Trời Biết Đất Biết, Chỉ Mình Em Biết

Chương 11: 11: Chào Cậu Lộ Hủ Tôi Là Khúc Tu Ninh




TRỜI BIẾT ĐẤT BIẾT, CHỈ MÌNH EM BIẾT
Tác giả: Tần Phương Hảo
Người dịch: Tặng cậu câu chuyện
_________________________________________________
Sau khi buổi họp phụ huynh kết thúc, kỳ nghỉ liền bắt đầu.
Bọn họ được nghỉ rời trường, thì cũng là lúc học sinh mới khối lớp mười bắt đầu kỳ huấn luyện quân sự.

Đám học sinh mới lớp mười xếp thành hàng, nhìn dáng vẻ mặc đồng phục của bọn họ, trong mắt toàn là sự hiếu kỳ, cũng có ngưỡng mộ.
Đồng phục của trường Nhất Trung có một thiết kế nhỏ đặc biệt, kiểu dáng đồng phục đều giống nhau, tuy nhiên các khối học sinh sẽ được phân biệt bằng kiểu huy hiệu mà nhà trường thêu trên ngực đồng phục.
Màu vàng của khối mười tượng trưng cho thanh xuân, màu đỏ của khối mười một tượng trưng cho sự nhiệt huyết, còn khối mười hai là màu xanh lam tượng trưng cho tương lai.
Trước đây khi bọn họ lên lớp mười, cũng rất ngưỡng mộ màu xanh lam tương lai của lớp mười hai, mãi cho đến khi chính bản thân họ đã trở thành những học sinh lớp mười hai mới biết, màu xanh lam còn tượng trưng cho vẻ sầu muộn.
Bài tập về nhà của các môn trong kỳ nghỉ đã được phát trực tiếp đến tay các vị phụ huynh.

Mỗi người lớn khi bước ra khỏi cửa phòng học, trên tay đều sẽ ôm theo một chập đề.

Không thể không nói, cảnh tượng đó trông rất buồn cười.
Nói là kỳ nghỉ, không bằng nói là ở nhà tự mình kiểm tra.

Kỳ nghỉ có tổng cộng bảy ngày, tính ra thì bình quân mỗi ngày họ phải làm ít nhất hai tờ đề thi, trừ đề thi ra, còn phải gánh thêm đủ thể loại vở bài tập.
Lộ Hủ dự định buông thả bản thân mấy ngày, trước tiên không nghĩ ngợi, quan tâm đến đống bài tập về nhà khiến người khác phải nghẹt thở đó nữa.
***
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, là ngày Lộ Hiểu Minh cùng Triệu Hoan đi lấy giấy đăng ký kết hôn.
Đáng lẽ ra Lộ Hủ định nhân cơ hội được nghỉ để ngủ nướng một giấc thật đã, nhưng đồng hồ sinh học của cô vẫn đang trong trạng thái đi học, cứ đến giờ là tự động tỉnh giấc.
Cô chịu đựng cơn buồn ngủ đưa mắt nhìn giờ, sáu giờ bốn mươi phút.
Cô nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, Lộ Hủ mở cửa phòng ra, phát hiện bố mình đã ăn mặc chỉnh tề, đầu mày cuối mắt đều là vẻ vui mừng không thể giấu được.


