhất anh hãy cố gắng đến khi Miên Miên lớn lên, đợi khi nào Miên Miên kiếm được tiền anh mới được nghỉ hưu nhé.”
Thôn trưởng hoàn toàn đầu hàng trước vẻ mềm mềm cưng cưng của Miên Miên, trong mắt ông Miên Miên làm gì cũng đáng yêu!
Ông cười vui vẻ: “Ý của Miên Miên là, chờ khi nào cháu lớn lên, Dã ca sẽ không phải đi làm nữa, cháu nuôi anh ấy phải không?”
Miên Miên gật đầu, nói không suy nghĩ: “Công việc của anh hai dựa vào nhan sắc để kiếm cơm, sẽ có ngày anh già đi, không thể sống nhờ vẻ ngoài cả đời, sau này Miên Miên sẽ nuôi anh hai ạ!”
Tần Mục Dã ngồi trước màn hình, tìm dao khắp nơi: “Dao của tôi đâu? Dao của tôi đâu rồi? Sao ước nguyện của những đứa trẻ khác ấm lòng như vậy, bé Phó còn định ra cả sự nghiệp cho ba! Đến con bé này lại bắt đầu đâm chọc tôi! Nó còn là em gái ruột không? Đây có phải là em gái ruột của tôi không???!”
Trong phòng, ngoại trừ Tần Mục Dã và Tần Sùng Lễ, chỉ còn lại Lục Kha Thừa đang đợi nghe ước nguyện của em gái.
Lục Kha Thừa cười: “Với trẻ con, mọi mong muốn đều xuất phát từ tấm lòng, Miên Miên không biết đây là trò chơi, cô bé đang nghiêm túc nói ra ước nguyện chân thật nhất của bản thân với căn phòng, điều đó cho thấy cô bé rất quan tâm đến nghề nghiệp của cậu. Hơn nữa cô bé còn bằng lòng nuôi cậu, còn không hài lòng cái gì? Em gái tôi không bao giờ nói mấy lời nuôi tôi như vậy bây giờ đâu, con bé chỉ biết đòi tôi mua chocolate và gà rán thôi.”
Tần Mục Dã có giận nhưng không chỉ mỗi tức giận.
Vượt lên là cảm xúc vừa thương vừa ngọt ngào.
Cậu luôn bị em gái đâm chọc thì sao!
Cậu có một cô em gái mồm miệng lanh lợi thế đấy!
Cả thế giới đều thích em gái cậu, nói cách khác, cả thế giới đều hâm mộ cậu!
Hâm mộ thì sao, bé con là em gái của cậu, người ngoài Tần gia có ghen tỵ cũng vô dụng!
Mấy người đó muốn cơ hội nghe đâm chọc cũng không được, hừ.╭(╯^╰)╮
…
Trưởng thôn cười xong, tiếp tục dẫn dắt cô bé: “Thế Miên Miên có nguyện vọng nào muốn nói với ba không?”
Bé con ngọt ngào như vậy, ngay cả trưởng thôn cũng mong đợi những lời nói của bé gửi đến ba của mình.
Không ngờ.
Đứa nhỏ bẹp miệng, nói giọng giận dỗi: “Ba hư ấy ạ? Miên Miên không có ước nguyện nào với ba cả.”
Trưởng thôn khó hiểu nhăn mày: “Thật không? Miên Miên không có ước nguyện với ba sao? Chỉ có điều ước với anh hai? Tại sao vậy?”
Tần Sùng Lễ ngồi trong phòng quan sát, tim đập loạn.
Ông rất mong đợi bé con sẽ nói ra một ít lời trong lòng.
Cho dù vì sự lạnh nhạt của ông trong khoảng thời gian này… con bé có thể than phiền, thậm chí trách mắng đều được.
Ông rất muốn nghe lời thật lòng của con gái.
Nhưng bé con không muốn nói, Tần Sùng Lễ hơi thất vọng.
Bé che miệng cười giòn tan, sau đó nghiêm túc nói: “Miên Miên đùa thôi! Miên Miên có lời muốn nói với ba ạ. Miên Miên hy vọng ba sẽ rèn luyện thân thể thật tốt, sống lâu thật lâu, ba phải khỏe mới ở bên Miên Miên lâu được. Ba hư đã nói rồi, đợi khi nào Miên Miên đi học, trong buổi tiệc tốt nghiệp, ba sẽ khiêu vũ cùng Miên Miên, Miên Miên nhất định sẽ mời ba đến lễ tốt nghiệp, ba hư phải tới nhé.”
Miên Miên không biết lúc ba ra đi trong giấc mơ, ba và cô bé bao nhiêu tuổi.
