Nghiêm Thần ngồi trong xe ngựa, vén màn cửa nhìn ra ngoài. Cảnh sắc hoang
vắng, đơn sơ đặc trưng của vùng ngoại thành. Lâu lâu mới thấy một vài
căn nhà hay quán nước ven đường hiện trong tầm mắt. Nơi này đang ở gần
phần đất biên giới giáp ranh giữa ba quốc gia là Đông Ly, Nam Hà và
Trung An.
Cô đã rời kinh được sáu ngày rồi. Phụ thân cũng quả
thật đuổi theo, tuy vậy cuối cùng cũng đồng ý cho cô đi với điều kiện,
mang theo hai đường chủ của Thất Sát theo cùng. Biết đây là giới hạn
cuối cùng của phụ thân, Nghiêm Thần gật đầu đồng ý.
Ở Thương
Khung, những ai bắt đầu luyện thể thì thường xuyên ra ngoài lịch luyện
nhằm tìm kiếm sự đột phá mới cho cơ thể, thông qua chiến đấu, rèn luyện
và thư giãn sẽ thúc đẩy luyện thể được củng cố tốt hơn. Chính vì điều đó nên phụ thân cô mới làm màu ngăn chặn, thực ra trong lòng sớm đã có ý
định để cô đi rồi. Con cháu hoàng thất Đông Ly không thể chỉ là một bình hoa chưng trong nhà được. Đại ca cô khi mười tuổi cũng đã bắt đầu ra
ngoài lịch luyện độc lập. Chờ chuyến này cô trở về sẽ tới lượt Nghiêm
Luân.
Hành trình của cô là sáng đi du lịch, chập tối thì đến trạm dịch thông qua truyền tống trận đến thành trấn tiếp theo, nghỉ ngơi rồi sáng lại tiếp tục du lịch. Cho nên hiện tại, đến thôn xóm mới thì phải
xuống xe đi dạo thôi.
”Lăng Vân, dừng ở đây. Chúng ta vào thôn phía trước.”
”Là, tiểu thư.”
Ra ngoài, cô đã thống nhất với mọi người gọi mình là tiểu thư, Lăng Vân và hai đường chủ là hộ vệ. Dù sao cũng chẳng ai biết cô là Diệu vương, cần chi rêu rao cho mệt cái thân.
Nghiêm Thần nhảy xuống xe, sau đó
đi đầu về phía trước. Còn chiếc xe ngựa, đó là chuyện của Thất Sát điện, cô không cần bận tâm. Thất Sát điện trải rộng khắp nơi ở Thương Khung,
tiếp tế mấy ngày nay của cô chính là họ đó. Bao trọn gói từ ăn ở đến đi
lại, cô chỉ cần lo chuyện nâng cao thực lực là được.
Lăng Vân
cùng hai vị đường chủ theo sát phía sau Nghiêm Thần. Hai người họ, một
nam một nữ, đều là cao thủ giai đoạn luyện hồn. Nghe phụ thân nói, hai
người họ đã sắp đến ngưỡng cửa luyện tâm. Nam nhân tên Vụ Kiếm, nữ nhân
tên Vụ Nhiên.
Từ luyện hồn trở đi sẽ không phân chia giai đoạn tu luyện. Bởi vì linh hồn, tâm cảnh và đại đạo của mỗi người là khác nhau
hoàn toàn. Muốn biết ai lợi hại hơn ai thì cứ đánh một trận là được.
--- ----
”Tỷ tỷ, người đến đây lịch luyện sao?”
Nghiêm Thần cúi đầu nhìn một cô bé đang lay lay tay áo của mình. Gương mặt
ngây thơ với đôi mắt to tròn lúng liếng, mặc dù chỉ mặc vải bố thô sơ
nhưng cũng đáng yêu vô cùng.
”Đúng vậy. Làm sao muội biết?”
”Hôm qua cũng có một vị tỷ tỷ xinh đẹp đến đây. Tỷ ấy nói với muội.”
”Thế à!”
