Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi

Chương 74: Anh sai rồi, anh không nên hung dữ với em, đừng khóc



Edit: Thư

Cách tấm kính thủy tinh, Miên Miên có thể nhìn rõ khuôn mặt của Tần Hoài Dữ.

Mặc dù trông anh tái nhợt, tình trạng sức khỏe có vẻ không tốt nhưng từng đường nét trên khuôn mặt vẫn rất đẹp trai, nho nhã, không khác nhiều lúc hơn hai mươi tuổi.

Ngay cả khi Tần gia gặp biến cố dồn dập, anh Hoài Dữ bị hãm hại vào tù.

Giọng nói của anh vẫn luôn trầm lắng mạnh mẽ và dịu dàng.

Lúc này Tần Mục Dã đã là người đàn ông hơn ba mươi tuổi, mất đi dáng vẻ tỏa sáng bất chấp như mặt trời, xung quanh cậu chỉ còn buồn phiền và tức giận.

Anh cả phải ở tù, đương nhiên Tần Mục Dã cảm thấy khó chịu.

Cậu không bình tĩnh, nghiến răng nói: “Anh cả, anh đã làm sai cái gì? Thằng Tống Thừa Vọng gây chuyện, liên lụy đến anh mà thôi, thằng chó Tống Thừa Vọng nên bị xử thêm mấy năm nữa, tốt nhất ở trong đấy cả đời đi!”

Tần Hoài Dữ nhíu mày, sắc mặt không tốt, thấp giọng cảnh cáo: “A Dã, ngần này tuổi rồi, biết đây là nơi nào không, em nói chuyện chú ý chừng mực chút đi. Tống Thừa Vọng có vấn đề nhưng anh vẫn phải có trách nhiệm, sai chính là sai, đời người không thể quay đầu lại. Bây giờ anh không muốn nói cái gì đúng cái gì sai nữa, anh chỉ muốn nói em chăm sóc tốt Miên Miên, con bé vẫn đang đi học, không có độc lập tài chính, em phải kiềm chế tính cách bản thân lại, đừng làm những chuyện bốc đồng, không hiểu chuyện công ty thì đừng can thiệp, quản lý tốt bất động sản trong tay là được…”

Vẻ mặt Tần Mục Dã cau có nhưng nể mặt anh cả, cậu không nói nhiều lời, kìm nén cảm xúc, gật đầu đáp ứng lời dặn dò của Tần Hoài Dữ.

Tần Hoài Dữ nói thêm: “Tiêu Nhiên đâu rồi, sao hôm nay thằng bé không đến?”

Tần Mục Dã nói: “Không biết, mấy năm nay thằng ba càng ngày càng kỳ lạ, không biết di truyền từ ai.”

Tần Hoài Dữ thở dài: “Tay của Tiêu Nhiên đang trong thời kỳ trị liệu, không thể tham gia giả đấu, mỗi ngày trôi qua rất đau khổ, em là anh trai phải hiểu cho nó, khi nào rảnh…đi qua thăm nó chút.”

Tần Mục Dã không nhịn được nói: “Anh cả, trong tình trạng thế này anh còn nghĩ nhiều thế làm gì, thằng ba quen ở một mình, thích làm gì thì làm, em thấy không cần quấy rầy nó làm gì, nó ở một mình còn sướng hơn.”

Trong mơ, bé con muốn xem phản ứng của mình thế nào.

Nhưng hình ảnh xuất hiện trong giấc mơ chỉ xoay quanh anh cả và anh hai, bé không thấy được phản ứng của mình.

Bé con mơ ngủ bỗng cảm thấy đau âm ỉ trong lòng.

Mặc dù cô bé còn nhỏ nhưng bé hiểu anh cả vi phạm pháp luật nên bị xử phạt, phải ở trong tù ba năm không thể đi ra ngoài, không thể về nhà, càng không thể tùy ý liên lạc với người nhà.

Miên Miên khó chịu muốn khóc.

Cô bé thương anh Hoài Dữ.

Anh Hoài Dữ là người thông minh dịu dàng nhất trong ba anh.

Nếu anh hai kết nhầm bạn xấu nên vô tình đi sai đường, cô bé tạm thời chấp nhận.

Nhưng làm sao anh Hoài Dữ…

Anh Hoài Dữ không thể làm những chuyện xấu xa ấy được.

Bánh bao nhỏ gấp gáp đổ mồ hôi, muốn há miệng nói chuyện nhưng cô bé không thể mở miệng.

Cuối cùng, hình ảnh trong giấc mơ cũng quay về trên người Miên Miên.

Bé thấy phản ứng của mình.

Cô bé mười bảy, mười tám tuổi, khóc đỏ hết cả mắt.

Cai ngục thông báo thời gian thăm tù sắp hết, trong năm phút ba người phải kết thúc cuộc nói chuyện.

Miên Miên không nhịn được khóc nấc lên, hai tay dán lên tấm kính, muốn ôm Tần Hoài Dữ nhưng không thể chạm tới.

