Trời Biết Đất Biết, Chỉ Mình Em Biết

Chương 12: 12: Chẳng Phải Cậu Cũng Vậy Sao




TRỜI BIẾT ĐẤT BIẾT, CHỈ MÌNH EM BIẾT
Tác giả: Tần Phương Hảo
Người dịch: Tặng cậu câu chuyện
_________________________________________________
Kỳ nghỉ của Khúc Tu Ninh không được yên bình cho lắm.
Nhà họ Khúc là một gia tộc lớn, đời ông nội có tám người anh em, con trai con gái cháu trai cháu gái của mỗi người đều đi đến những nơi rất xa, sống ở khắp nơi trên thế giới.

Ông nội Khúc Tu Ninh là người con trai thứ năm, chỉ có ông nội và ông ba ở lại An Thành.

Không biết làm sao mà mùa hè năm nay, ông hai dẫn đầu muốn trở về An Thành thăm người thân, thăm nhà, vừa mới nhắc đến chuyện này, mấy người anh em của ông nội còn có cả các con các cháu đều muốn trở lại thăm họ hàng người thân.
An Thành là một thành phố với lối văn hóa cổ, họ hàng thân thích trở về không tránh được việc muốn đi thăm thú phong cảnh.

Khoảng thời gian đó, ông nội của Khúc Tu Ninh và ông ba đều sống ở nhà của anh, bận bịu thuê xe buýt cho người thân, sắp xếp khách sạn, giống hệt như là đang tiếp đãi một đoàn khách du lịch vậy.
Cuối tháng tám, ngày đầu tiên trong kỳ nghỉ của Khúc Tu Ninh, mấy chục người rầm rộ hoành tráng kéo đến.
Họ hàng của Khúc Tu Ninh, ai nấy đều là những người thành công, có đủ thành tựu lớn bé.
Ông nội kéo Khúc Tu Ninh, giới thiệu với anh người này là con gái lớn nhà ông cả của anh, gọi là bác gái, là giáo sư có thâm niên của trường đại học Z, người kia là con trai nhỏ của nhà ông tư, gọi bố Lục, còn kia là mẹ Lục, tên là Janice, người Mỹ...!Chỉ có thể nói rằng gen của ông cố quá mạnh, người nhà bọn họ ai nấy đều mắt to mày rậm, tên gọi xưng hô lại đa dạng, đi quanh một vòng, Khúc Tu Ninh liền mắc hội chứng mù mặt* luôn.
*Hội chứng mù mặt: Prosopagnosia hay chứng "mù mặt người" là rối loạn nhận thức khiến bệnh nhân khó nhận dạng khuôn mặt của ai đó, bất kể xa lạ hay thân quen.
Buổi chiều, Khúc Tu Ninh tham gia vào buổi tiệc của gia đình, cả một căn phòng bao có bàn lớn đầy đủ ba mươi người, anh thậm chí còn không cả nhìn rõ mặt của người ngồi đối diện với mình.
Những người họ hàng sớm đã nghe nói Khúc Tu Ninh ưu tú nhường nào rồi, đến khi gặp được người thật lại càng hết lời khen ngợi.
Trong lúc ăn cơm, các cô các chị đều khen anh tuấn tú lịch sự lại giỏi giang, còn lén lút hỏi anh rằng ở trường có cô gái nào theo đuổi hay không.

