Trói Buộc Linh Hồn

Chương 10: Xuất cung



Kế hoạch trả thù Vệ Tường Lâm được Nghiêm Thần tạm thời để sang một bên. Cô hiện tại đang chú tâm vào củng cố giai đoạn luyện thể trung kì của mình. Sau trận đánh với tên họ Vệ, Nghiêm Thần đã tìm ra nhiều thiếu sót của bản thân. Cho nên cô phải nhanh chóng khắc phục. Nói vậy chứ không có nghĩa là cô buông tha cho Vệ gia. Dù gì cũng từng là thanh niên gương mẫu nghiêm túc của Trái Đất thế kỉ XXI, mấy chuyện diệt tộc cô không làm được nhưng động tay động chân một chút thì vẫn có thể. Đây đều là do phụ thân dạy hư cô!

“Nhị tỷ! Nhị tỷ!”

Nghiêm Thần ngồi nhàn nhã trong đình trúc ăn điểm tâm, nghe tiếng gọi thì ngẩn đầu lên. Đang chạy đến gần cô là một cậu nhóc bốn tuổi phấn điêu ngọc mài.

“Nhị tỷ!” Nhảy phắt vào người cô, tên nhóc này nhe răng cười ha hả.

“Xú tiểu tử, lại trốn ra ngoài chơi.” Nghiêm Thần ôm lấy cậu bé lên ngồi cạnh mình, tay véo hai gò má mềm mại của cậu cười mắng.

“Người ta đến thăm tỷ, không phải đi chơi.”

“Ngụy biện.” Nghiêm Thần xoa đầu cậu rồi quay ra nói với người hầu bên ngoài.

“Các ngươi lui xuống đi. Ai có hỏi thì cứ nói tiểu hoàng tử ở chỗ ta.”

“Là, vương gia.”

Bọn người hầu đáp lời, cung kính cúi chào rồi rời khỏi đình trúc.

Cậu bé này là Vũ Đình Nghiêm Khánh, năm nay bốn tuổi, do cha Trầm Duy Thắng sinh. Nghĩ tới đây, Nghiêm Thần kém chút bật cười. Lúc trước cô cứ thắc mắc đàn ông làm sao sinh con, khi biết được cũng thất vọng một phen. Phụ nữ ở Thương Khung, cấu tạo sinh lý không có tử cung, trong khi đàn ông lại có. Đơn giản mà nói, ngoại trừ giới tính đảo ngược thì cũng không khác mấy so với ở Trái Đất. Lúc cha Trầm Duy Thắng sinh Khánh nhi, cô cứ mặc niệm trong đầu mẫu thân là đàn ông, tứ cha là phụ nữ sau đó thoải mái tâm lý mà ở ngoài phòng sinh chờ đợi với mọi người.

Giờ nhớ lại, Nghiêm Thần thấy chuyện đàn ông sinh con cũng không có gì kinh hãi thế tục. Lúc ở Trái Đất, cô cũng mấy lần tiếp xúc với vài công trình nghiên cứu việc sinh sản, trong đó có hẳn vài chuyên đề cho đàn ông.

“Nhị tỷ, nghe nói người định xuất cung?” Nghiêm Khánh cầm một khối bánh ăn ngon lành rồi bất chợt hỏi.

“Ai nói cho đệ biết?”

“Tam tỷ. Tỷ định đi bao lâu?”

“Không biết, nhưng sẽ không lâu.” Nghiêm Thần trả lời. Thấy gương mặt bánh bao nhỏ xụ lại, cô xoa đầu cậu nhóc. “Ở trong cung phải ngoan biết chưa? Nếu buồn thì cứ tìm Tô Mặc Hi mà chơi.” Chữ ‘chơi’ được Nghiêm Thần đặc biệt nhấn mạnh.

“Có được không?” Nghiêm Khánh ngây thơ hỏi lại.

“Cho phép đệ lấy tỷ ra làm lá chắn!”

“Hoan hô. Đệ nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của tỷ.”

“Tốt. Nghéo tay!”

“Nghéo tay!”

“Ha ha ha!”

Hừ hừ, nam chủ Vệ Tường Lâm chưa chỉnh được, vậy trước hết lấy nam chủ Tô Mặc Hi khai đao.

Hiện tại, Tô Mặc Hi là thư đồng của Nghiêm Luân. Còn chuyện vị hôn phu - thê đã sớm bị cô chặn ngang phá hoại rồi. Trong cung này, Khánh nhi được mệnh danh là hỗn thế tiểu ma vương, cô cũng không tin không chỉnh thảm được Tô Mặc Hi.

***

“Tham kiếm vương gia!”

“Đứng lên đi!” Nghiêm Thần gật đầu rồi đi lướt qua bọn hạ nhân. Cũng may, hành lễ nơi đây chỉ là gập nửa người cúi chào chứ không phải quỳ hẳn xuống đất, nếu không cô sẽ tổn thọ mất.

“Vương gia, hoàng thượng đang chờ. Mời ngài!”

“An tổng quản, phiền toái.” Nghiêm Thần nói với đại nội tổng quản của hoàng cung sau đó đẩy cửa bước vào.