Bố mặc trên người một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xanh lục lam, chắc có lẽ mới mua, nếp gấp trên áo vẫn còn đó.
Hai bố con nhà cô, một người thì tươi cười rạng rỡ, một người thì tóc tai rối bù, sự đối lập vô cùng rõ ràng.
"Bố, bây giờ mới có hơn sáu giờ." Lộ Hủ xoa xoa mặt, ép cho bản thân mình tỉnh táo lại, cô lại nhìn đồng hồ một lần nữa để xác nhận một chút.
Bố cô cười nói: "Bố biết mà, đây chẳng phải là chuẩn bị trước cho thật tốt sao."
"Bố thế này cũng là quá sớm rồi đó, cục dân chính chín giờ mới bắt đầu làm việc, còn tận hơn hai tiếng nữa cơ mà."
Bố cô đứng thẳng người, xoay một vòng trước mặt Lộ Hủ: "Nhìn bố thế nào, đủ trang trọng rồi chứ?"
"Rất đẹp ạ." Cô tiến lại gần vuốt vuốt nếp gấp trên áo bố, "Nhưng có điều vẫn phải chú ý hơn một chút nữa, bố cởi áo ra, để con ủi lại cho bố."
Lộ Hủ thuần thục đổ nước vào bàn ủi hơi nước, treo quần áo lên rồi bắt tay vào công việc.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Lộ Hiểu Minh đang không được tự nhiên đứng đó.

Lộ Hủ nói đùa với bố mình: "Bắt đầu từ ngày mai là không cần con ủi quần áo cho bố nữa rồi."
Dường như bố cô đang nghĩ gì đó, trầm mặc một lúc lâu.
Một lát sau, bố nặng nề thở ra một hơi, miễn cưỡng lên tiếng: "Tiểu Hủ, chắc mẹ con đã đưa thẻ cho con rồi nhỉ? Bố cũng không biết phải mở miệng nói với con như thế nào, bao nhiêu năm nay, bố lúc nào cũng bận rộn, không chăm sóc tốt cho con..."
"Bố, bố không cần nói gì cả, con đều biết hết." Cô rất bình tĩnh quay đầu lại cười với bố một cái.
Lộ Hủ biết rằng bố rất thương yêu mình, mẹ cũng thương yêu mình, mà cô cũng tha thiết yêu hai người họ giống như vậy.

Như thế là đủ rồi.
Hôm nay là một ngày tốt, cô không muốn để nước mắt rơi, cô hy vọng tất cả mọi người đều vui vẻ.
Cô đưa chiếc áo đã ủi xong cho Lộ Hiểu Minh, bảo ông mặc vào lại, sau đó, trao cho bố một chiếc ôm thật lớn, "Bố, chúc bố kết hôn vui vẻ.

Con thật sự cảm thấy vui mừng cho bố."
Lần này, Lộ Hủ không sụt sùi khóc lóc.
Bố cô sắp lĩnh chứng rồi, mẹ cô đang dốc sức phấn đấu vì sự nghiệp, lớp mười hai của cô cũng gần ngay trước mắt.

Một nhà ba người bọn họ đều đang lao đến những hướng khác nhau, cô nghĩ cô đã chuẩn bị xong tất cả để sẵn sàng nghênh đón một cuộc sống mới rồi.
***

Buổi chiều hôm đó, hai mẹ con Triệu Hoan liền dọn vào ở.
Công ty dịch vụ chuyển nhà đem những chiếc thùng giấy to nhỏ đủ kiểu xếp thành một đống trong phòng khách, bố cô cùng dì Triệu bận bịu dọn dẹp và sắp xếp đồ đạc.
Lộ Hủ đi ra ngoài chào hỏi với dì Triệu, sau đó vẫn luôn ở im trong phòng của mình.

Triệu Tư Nhiên muốn tìm Lộ Hủ chơi cùng, nhưng bị dì Triệu mắng cho mấy câu, bảo cậu bé không được làm phiền chị gái học hành.
Thực ra đến cả cặp sách Lộ Hủ còn chưa mở ra, cô đang nằm trên giường, bắt chéo hai chân lên cao, cùng Trương Vãn Ức nấu cháo điện thoại (gọi điện buôn dưa lê).
Lần này đề thi mặc dù đơn giản, nhưng không phải ai cũng làm bài tốt, tổng điểm của Trương Vãn Ức cao hơn lần trước một chút, nhưng thứ tự xếp hạng lại tụt xuống thấp hơn.
Tâm trạng của Trương Vãn Ức rất kém, không ngừng than thở phàn nàn với Lộ Hủ qua điện thoại: "Hôm qua mẹ mình đi họp phụ huynh, lúc về bắt đầu hết nước hết cái khuyên mình chuyển sang ban xã hội học, bà ấy bảo là con của đồng nghiệp bà ấy thành tích không tốt nên cũng chuyển khối ngay lúc lên lớp mười hai, năm nay đã thi đỗ vào một trường không tồi.