Các chú các bác thì đều đến nói chuyện với anh, bảo rằng về quê một chuyến cũng không phải dễ dàng gì, lần sau mà gặp lại chắc có lẽ cũng là lúc mà anh kết hôn.
Anh không quá thích cảnh tượng náo nhiệt bên cạnh mình như vậy, nhưng vẫn đáp lời từng người một, lễ phép lịch sự mà xa cách.
Những người thuộc thế hệ bố mẹ của anh rất hưởng thụ kiểu liên hệ gần gũi như một giọt máu đào hơn ao nước lã này, thế nhưng những người ở thế hệ tầm tuổi của anh, ít nhiều đều có chút khó xử, không biết phải làm thế nào.
Khách sạn mà gia đình anh ăn cơm chính là khách sạn mà họ hàng ngủ lại, ăn cơm xong, mọi người kéo theo hành lý bắt đầu tìm phòng của mình.
Ngày hôm sau họ hàng của Khúc Tu Ninh chia thành hai bên, các vị trưởng bối thì muốn trở lại khu phố cổ, nhìn ngắm tường thành và căn nhà cũ trước đây, những người trẻ thì đến học viện âm nhạc nghe nhạc giao hưởng, vừa hay học sinh của mẹ Khúc Tu Ninh có buổi biểu diễn vào ngày mai.
Chào hỏi với từng vị trưởng bối xong, cả gia đình Khúc Tu Ninh lại trở về nhà, lúc đó đã là buổi tối rồi.
Ngày hôm đó cực kỳ mệt mỏi, anh đang định đi tắm, bất chợt nhận được một tin nhắn từ QQ.

Khúc Tu Ninh mở lên đọc, là Ngô Thanh Duệ gửi đến: [Đây là tài khoản QQ của Lộ Hủ, cô ấy hỏi nhiều vấn đề liên quan đến trường trung học cao cấp lắm, cậu cũng biết là tôi sau khi tốt nghiệp cấp hai xong thì không về đó nữa rồi, có những chuyện tôi cũng không biết rõ, cậu kết bạn với cô ấy đi, tôi bảo cô ấy có vấn đề gì thì hỏi cậu rồi đấy.]
Anh cọ sát, mân mê chiếc điện thoại trong tay, không hiểu sao Lộ Hủ lại có hứng thú với trường học trước kia của mình, anh nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn trả lời lại bằng một chữ "Được".
Anh tìm đến tài khoản QQ của Lộ Hủ, phát hiện phần chữ ký của cô là "Trời biết đất biết, chỉ mình em biết".

Anh quét mắt qua một cái, không quá để ý đến, gửi cho cô một lời mời kết bạn sau đó liền đi tắm.
***
Món bò bít tết của nhà hàng cao cấp, Lộ Hủ cuối cùng cũng chẳng nếm ra vị gì.

Sau đó phục vụ bưng lên những món gì, đồ ngọt dùng để tráng miệng sau bữa ăn như thế nào, cô đều không nhớ được, ấy thế nhưng rượu vang trên bàn cô lại một hơi uống cạn, dọa cho bố cô giật cả mình.
Tửu tráng túng nhân đảm*, cô rất tỉnh táo.
*Tửu tráng túng nhân đảm: Mượn rượu thêm gan, ý chỉ khi uống rượu vào thì người bình thường yếu đuối hèn nhát cũng trở nên to gan, dũng cảm hơn.
Về đến nhà, cô cứ luôn cân nhắc, suy đi nghĩ lại xem nên giải thích với Khúc Tu Ninh như thế nào.

Lộ Hủ bắt đầu nhớ lại cuộc đối thoại giữa mình và Ngô Thanh Duệ, dự đoán Khúc Tu Ninh sẽ hỏi về vấn đề theo góc độ nào, còn cô thì nên trả lời như thế nào...
Cô bối rối do dự một lúc, rốt cuộc vẫn không có đáp án, nhưng lại lo rằng Khúc Tu Ninh ở bên kia sẽ nghĩ nhiều, nên cuối cùng đành bất chấp mà nhấn xác nhận lời mời kết bạn.
Gõ tin nhắn ra rồi chỉnh đi chỉnh lại mấy lần, Lộ Hủ cuối cùng cũng gửi một mẩu tin nhắn đầu tiên giữa hai người họ: [Thật ngại quá, buổi tối tôi ra ngoài ăn cơm cùng người nhà, giờ mới nhìn thấy.]
Khúc Tu Ninh không trả lời lại, có lẽ là đang bận.
Cô tắt màn hình điện thoại rồi đặt úp xuống, đợi một lúc nữa.