“Anh cả… em không muốn đi, em không muốn bỏ anh lại, chúng ta kháng án được không? Rõ ràng luật sư của chúng ta bảo vụ này chỉ cần nộp phạt và nhận án treo thôi, tại sao anh phải ở trong này ba năm cơ chứ, không được, chúng ta nhất định phải kháng án!”

Cảm xúc của cô mất khống chế, nâng cao giọng nói, cai ngục đi tới, nghiêm túc nhắc nhở: “Tần tiểu thư, mời cô giữ yên lặng, kiểm soát cảm xúc của mình.”

Cô làm như không nghe thấy lời nói của cai ngục, đỏ mắt nhìn Tần Hoài Dữ: “Anh cả, em không muốn anh bị nhốt ở đây, anh ưu tú như vậy, làm sao có thể…”

Anh cả của cô là con cưng của trời, từ bé đến lớn đã nổi bật nhất, niềm kiêu ngạo lớn nhất của ba.

Tần Miên Miên không thể tiếp thu sự thật này.

Đây là vết nhơ cả đời của anh cả.

Cô không thể tưởng tượng cảnh người anh cả kiêu ngạo cao quý này của cô ở lại nơi này ba năm.

Ba năm, hơn một nghìn ngày, làm sao anh ấy chịu đựng được.

Tần Hoài Dữ nhìn cô em gái anh yêu thương nhất khóc không thành tiếng, vô cùng đau khổ nhưng không thể làm gì.

Đến bước này, anh mới thấu cuộc đời con người có nhiều chuyện bất lực, dù bạn có bao nhiêu tiền cũng không thể giải quyết được.

Tần Hoài Dữ cố gắng kìm nén bản thân, giữ bình tĩnh, dịu dàng kiên nhẫn dỗ dành cô bé: “Miên Miên, đừng sợ, không có chuyện gì, anh cả không sao, em đừng khóc. Nghe lời anh, ba năm rất nhanh, chớp mắt sẽ qua, luật sư sẽ tiếp tục giằng co kháng án, em không cần quan tâm, chỉ cần tập trung học thật giỏi, ngoan nhé, nghe lời anh hai, anh cả không có đây, anh hai sẽ chăm sóc em.”

Tần Miên Miên khóc đến suy sụp: “Anh hai không đáng tin chút nào, từ nhỏ đến lớn toàn là anh hai gây nhiều rắc rối nhất, anh cả… lần kháng án này nhất định phải thắng, chúng ta đổi đoàn luật sư khác được không, anh cả, em không thể bỏ anh lại…”

Tần Mục Dã đen mặt bên cạnh:?????

Tần Hoài Dữ cười khổ: “Không sao, nếu em không tin anh hai, vậy phải đợi anh cả đi ra, ba năm rất ngắn, chờ khi em tốt nghiệp đại học, anh cả có thể về nhà với em rồi. Với cả, mặc dù quyền quản lý công ty không còn nằm trong tay chúng ta nhưng ba đã để lại cho em một quỹ ủy thác, đủ cho em dùng mấy chục năm nữa, chỉ cần không quản lý tài sản di chuyển và bất động sản bừa bãi là được, cả đời này em không cần lo lắng.”

Tần Miên Miên thở hổn hển: “Tiền nong gì ở đây? Em không cần tiền, không cần quỹ ủy thác gì cả, em muốn anh cả đi ra, em muốn về nhà cùng anh cả…”

Tần Hoài Dữ nhìn em gái khổ sở, trong lòng ngột ngạt nhưng đành bất lực.

Tần Mục Dã vốn nóng nảy, mới đầu còn kiên nhẫn, dần dần cảm thấy em gái thật phiền.

Cậu xị mặt, kéo tay em gái: “Khóc đủ chưa, khóc như nhà có tang thế làm gì? Không phải chỉ ba năm thôi à, nếu kháng án không thành công cũng phải kéo ra ba năm, rất nhanh anh cả sẽ được thả ra, em đừng có suốt ngày khóc sướt mướt được hay không! Không phải anh cả ở mãi trong đó không ra được!”

Miên Miên bị cậu mắng, càng khóc lớn, giơ tay đánh cậu hai cái, khuôn mặt tủi thân sụp đổ.

Tần Mục Dã đau khổ, khó chịu nghe cô bé khóc, nhìn cô như vậy, cậu không biết phải làm thế nào.

Tần Hoài Dữ thấp giọng nói: “A Dã, phải kiên nhẫn với em gái, đừng hung dữ với con bé.”

Tính Tần Mục Dã rất trẻ con, cãi nhau ầm ĩ với Miên Miên từ nhỏ đến lớn, cậu không thực sự tức giận, chỉ nói quá lên thế thôi.