Nhưng quan trọng là mình học ban xã hội cũng không giỏi, ngộ nhỡ chuyển sang đó học rồi không phù hợp, vậy chẳng phải là mình cả hai đầu đều không thành sao?"
Lộ Hủ an ủi cô ấy: "Người lớn đều thích kiểu có bệnh mới lo tìm thầy, cảm thấy học ban tự nhiên không giỏi thì liền thích hợp học ban xã hội, thực ra không phải như vậy.

Cô giáo chẳng phải đã nói rồi sao, để mà học tốt ban xã hội cũng không phải chuyện dễ dàng.

Đây là chuyện lớn quyết định cả tương lai của cậu, cậu phải tự mình suy nghĩ cho thật kỹ."
Trương Vãn Ức thở dài: "Mình mà nghĩ được kỹ thì đã không phải phiền muộn như thế này rồi.

Hôm qua nhân lúc họp phụ huynh mình lén chạy đi xem bát tự, bảo thầy bói xem giúp mình rốt cuộc mình có thể có được lối thoát nào."
Lộ Hủ hỏi: "Thầy bói nói như thế nào?"
Trương Vãn Ức vừa nhớ lại vừa kể: "Nói rằng cuộc đời mình có mang một kho bạc, có thể kiếm tiền cũng sẽ không thiếu tiền, nói rằng sau này sự nghiệp của mình sẽ vô cùng thuận lợi, nói rằng mình sẽ gả cho một người chồng đối xử với mình cực kỳ tốt, còn bảo là ứng cử viên cho vị trí người chồng trong tương lai của mình bây giờ đã xuất hiện rồi..."
Lộ Hủ hết sức nghi ngờ rằng Hàn Thạc đã đút lót tiền cho cái ông thầy bói kia rồi.
Cô đột nhiên nhớ tới điểm gì đó, nói với Trương Vãn Ức: "Lớp chúng mình có một bạn nữ hình như chuẩn bị thi chuyên ngành biên đạo (biên kịch và đạo diễn, nhà biên soạn và đạo diễn), mình nghe cậu ấy nói, cái này thuộc chuyên ngành thi nghệ thuật, cũng có thể thi ban khoa học tự nhiên, cái này có thể đào tạo chuyên sâu và tăng cường huấn luyện để nâng cao trong một khoảng thời gian ngắn, điểm chuẩn của môn văn hóa cũng sẽ thấp hơn trong một khoảng thích hợp, cậu có thể tìm hiểu một chút."
Đề nghị này đã gợi ra sự hứng thú của Trương Vãn Ức, cô vứt điện thoại xuống, có lẽ là lên mạng tra những tin tức có liên quan đến việc thi chuyên ngành biên đạo.
Qua gần một tiếng sau, Trương Vãn Ức cuối cùng cũng quay trở lại.


Cô bảo người nhà nhờ người quen tư vấn, rồi tự mình gọi điện thoại hỏi giáo viên chủ nhiệm là lão Chương, mọi người đều nhất trí cảm thấy con đường này rất hợp với cô, khả thi.
Trương Vãn Ức: "Thầy bói còn nói, trong cuộc đời mình có một quý nhân, Lộ Hủ bảo bối, mình cảm thấy người đó chính là cậu."
Lộ Hủ: "...Cậu coi trọng mình quá rồi đấy, mình cũng chỉ là đưa ra một ý kiến cho cậu tham khảo thôi mà."
Trương Vãn Ức: "Nhưng ý kiến tham khảo của cậu rất gần với đáp án tiêu chuẩn nha! Thật đấy, ban nãy cậu vừa mới nói xong, mình liền có cảm giác như là đột nhiên tìm được phương hướng trong bóng tối đen kịt vậy, trước đây mình vô cùng bế tắc.