Cô cứ nhìn chằm chằm chiếc điện thoại, tim thì ngày càng đập nhanh vì lo lắng, không nhìn nữa biết đâu sẽ có bất ngờ.

Giữa lúc đó, Lộ Hủ không nhịn được nữa mà đưa mắt nhìn điện thoại, vẫn không có động tĩnh gì.
Ngoài sự căng thẳng ra thì nhiều hơn là niềm hưng phấn.
Suy cho cùng cô đã từng nghĩ đến việc hỏi phương thức liên lạc của Khúc Tu Ninh, nhưng không nghĩ được phải mở lời như thế nào.

Bây giờ thì tốt rồi, có được mà chẳng cần tốn chút công sức nào.
Qua khoảng mười mấy phút sau, Khúc Tu Ninh gửi tới một tin nhắn: [Không sao, cậu muốn hỏi gì]
Phía cuối đến cả dấu chấm câu còn không gõ ra.

Lộ Hủ nín thở, không dám hít thở mạnh, phỏng đoán có phải tâm trạng của anh đang không tốt không, hoặc là không muốn nói chuyện cùng cô.
Cô quyết định giở một chút trò thăm dò cẩn thận, gõ chữ gửi đi: [Ngô Thanh Duệ nói với cậu như thế nào vậy, trong lúc nhất thời tôi cũng không biết bắt đầu hỏi từ đâu.]
Khúc Tu Ninh: [Cậu ấy nói cậu muốn hỏi về những chuyện có liên quan tới trường trung học cao cấp.]
Lộ Hủ thầm cảm ơn Ngô Thanh Duệ, vậy mà lại không nhắc đến tên của Nhậm Tấn Huyên trước mặt Khúc Tu Ninh.

Nhưng có điều cũng là do bản thân cô đủ cơ trí, giữa rất nhiều câu hỏi mà chỉ xen lẫn một hai vấn đề có liên quan tới Nhậm Tấn Huyên.
Cô bịa bừa một lý do là "đứa con nhà họ hàng muốn thi vào trường trung học cao cấp, không biết môi trường, hoàn cảnh của trường học đó như thế nào".

Khúc Tu Ninh: [Muốn biết môi trường của trường học như thế nào, tự đi đến đó cảm nhận chẳng phải là tốt nhất sao.]
Câu trả lời này cho thấy rõ ràng cô rất ngu ngốc.

Cô có cảm giác giống như là bị người khác giáng cho một cái bạt tai vậy.
Lộ Hủ: [Cũng đúng nhỉ, tôi không nghĩ đến chuyện này.]
Sau đó không còn tin nhắn nào nữa.
Lộ Hủ phiền não tự trách, lăn đi lăn lại trên giường, vẫn chưa nghĩ ra cách nào tốt để cứu vãn lại ấn tượng của anh đối với cô, cô cứ như vậy mê man chìm vào giấc ngủ.
***
Lúc Lộ Hủ tỉnh giấc, đã là buổi sáng ngày hôm sau rồi.

Cô đưa mắt nhìn qua chiếc đồng hồ báo thức, vẫn là chưa tới bảy giờ.
Đêm qua khi ngủ tay cô vẫn còn nắm chặt điện thoại, trôi qua một đêm, bây giờ nó đã hết pin rồi.

Cô cắm sạc xong rồi đi tới phòng tắm đánh răng rửa mặt, phát hiện dì Triệu đã dậy rồi, bà đang bận bịu trong phòng bếp.
Cô đi đến đó chào buổi sáng.
"Tiểu Hủ, sao con dậy sớm vậy?"
Lộ Hủ gật đầu, nói rằng đã quen rồi.
"Vẫn là con có kỷ luật, thằng nhóc Triệu Tư Nhiên kia tham ngủ, người khác mà có đứng cạnh nó đánh trống khua chiêng nó cũng không chịu dậy."
Lộ Hủ cười nói: "Dù sao thì cũng chưa vào năm học mà, có thể ngủ được bao nhiêu thì cứ để thằng bé ngủ vậy."
"Nó cũng sắp không còn hưởng thụ được mấy ngày thoải mái nữa rồi." Dì Triệu thành thạo đập vỏ mấy quả trứng gà, "Đúng rồi Tiểu Hủ, hôm nay dì và bố con phải đi ra mắt bạn bè, hai đứa các con ở nhà.