Tóm lại… trong sổ ghi chép, ba không sống được đến già.
Tuổi thọ của người phàm có hạn, cô bé chỉ muốn cả nhà khỏe mạnh sống lâu hơn một chút.
Nhất là ba Tần Sùng Lễ.
*
Hình ảnh bỗng nhiên yên lặng.
Ngay cả Tần Mục Dã chuyên tấu hài cũng yên tĩnh.
Lục Kha Thừa cẩn thận, khả năng cảm nhận mạnh, anh nhìn về phía Tần Sùng Lễ theo bản năng.
Thấy hốc mắt ông ửng đỏ, anh vội vàng rút khăn giấy đưa ra: “Chú Tần.”
Tần Sùng Lễ nhận khăn giấy, lau nước mắt.
Buổi trưa hai ba con cùng nhảy điệu valse, đứa nhỏ chỉ thuận miện nhắc tới ký ức năm đó, không nói đến chi tiết này.
Nói thẳng ra, ngay cả Tần Sùng Lễ cũng không nhớ mình đã nói những lời đó.
Bởi vì trong đoạn video ông xem đi xem lại chỉ có hình ảnh con bé dẫm lên chân ông để khiêu vũ và âm thanh tiếng cười vui vẻ của hai ba con.
Không quay được lời nói này.
Vào giờ phút này, Miên Miên đột nhiên nhắc đến.
Khiến ông nhớ lại toàn bộ.
…
Khi đó con gái chưa đầy ba tuổi, nhưng đã là một cô bé trắng nõn đáng yêu, ai nhìn cũng đoán được sau này bé sẽ là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Người chưa làm ba không thể hiểu tâm lý của người làm ba.
Mà người ba có con trai có suy nghĩ rất khác người làm ba có con gái.
Con trai càng giỏi giang, càng đẹp trai càng tốt, không sợ con gái nhà khác chiếm tiện nghi.
Nhưng con gái thì khác…
Miên Miên là công chúa nhỏ của ông, là hòn ngọc quý trong tay ông.
Chỉ cần nghĩ đến lúc Miên Miên mười tám tuổi sẽ thích đứa con trai khác, trong mắt chỉ còn thằng đó, thậm chí khiêu vũ cùng nó.
Trong lòng Tần Sùng Lễ ê ẩm, nồng nặc mùi chua.
Mặc dù năm đó con bé chưa đầy ba tuổi, còn là một củ cải nhỏ đi chân nọ đá vào chân kia.
Nhưng bất kỳ người ba nào cũng có tâm lý này.
Huống chi ông còn là một người ba có tuổi không hề trẻ.
Hơn bốn mươi ông mới có một cô công chúa, chờ khi con bé lên người, ông đã thành một ông già.
Chỉ mình ông hiểu tâm lý của người ba già.
Miên Miên nhìn thẳng máy ảnh, nhấn mạnh: “Ba nhất định phải sống lâu một chút để có nhiều thời gian cùng Miên Miên lớn lên, Miên Miên đồng ý với ba, lễ tốt nghiệp sẽ không mời bạn nam khác, chỉ khiêu vũ cùng ba thôi, ba không được thất hứa nha.”
Tần Mục Dã làm một anh trai phông nền bên cạnh…
Đôi mắt đã đẫm nước.
Ngay cả Lục Kha Thừa cũng đỏ mắt.
Tình phụ tử là thứ tình cảm đơn giản và thuần khiết nhất trên thế giới này.
Những người trẻ tuổi như họ chưa phải làm ba nhưng có thể cảm nhận được.
Miên Miên thật sự là một áo bông nhỏ rất rất ấm áp.
…
Tâm trạng của Tần Sùng Lễ hoàn toàn vỡ òa.
Ông không thể khống chế cảm xúc, không hề cân nhắc giữ gìn hình tượng trước ống kính máy quay.
Trước mặt con gái đã mất mà tìm lại được, hình tượng người giàu nhất cả nước nước có là gì?
Tần Sùng Lễ rơi nước mắt, thấm ướt hai cái khăn giấy Lục Kha Thừa đưa cho.
Lục Kha Thừa nhìn không nổi, vội vàng đưa thêm khăn cho ông.
Nhưng Tần Sùng Lễ chưa kịp nhận lấy, đã đứng bật dậy chạy ra ngoài—
Tần Sùng Lễ cho rằng bản thân đã kiềm chế nổi cảm xúc.
Bởi vì Miên Miên rất thông minh nên ông không cần nói thêm điều gì, không cần giải thích thêm bất cứ điều gì.