Mình còn chưa hỏi cậu đâu, Lộ Hủ, cậu có mục tiêu gì không?"
Lộ Hủ: "Mình muốn trở thành một người giống như mẹ của mình, làm một người vừa ngầu lại vừa độc lập, nhưng cụ thể là làm gì thì mình vẫn còn chưa nghĩ xong.

Mình cảm thấy câu nói của người nào đó rất đúng, làm tốt việc trước mắt, có lẽ sẽ có được đáp án, vậy nên cứ sống cho hiện tại thôi."
"Người nào đó" chính là Khúc Tu Ninh.

Lúc Khúc Tu Ninh nói câu này, Trương Vãn Ức cũng ở đó, sau đó cô ấy chuyển chủ đề lên người Khúc Tu Ninh.
Trương Vãn Ức: "Đúng rồi, cậu biết không, nghe nói hôm thi xong ý, bạn gái cũ của Khúc Tu Ninh chạy đến trường tìm cậu ấy đó."
Đầu Lộ Hủ nổ đoàng một tiếng.
Cô không lên tiếng nói chuyện, nhưng Trương Vãn Ức hoàn toàn không phát giác ra, ngược lại càng nói càng hứng thú: "Nhiều người nhìn thấy lắm, cô gái đó là hoa khôi của trường trung học cao cấp, hình như hai người ấy từ hồi cấp hai đã có gì đó với nhau rồi.

Nghe nói cô gái kia là một đại mỹ nữ tuyệt thế, dù sao thì mình chưa nhìn thấy, phòng thi của hai cậu gần nhau, cậu có gặp được không?"
Gương mặt của nữ sinh kia hiện lên trước mắt.

Trong số tất cả những người mà Lộ Hủ quen biết thì Trương Vãn Ức là người xinh đẹp nhất, nhưng cô gái kia còn xinh hơn vài phần so với Trương Vãn Ức.
Lộ Hủ nói dối: "Không có, mẹ mình đứng ngay cổng trường đón mình, mình ngồi thẳng lên xe luôn."
Trương Vãn Ức đương nhiên sẽ không bỏ qua mẩu tin bát quái này rồi: "Ngô Thanh Duệ lớp các cậu chẳng phải là bạn hồi cấp hai với Khúc Tu Ninh sao, cậu hỏi cô ấy thử xem."
Lộ Hủ tỏ ra bị ức hiếp, tìm đến ảnh đại diện trên QQ của Ngô Thanh Duệ.
Nửa tiếng sau, Trương Vãn Ức nôn nóng gọi điện thoại tới: "Gián điệp tình báo đã hoàn thành chưa?"
Tin tức mà Lộ Hủ đưa ra rất có hạn, là loại thông tin mà tùy tiện hỏi một người nào đó cũng có thể biết được.

Cô gái kia tên Nhậm Tấn Huyên, là hoa khôi của trường trung học cao cấp, bây giờ là "Nhất Tỷ*" của ban xã hội trường trung học cao cấp, cũng là người có tiềm năng giật giải trạng nguyên ban xã hội.
*Nhất Tỷ: là từ chỉ những cô gái hội tụ đủ yếu tố nhan sắc và tài năng.
Trương Vãn Ức thở dài một hơi, tự giễu nói: "Dựa vào đâu mà người ta vừa xinh đẹp, học hành còn giỏi giang như vậy chứ? Thật không công bằng mà, tại sao chỉ cho mình nhan sắc mà lại quên lắp não cho mình vậy?"
Lộ Hủ trịnh trọng đàng hoàng tiếp lời của cô ấy: "Xem ra cậu vẫn còn nhận thức rất rõ ràng về bản thân mình."