Hè này thằng bé không có bài tập về nhà, trong lòng dì cứ bồn chồn lo lắng, thế là đăng ký cho nó vào học ở một lớp học trước những kiến thức của cấp hai.

Nếu con có thời gian, thì giúp dì kiểm tra bài tập về nhà của lớp học thêm nhé."
Lộ Hủ gật đầu đồng ý, sau đó không biết nên tiếp tục nói gì nữa.

Có lẽ dì Triệu cũng nhận ra sự ngượng ngùng này, bảo cô đi lo việc của mình trước đi, đợi bà nấu xong bữa sáng sẽ gọi cô.
Lộ Hủ đánh răng rửa mặt, làm vệ sinh cá nhân xong thì về phòng, khi cô mở điện thoại lên liền phát hiện có một tin nhắn chưa đọc.

Là tin nhắn mà Khúc Tu Ninh gửi đến từ tối hôm qua khi mà cô ngủ quên.
[Chắc là tôi hiểu sai ý của cậu rồi, cậu muốn thay người họ hàng kia hỏi về chất lượng giảng dạy và tình hình học sinh của trường trung học cao cấp đúng không? Trường trung học cao cấp mới hơn trường học của chúng ta, môi trường dạy học cũng tốt hơn, trình độ giáo viên hơi chênh lệch, những giáo viên có kinh nghiệm sẽ được phân đến những lớp thực nghiệm, bốn lớp đầu của mỗi khối là lớp thực nghiệm, cơ bản những học sinh có thành tích tốt đều tập trung ở mấy lớp này, mỗi năm thi đại học đều dựa vào những học sinh giỏi ấy để tạo nên thành tích lớn.


Hoàn cảnh gia đình của học sinh ở đó cũng tốt, khá giả, trường đó cũng không quản lý nghiêm như Nhất Trung, không yêu cầu hôm nào cũng phải mặc đồng phục, vậy nên sẽ có sự so sánh, phân bì giữa những người bạn học với nhau.]
Lộ Hủ có thể nhận ra rằng cả một đoạn tin nhắn dài như thế này là do anh nghiêm túc gõ ra, tất cả đều là vì "đứa con nhà họ hàng" không tồn tại kia của cô.

Anh không hề hiểu sai, là do mục đích của cô không trong sáng.

Lộ Hủ mang theo sự áy náy, đáp lại bằng một câu cảm ơn.
Không ngờ mới sáng sớm như vậy mà Khúc Tu Ninh trả lời rất nhanh: [Không có gì, có thể giúp được cậu là tốt.]
Cô gõ liền một mạch rất nhiều chữ cảm ơn, sau đó thuận tiện hỏi thêm một câu sao anh lại dậy sớm vậy, kéo dài chủ đề nói chuyện.
Mấy giây sau, trong khung chat nhiều thêm một dòng chữ: [Chẳng phải cậu cũng vậy sao.]
Lộ Hủ cầm chiếc điện thoại lên, khóe miệng sắp kéo đến tận mang tai rồi.
Sau đó hai người họ còn nói đến những dự định trong kỳ nghỉ, Lộ Hủ nói đáng lẽ ra cô định đến tiệm sách mới mở ở gần trường học để đọc sách, nhưng lại có việc nên không đi được.
Khúc Tu Ninh mới sáng sớm đã bị bố mẹ gọi dậy.
Người trung niên và người già trong đội ngũ thăm người thân của Khúc gia vô cùng nhiều, mới sáng sớm mà đã thu dọn xong ở khách sạn sau đó thúc giục những người khác xuất phát.