Ngự thư phòng rất yên tĩnh. Được bố trí một cách gọn gàng quy củ, nơi đây tạo cho Nghiêm Thần cảm giác như trở lại các thư viện cổ xưa của kiếp trước. Vài bức tranh thư pháp và phong thủy treo trên tường, khói lư hương tỏa ra thoang thoảng, ánh sáng dịu nhẹ xuyên qua cửa sổ được điều chỉnh để có thể chiếu rọi khắp căn phòng, nơi đây thực sự rất lý tưởng để học tập và làm việc.

Đi sâu vào trong, qua bức rèm che, Nghiêm Thần thấy mẫu thân của mình đang đứng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Huyền y quý phái ôm gọn lấy dáng người, đai lưng bản to siết lấy vòng eo tôn lên nhưng đường nét quyến rũ của cơ thể. Áo ngoài của mẫu thân là phần áo dài đến tận mắt cá chân, xẻ hai tà dát vàng ở viền áo. Tơ vàng tinh tế thêu đè lên hình long thần màu đen in trên thân áo, làm cho nó càng thêm sống động và oai hùng. Hoàng thất Đông Ly lấy màu đen làm chủ đạo, ít nhất Nghiêm Thần thấy nó vẫn đẹp hơn nhiều so với mấy bộ long bào vàng kim chói sáng trong phim cổ trang. Nhìn mấy vị vua trong phim cứ như khối bia ngắm vàng óng ánh di động, rất là…. ba chấm!

“Thần nhi, đến rồi. Lại đây ngồi đi.”

“Tham kiếm mẫu thân.”

“Được rồi, không có người ngoài, con cũng đừng làm dáng nữa.” Vũ Đình Thiên Thanh trêu chọc cô con gái lớn của mình. Có ai lại như Thần nhi, lễ nghi hoàng gia chỉ toàn sử dụng ứng đối với người ngoài, một khi chỉ còn người nhà với nhau thì quăng mọi lễ nghi đó đến tận phương nào rồi.

Cười gượng một tiếng, Nghiêm Thần đi đến ngồi vào ghế bên bàn trà.

“Nếm thử đi, trà Tước Thiệt đó.”

Nghiêm Thần vươn tay đón lấy tách trà khẽ nhấp. Rất thơm ngon! Loại trà Tước Thiệt này được trồng ở vùng núi cao, đứng đầu trăm loại thảo, có thể giải khát, giải phiền, dược tính rất linh diệu. Đặc biệt là, càng uống càng ghiền.

“Lần này xuất cung con cũng đừng gây chuyện nữa.”

“Con gây chuyện hồi nào?”

“Thế đây là cái gì?”

Nghiêm Thần nhìn bài báo vừa được mẫu thân đẩy đến trước mặt mình. Không sai, là báo. Ở Thương Khung vẫn có báo chí để đọc mỗi ngày đấy. Mỗi quốc gia có nhật báo riêng của mình, ngoài ra mỗi tháng còn có nguyệt san của Thương Khung, tổng hợp những tin tức sốt dẻo nhất.

Đọc dòng tiêu đề to tướng trên trang báo, Nghiêm Thần kém chút phun nước trà.

‘Tây Vệ quốc Vệ gia sau hơn ba trăm năm lại có dấu hiệu phân tán!’

‘Hoàng thất Đông Ly và Vệ gia - tình thù khó lý giải!’

Tình thù? Cô khi nào thì có tình thù với tên họ Vệ kia? Là tên khốn nào viết bài thế này?

“Mẫu thân, thật không phải con làm.” Nghiêm Thần trả lời vô tội vạ.

“Ừ, con không có làm, chỉ thông qua phụ thân con sai Thất Sát điện đi làm thôi.” Vũ Đình Thiên Thanh chế giễu. “Con a, cái gì cũng tốt, tốt đến nỗi học luôn bảy phần tính cách của phụ thân con.”

“Hắc, hắc.” Nghiêm Thần xấu hổ cười. Mười năm ở đây, dưới sự dạy dỗ của phụ thân đủ để mài hết một nửa tính cách kiếp trước của cô rồi.

“Được rồi, hôm nay tìm con đến là vì chuyện khác.” Vũ Đình Thiên Thanh lắc đầu rồi nói vào chuyện chính. Lấy từ trong tay áo ra một tấm thiệp mời, nàng đưa nó cho Nghiêm Thần. “Tính thời gian, khi con từ Tây Vệ trở về cũng đuổi kịp lễ mừng nhập đạo của Sở gia. Khi đó, mẹ muốn con thay mặt hoàng thất đến chúc mừng.”

“Sở gia? Là Sở gia của Bắc Trấn thành sao?”

“Ừ.”

Oh, Sở gia. Sở Lan Tâm. Này cũng thật trùng hợp!

“Sở lão gia chủ có lẽ mất khoảng một tháng để củng cố cánh cửa nhập đạo của mình, nếu con không về kịp thì cứ dùng truyền tống trận hoặc phi thuyền mà về.”

Nghiêm Thần gật đầu.

Truyền tống trận là loại trận pháp không gian, có thể giúp con người di chuyển nhanh chóng từ nơi này đến nơi khác.