Chỉ cần hai ba con trao đổi ánh mắt với nhau, ông biết Miên Miên đang nghĩ cái gì.
Chắc chắn con gái cũng biết suy nghĩ của ông.
Khiêu vũ xong, tâm tình của ông đã mất khống chế.
Sau khi nghe được câu nói kia từ Miên Miên, tình cảm trong ông hoàn toàn sụp đổ–
Tần Sùng Lễ dồn toàn lực, chạy từ phòng quan sát đến căn nhà gỗ với tốc độ nhanh nhất trong tất cả mọi người.
Miên Miên chưa ra ngoài, có lẽ phần cuối cuộc nói chuyện với trưởng thôn chưa kết thúc.
Tần Sùng Lễ vốn bình tĩnh, tự chủ, giờ không chờ thêm được.
Ông không muốn chờ đợi thêm bất kỳ phút giây nào, lập tức gõ cửa, không thấy ai đáp lại, ông tiếp tục gõ cửa với nhịp điệu gấp gáp hơn.
Cuối cùng trưởng thôn dẫn bé con từ từ bước ra.
Trưởng thôn Phương Kỳ giữ nguyên nụ cười, đang định nói thêm vài câu với Tần Sùng Lễ.
Nhưng Tần Sùng Lễ đã bế con gái lên, ôm thật chặt trong ngực, chạy đến nơi khác.
Ông hoàn toàn bỏ qua trưởng thôn Phương Kỳ, tựa như không nhìn thấy.
Miên Miên đươc ba ôm thật chặt.
Cô bé hơi khó chịu vùng vẫy, lớn tiếng hỏi: “Ba hư, sao ba lại nổi điên lên vậy?”
Tần Sùng Lễ mất khống chế ôm chặt đứa nhỏ, không ngừng hôn lên mặt cô bé.
Hôn mệt rồi, ông đặt bé xuống đất, bản thân ngồi xổm xuống, lấy lại sức.
Trời rất lạnh, hai ba con choáng váng vì nhiệt độ quá thấp.
Miên Miên giống như chiếc bánh bao nhỏ đứng không vững, bị ba hôn đến choáng váng, hoàn toàn chìm ngập trong tình yêu mãnh liệt của ba.
Cô bé chu môi không hài lòng: “Ba hư, ba bị bệnh mất rồi!!!”
Biểu cảm của Tần Sùng Lễ rất chật vật.
Ông vừa khóc vừa cười.
Nếu không nhờ khuôn mặt ông đẹp trai, nam vương một thời của Thanh Hoa…
Chắc giờ này người xem trực tiếp đã cười lộn ruột.
Cũng may, những người đẹp trai vẫn sẽ đẹp trai khi mất khống chế cảm xúc.
Ông giơ hai tay nâng mặt Miên Miên lên, nặng nề hôn hai cái.
Tần Sùng Lễ nghẹn ngào: “Miên Miên… ba nhất định sẽ sống thật lâu, ba sẽ cùng Miên Miên lớn lên, cùng Miên Miên tham gia buổi tiệc tốt nghiệp, cùng Miên Miên khiêu khiêu vũ.”
“Công chúa nhỏ của ba… ba nhớ con nhiều lắm.”
“Ba… mỗi phút mỗi giây đều nhớ con.”
“Ba yêu con.”
Người đàn ông họ Tần giàu nhất cả nước với khuôn mặt tuấn tú và khí chất siêu phàm đang ngồi xổm dưới đất, nước mắt giàn giụa.
Tần Mục Dã đuổi theo sau từ lúc nào, cậu lây nhiễm từ ba và em gái, khóc ở phía sau.
Gương mặt của cậu thấm đẫm nước mắt, hình ảnh ba ôm em gái quá xúc động…
Tần Mục Dã ngồi xổm xuống, ôm cả ba và em gái.
Tần Sùng Lễ cảm nhận một áp lực lớn đằng sau lưng.
Ông ôm con gái đứng lên theo bản năng, chống cự một lúc, quay lại bắt gặp gương mặt đần thối của con trai, ông lập tức thu lại biểu cảm mất khống chế của mình.
Tần Sùng Lễ ho nhẹ hai tiếng, ánh mắt chê trách nhìn con trai.
Giống như đang hỏi: Ba ôm công chúa của ba, con đến làm gì!!!
Dù mặt đầy nước mắt nhưng sao Tần Mục Dã không nhận ra ánh mắt chán ghét của ông già nhà mình cơ chứ.
Cậu tức giận lui lại hai bước: “Rồi rồi rồi, mời hai người tiếp tục ôm nhau, tôi tránh ra!”