Hành trình mà bố mẹ đã sắp xếp lên lịch vô cùng chu đáo, ăn uống vui chơi đầy đủ, anh không muốn góp thêm nhiệt vào cuộc vui đó, đang sầu não vì không có chỗ đi, bèn hỏi Lộ Hủ địa chỉ, vừa hay trốn đến tiệm sách để tìm sự thanh tịnh.
Đến giờ ăn sáng, một nhà bốn người của Lộ Hủ đều tỉnh dậy rồi.
Triệu Tư Nhiên ngủ chưa đủ, ngồi trên bàn ăn mà mắt vẫn còn lim dim, cũng không động đũa, hệt như đang ngồi thiền.
"Chị gái mới sáu giờ sáng đã dậy rồi kìa, Triệu Tư Nhiên con thì sao? Chuẩn bị lên cấp hai rồi đấy, con có chút giác ngộ của học sinh cấp hai được không." Dì Triệu nói hết nước hết cái, "Hôm nay đưa hết bài tập của lớp học thêm cho chị con xem đi, để chị gái giúp con kiểm tra một chút."
Triệu Tư Nhiên mở to mắt: "Hôm nay phải đến tiệm sách mua sách ngoại khóa, mẹ quên rồi à?"
Dì Triệu hoàn toàn không nhớ ra chuyện này: "Sách ngoại khóa gì, con từng nói với mẹ à?"
Triệu Tư Nhiên chạy về phòng, lấy ra một tờ giấy A4 đặt bộp lên bàn ăn, bên trên có liệt kê bảy tám quyển sách ngoại khóa mà hoc sinh cấp hai bắt buộc phải học.
"Sao mẹ không nhớ là có nhiệm vụ mua sách này nhỉ, giáo viên giao cho à? Giáo viên nào thế, bảo mua khi nào vậy?"
Lộ Hiểu Minh hoà hoãn: "Có thể là do em bận quá nên quên rồi, dạo gần đây đầu óc quay cuồng, khó tránh được việc quên này quên nọ."
Dì Triệu và Lộ Hiểu Minh đưa mắt nhìn nhau, hai người họ bận rộn cả ngày, không có thời gian đưa cậu nhóc đến tiệm sách.
Lộ Hủ chợt lóe lên một ý nghĩ, cô lập tức nói: "Hay là, để con đưa Tư Nhiên đi nhé."
Dì Triệu muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Lộ Hiểu Minh nói: "Lộ Hủ đã lớn rồi, để thằng bé đi cùng nó em còn không yên tâm sao?"
***
Tiệm sách mới mở cách nhà hay cách trường học đều không xa, tổng cộng có hai tầng, nội thất thiết bị trong tiệm rất có cảm giác nghệ thuật, cộng thêm việc là tiệm sách mới mở nên khách khá đông.
Dì Triệu dặn đi dặn lại, không được phép cho Triệu Tư Nhiên mua truyện tranh, nhưng Lộ Hủ cảm thấy, dẫu sao bây giờ chỉ có một mình cô trông cậu nhóc, Triệu Tư Nhiên chưa chắc đã chịu nghe lời cô.
Quả nhiên, vừa mới đến tiệm sách Triệu Tư Nhiên liền lao đến chỗ truyện tranh, ngăn cũng ngăn không nổi.
Khu truyện tranh có rất nhiều những đứa bé tầm tuổi của Triệu Tư Nhiên, bọn họ trực tiếp ngồi bệt xuống nền đất, đứa nào đứa nấy đều như đói khát, hận không thể dính mình vào trong quyển truyện.
"Này, em quên lời dì Triệu...!lời mẹ em dặn rồi à?" Lộ Hủ buột miệng nói ra từ dì Triệu, rồi lại kịp thời sửa đi.
Triệu Tư Nhiên chắp hai tay vào nhau, mắt sáng như sao: "Chị ơi, chị đại phát từ bị để cho em đọc một lúc thôi, em đảm bảo, chỉ đọc mà không mua.

Chị muốn đọc sách gì thì cứ tự đi đọc đi, đợi hai tiếng nữa chị lại tới tìm em."