"Hừ! Đang tám chuyện mà, hai người họ có gì với nhau không."
"Mình không biết."
"Hả? Thật mất hứng."
"Mình cũng không thể hỏi trực tiếp được."
Trương Vãn Ức không hiểu: "Cậu có chút tinh thần hóng chuyện được chứ, ok? Tại sao không thể hỏi trực tiếp?"
Bởi vì trong lòng cô có quỷ*.
*Trong lòng có quỷ: ý chỉ chột dạ, lương tâm cắn rứt.
Trong suốt toàn bộ quá trình Lộ Hủ không hề nhắc tới Khúc Tu Ninh, chỉ nghe ngóng thăm dò những tin tức xoay quanh Nhậm Tấn Huyên mà thôi, hỏi những tin tức vô nghĩa, chỉ lo bị Ngô Thanh Duệ phát hiện ra manh mối gì đó.
***
Buổi tối hôm dó, gia đình mới bọn họ cùng nhau ăn bữa cơm đầu tiên.

Cha mẹ già của cả Lộ Hiểu Minh và Triệu Hoan đều mất sớm, bữa cơm này cũng đơn giản hơn nhiều, chỉ có bốn người bọn họ.

Mấy hôm nữa bố cô và dì Triệu sẽ mở tiệc mừng mời bạn bè, cũng chỉ vài mâm đơn giản, hai đứa nhóc Lộ Hủ và Triệu Tư Nhiên không cần đi.
Bữa cơm này rất long trọng, Lộ Hiểu Minh đặt bàn trong một nhà hàng Tây cao cấp, bên cạnh còn có người kéo đàn violin.

Tâm trạng của ông rất tốt, thậm chí còn rót cho Lộ Hủ chút rượu vang vào một chiếc ly đế cao, bảo cô thử xem.
Dì Triệu mặc cho Triệu Tư Nhiên một chiếc áo sơ mi và một chiếc quần âu, nhìn dáng vẻ rất giống một quý ông nhỏ.

Chỉ là cậu nhóc cứ luôn lẩm bẩm thì thầm rằng muốn ăn lẩu kim chi giống như lần trước, bị dì Triệu đá cho mấy cái vào chân dưới gầm bàn mới chịu yên lại.
Lộ Hủ cười nói với Triệu Tư Nhiên hôm khác sẽ đưa thằng bé đi ăn, hòa hoãn lại bầu không khí trên bàn ăn.
Trên bàn ăn vui vẻ hòa thuận, điện thoại của Lộ Hủ bỗng nhiên reo lên, cô cầm lên xem, có một thông báo tin nhắn từ QQ.
Cô mở điện thoại lên, có một lời mời kết bạn từ một tài khoản QQ lạ gửi tới, lời ghi chú xác nhận bạn bè viết là "Lộ Hủ chào cậu, tôi là Khúc Tu Ninh, nghe nói cậu có việc cần hỏi tôi".
Lộ Hủ hít thật sâu một ngụm khí lạnh, suýt chút nữa thì bất tỉnh nhân sự.

Chỉ vừa đọc được câu này, dường như cô đã nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Khúc Tu Ninh rồi.
Tay cô run lẩy bẩy nhắn hỏi Ngô Thanh Duệ chuyện này là thế nào.
Ngô Thanh Duệ trả lời cô: [À đúng rồi, tôi quên không nói với cậu, Khúc Tu Ninh rất thân với Nhậm Tấn Huyên, tôi đưa tài khoản QQ của cậu cho Khúc Tu Ninh rồi, bảo cậu ấy kết bạn với cậu, cậu có chuyện gì cứ trực tiếp hỏi cậu ấy là được rồi~ (icon nhảy nhót)].
Lộ Hủ cảm thấy cô có thể thu dọn hành lý, lập tức rời khỏi hành tinh này ngay trong đêm nay được rồi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.