Phi thuyền thì khỏi chê. Trình độ luyện kim ở đây rất cao, trên phi thuyền được khắc rất nhiều pháp trận ổn định và bay lượn. Chỉ cần đưa nguồn năng lượng vào là có thể thoải mái sử dụng nó. Thường thì nó được dùng cho hoạt động du lịch.

“Về phần lễ vật, cứ lấy ở chỗ phụ thân con.” Vũ Đình Thiên Thanh cười tà ác.

“Ngài thật nham hiểm.”

“Ai bảo phụ thân của con giàu tới vậy.” Dám dùng gần trăm quan tài thủy tinh chỉ để trút giận cho Thần nhi, quả nhiên là chê tiền quá nhiều. Phú khả địch quốc cũng không diễn tả nổi tình trạng giàu có của Thất Sát điện đâu.

Nghiêm Thần nhìn vẻ mặt của mẫu thân mình chỉ biết cười bất đắc dĩ. Người nhà như vậy, bảo cô làm sao không yêu, không quan tâm cho được.

“À, mẫu thân!” Nghiêm Thần nghiên người tới trước cười như tên trộm. Thấy vậy, Vũ Đình Thiên Thanh chống tay lên bàn, nháy mắt một cái ra hiệu cho con gái cứ tiếp tục nói.

“Lần đầu người gặp phụ thân là như thế nào?”

“Hm, Khuynh không nói cho con sao?”

Nghiêm Thần lắc đầu. Mỗi lần cô hỏi chuyện này, phụ thân lại dùng thần thái như khổng tước xòe đuôi với cô sau đó cao ngạo bỏ đi làm cô chẳng hiểu mô tê gì hết. Cho nên cô cũng chẳng thèm hỏi nữa.

Dù sao, một người là hoàng đế hạo nhiên chính khí của Đông Ly, một người mệnh danh Đế Lam của Thất Sát điện lừng danh thiên hạ, Nghiêm Thần quả thật rất tò mò hai người họ làm sao quen biết nhau.

“Ah, lần đầu tiên gặp nhau hả?”

Vẻ mặt lúc này của mẫu thân cô thật sự là… quá thâm ảo?!

“Lúc đó ta vừa đăng cơ không lâu, phụ thân con thì mới xuất quan khi hoàn thành xong thử luyện tiếp nhận Thất Sát. Đêm hôm canh ba, hắn một mình xông vào hoàng cung, khi ấy ta đang ở thư phòng phê tấu chương.” Vũ Đình Thiên Thanh nhấp một ngụm trà, thả lỏng người tựa vào thành ghế rồi nói tiếp. “Ta vốn cũng không sợ hắn ám sát ta, dù cho có đánh lên thì lúc đó hắn cũng chẳng đánh lại ta. Cho nên, chúng ta đứng đấu mắt suốt một khắc. Cuối cùng, phụ thân con cười với ta một cái, bỏ lại một câu rồi đi mất.”

“Câu gì?” Nghiêm Thần thúc giục, đang hay mà. Chợt, mẫu thân, ánh mắt này là sao?

“Phụ thân con nói: Nghe thiên hạ đồn thổi tân đế Đông Ly tuyệt sắc khuynh thành, tài trí kinh người, được bình chọn là đệ nhất mỹ nhân, đệ nhất tài nữ, đệ nhất kỳ nữ của Thương Khung nên hôm nay mạo muội đến xem, quả thật là… không đẹp bằng ta.”

Sặc!!!

“Khụ, khụ, khụ…” Nghiêm Thần sặc nước miếng, ho khan liên tục. Cô tròn to mắt nhìn mẫu thân nhà mình. “Thật sự nói như vậy?”

“Tất nhiên!”

Ôi trời, thật đúng là hết nói nổi!

--- ------

Lần này xuất cung đến Tây Vệ, một phần là muốn ra ngoài du lịch một chuyến, một phần là theo thám báo Tây Vệ xuất hiện khoáng mạch mới rất thích hợp luyện thành binh khí, Nghiêm Thần muốn tận mắt xem thử. Phần còn lại, tất nhiên là tiện đường ghé qua Vệ gia, ‘mời’ Vệ Tường Lâm đến Đông Ly ‘làm khách’ vài ngày. Thịnh tình của vương gia một nước, Vệ gia sẽ không chối từ đâu. Huống chi bọn họ hiện tại, ốc còn không mang nổi mình.

Còn về chuyện phụ thân có đồng ý cho cô đi hay không, Nghiêm Thần nhìn gói thuốc trên tay cười nham nhở. Mê dược đặc chế của cha Tiêu Thanh Hàn sẽ giải quyết tốt đẹp mọi chuyện.

Phụ thân đại nhân a, ngài cứ nghỉ ngơi trong cung đi. Chờ con gái rời khỏi kinh thành rồi thì muốn đuổi theo thế nào cũng được. Bởi khi đó, cô chắc chắn có thể nói phục phụ nhân nhà mình.

//

Trà Tước Thiệt, còn gọi là trà mỏ sẻ, một danh trà đã thất truyền của Việt Nam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.