Lộ Hủ dở khóc dở cười: "Vậy mấy quyển sách trên danh sách sáng nay..."
Triệu Tư Nhiên quay đầu nhìn cô một cái: "Nói sau đi, cái này không cần gấp.

Chị mau đi lo việc của chị đi."
Đạo cao một thước ma cao một trượng.
Triệu Tư Nhiên vội vàng muốn đuổi cô đi, còn cậu nhóc thì quay đầu nhìn về hướng khác, chỗ đó có một cô gái nhỏ đang ngồi.

Chút chiêu nhỏ này của học sinh tiểu học, cô vẫn nhìn ra được.
Lộ Hủ hạ thấp giọng khẽ gọi một tiếng "Triệu Tư Nhiên".
Cô bé kia liền ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt tìm kiếm người gọi mình.

Cô bé buộc tóc đuôi ngựa hai bên, ánh mắt sáng ngời, dáng vẻ rất lanh lợi.

Giây tiếp theo, Lộ Hủ liền nhìn thấy biểu cảm chột dạ của Triệu Tư Nhiên.
Thì ra cậu nhóc trăm cay nghìn đắng lừa người lớn để chạy đến tiệm sách, chính là vì hẹn hò cùng cô bạn gái nhỏ cùng họ cùng tên này? Được thôi, đôi chị em khác cha khác mẹ như bọn họ này cũng khá là giống nhau ở phương diện nào đó đấy.
Mặt Triệu Tư Nhiên phiếm hồng, cầu xin Lộ Hủ đừng nói chuyện này cho dì Triệu biết.
Dáng vẻ sốt ruột của cậu bé có chút đáng yêu.
Lộ Hủ xoa đầu cậu, vứt lại một câu "see you" sau đó lặng lẽ chuồn đi, suy cho cùng, cô cũng không đến đây chỉ để làm người trông nom Triệu Tư Nhiên.
Cô đi quanh tiệm sách một vòng, nhưng vẫn không nhìn thấy người mà cô muốn tìm.
Lộ Hủ lên tầng hai, khi đi đến khu văn học nước ngoài, cô phát hiện một không gian được vây tròn lại bởi những giá sách, bên trong là khu vực VIP của tiệm sách.

Đây là một phòng cà phê cỡ nhỏ, chỉ có gọi món thì mới được vào trong, có chỗ ngồi bằng ghế sô pha thoải mái còn có cả nguồn điện.
Bóng dáng quen thuộc đang ở trong đó.
Khúc Tu Ninh ngồi ở bên trong, trên chiếc bàn trước mặt đặt một tách cà phê.

Anh chống một tay lên trán, đang đọc sách cực kỳ nghiêm túc.

Đứng từ góc của Lộ Hủ nhìn qua, dường nét góc nghiêng của anh rõ ràng sắc nét.
Anh ở đây là vì nghe lời gợi ý của cô nên mới tới, có lẽ anh sẽ cảm thấy mắt thưởng thức của cô không tồi.

Giống như là lời ước hẹn của hai người được thực hiện vậy, khoảnh khắc đó Lộ Hủ cảm thấy cô cách chàng thiếu niên ấy thật gần.
Thiết kế của khu VIP rất đặc biệt, bên trên là cửa sổ trời, đương nhiên thiết kế như vậy giúp ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, vì vậy mà cả một khu này cũng sáng bừng hơn những chỗ khác trong tiệm sách.

Người ngồi bên trong nhìn ra ngoài, chỉ có thể nhìn thấy bóng người lay động, còn người bên ngoài nhìn vào trong, lại có thể nhìn rất rõ ràng.
Lộ Hủ men theo hàng giá sách, từng bước từng bước tiến lại gần anh, xuyên qua những khoảng trống so le, cô nhìn thấy tên của cuốn sách mà anh đang cầm trên tay, "Nam tước trên cây".
Chẳng mấy chốc cô đã tìm được quyển sách này trên giá sách bán chạy, cô không hề do dự mà lấy xuống luôn một quyển..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.