Cậu nhìn em gái khóc nức nở, cũng đau lòng, không thể không ôm bả vai cô, kéo vào ngực, bàn tay to vỗ vỗ lưng: “Được rồi, được rồi, anh sai rồi, anh không nên hung dữ với em, đừng khóc, còn có anh mà.”

Thời gian thăm tù kết thúc.

Tần Miên Miên được Tần Mục Dã vừa dìu, vừa kéo ra ngoài.

Chỉ còn mình Tần Hoài Dữ ở lại nơi tù ngục này.

Lên xe, Tần Miên Miên nhìn cánh cửa nhà tù đóng chặt, biết bản thân sẽ không nhìn thấy anh cả trong khoảng thời gian tiếp theo, cảm xúc càng mất kiểm soát.

“Tại sao lại như vậy? Ba đi, mẹ cũng đi, anh ba không cần chúng ta, đến bây giờ ngay cả anh cả cũng… tại sao gia đình chúng ta lại biến thành như thế này?”

Tần Mục Dã đen mặt, khó chịu châm một điếu thuốc, hít một hơi thật dài.

Tay còn lại xoa xoa đầu em gái: “Thôi, chưa khóc đủ à, chẳng phải còn có anh còn gì, ông đây chưa chết! Anh cả cũng sẽ nhanh được thả ra, nghe lời, đừng khóc nữa.”

*****

Bé con trở mình, thoát ra khỏi giấc mơ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn ướt nhẹp, tóc mềm cũng ướt.

Cả phòng tối đen, yên tĩnh.

Cô bé bò dậy, với tay mở đèn ngủ ở đầu giường.

Nhớ lại cảnh tượng trong mơ, cô bé khổ sở sụt sịt mũi. 

Bé lấy lại bình tĩnh, nhìn đồng hồ heo Peppa ở đầu giường.

Mới một giờ sáng.

Mẹ từng nói, công việc của anh cả rất vất vả, thường xuyên thức đêm, có hôm ba bốn giờ mới ngủ.

Có lẽ bây giờ anh Hoài Dữ vẫn chưa ngủ?

Miên Miên bò xuống giường, mở cửa chạy xuống tầng, tìm đến thư phòng của anh Hoài Dữ, gõ cửa.

Đêm khuya vắng người, tiếng gõ càng rõ ràng.

Cả nhà chỉ còn một mình Tần Hoài Dữ chưa ngủ.

Biệt thự rộng lớn chìm trong im lặng.

Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên rõ ràng.

Tần Hoài Dữ cho rằng quản gia đến đưa bữa khuya, xoa xoa mi tâm, nói theo thói quen: “Không cần đâu bác Vinh, cháu không đói, bác không cần lo lắng, đi nghỉ sớm đi.”

Tần Hoài Dữ bận rộn cả ngày, buổi tối còn phải tăng ca xử lý việc gấp nên lúc này rất mệt mỏi, câu chữ nói ra không đủ lực, anh không nói lớn, cộng thêm thư phòng cách âm tốt.

Bé con dán vào cửa, không nghe rõ cả câu.

Chỉ nghe thấy anh cả nói một tiếng “đói”.

Miên Miên nghĩ anh Hoài Dữ đang làm việc rất vất vả, cô bé đau lòng.

Bé quay đầu, chạy xuống phòng bếp ở tầng một, kiễng chân, cố gắng mở tủ lạnh.

Mãi mới mở tủ lạnh ra, bé thấy hộp sữa đặt trên cao nên không với tới.

Mẹ nói nếu không ngủ được, có thể uống một cốc sữa nóng, như thế ngủ sẽ ngon hơn.

Mỗi ngày trước khi đi ngủ, cô bé đều uống một cốc sữa bột rất thơm.

Uống xong, cô bé có thể ngủ say.

Anh Hoài Dữ cần một cốc sữa.

Nhưng người lớn không uống sữa bột, Miên Miên thấy anh Tiêu Nhiên hay uống hộp sữa này, có vẻ rất ngon.

Nhưng hộp sữa đặt quá cao, bé kiễng chân vẫn không với tới.

Bé con giậm chân, tức giận với chính mình: “Miên Miên vô dụng quá, ngay cả hộp sữa cũng không lấy được.”

Sau lưng có tiếng sột soạt, đứa nhỏ quay đầu, thấy con Samoyed trắng của bé.

Miên Miên ngạc nhiên, vui vẻ: “Chú Ti Mệnh, chú ở nhà!”

Tối hôm qua bé quay về, đi dạo trong sân nhưng không tìm thấy chú Ti Mệnh.

Ti Mệnh thấy cô bé cố gắng mở tủ lạnh, loay hoay mãi vì tay ngắn không với tới, biết được chuyện gì đang xảy ra.

Mọi người trong nhà họ Tần đều đã đi ngủ nên anh biến về hình người, đi đến giúp cô bé: “Vừa đi quán net cafe về, nằm quỳ cả đêm chắc chú phát điên lên mất. À mà, sao còn chưa ngủ, muốn ăn đêm thế này?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.