Nghiêm Thần dắt tay cô bé vào trong thôn. Người thôn này rất chất phát và niềm nở, thấy cô thì vui cười hỏi thăm đủ điều. Tạm biệt cô bé nhỏ và người
dân, Nghiêm Thần theo lời chỉ dẫn của họ đi đến ngôi nhà của trưởng
thôn.
Nhà trưởng thôn là ngôi nhà lớn nhất ở đây. Mái lá và
tường đất giản dị với hàng rào bằng cọc gỗ bao quanh, hàng cây ăn quả
xum xuê sau nhà; trong sân có vài con gà kêu 'cục tác' tìm mồi, cảnh sắc này làm cô nhớ đến vùng quê ở kiếp trước. Đơn sơ, thanh bình, ấm áp,
tình nghĩa.
”Tiểu thư muốn ở lại đây?” Trung niên nữ nhân chầm chầm hỏi, tay vẫn đều đều rót nước pha trà mời khách.
”Cảm ơn.” Nhận lấy tách trà, Nghiêm Thần thổi nhẹ vài cái rồi uống. Cô không quá yêu cầu trong ẩm thực dù mười năm qua bị dưỡng bằng sơn hào hải vị. Kiếp trước làm nhiệm vụ có khi còn phải tìm sương đêm uống cho đỡ khát
nên Nghiêm Thần rất trân trọng những gì trước mắt, ăn no uống đủ là tốt
rồi.
”Vâng, ta muốn xin ở lại đây vài ngày. Mong thôn trưởng có thể sắp xếp.”
”Không dấu gì tiểu thư, nhà dân ở thôn này vốn không có dư phòng ở. Mà nhà của ta, hôm qua đã có một vị tiểu thư đến xin ở nhờ rồi. Hiện cũng chỉ còn
một phòng nhỏ, bốn người tiểu thư ngài...”
”Không sao đâu, thôn
trưởng. Một phòng là được rồi. Nếu có thể, ta sẽ thương lượng cùng phòng với vị tiểu thư kia.” Nghiêm Thần rất dễ chịu tiếp nhận không chê khen
gì. Cô cũng không phải thực sự đi du lịch, ở thoải mái quá sẽ chây lười
mất.
”Vậy được rồi, mọi người chuyển hành lý vào đi.”
”Cảm tạ thôn trưởng.”
Sau khi sắp xếp xong chỗ ở, Nghiêm Thần bắt đầu đi ra ngoài dạo chơi. Lăng
Vân, Vụ Kiếm và Vụ Nhiên giờ đã làm nhiệm vụ của ám vệ rồi, chẳng biết
núp ở đâu nữa. Cô cũng đã căn dặn họ, trong chuyến lịch luyện này, nếu
không xảy ra tình huống nguy hiểm đến tính mạng thì ba người họ không
được phép giúp cô.
”Tiểu thư muốn đi dạo sao?” Thấy Nghiêm Thần ra ngoài, thôn trưởng hỏi.
”Đúng vậy.”
”Cánh rừng phía sau thôn có một ôn tuyền, tiểu thư thích có thể đến đó tắm
rửa. Rất tốt cho sức khỏe! Có khi còn gặp được Liễu tiểu thư ở đó.”
”Ôn tuyền? Ta đã biết. Tạm biệt ngài, thôn trưởng!” Họ Liễu sao?
”Tiểu thư đi vui vẻ.”
***
Cánh rừng sau thôn rất rộng lớn kéo dài đến tận dãy núi ở đường biên giới.
Cảnh sắc ở đây xinh đẹp vô cùng, cây cối mọc xanh mơn mởn tràn đầy sức
sống. Lâu lâu, Nghiêm Thần còn thấy vài con thỏ hoặc hưu nai lạc bước
chạy qua trước mặt mình. Dựa theo kinh nghiệm đi rừng đời trước, Nghiêm
Thần bắt đầu đi tìm ôn tuyền mà trưởng thôn đã nhắc đến. Một lúc sau,
nghe được tiếng nước chảy Nghiêm Thần vui vẻ đi nhanh về trước. Không
khí xung quanh bắt đầu ấm hơn nhiều, cây cối vài nơi còn bị hơi nước bao bọc, nền đất ẩm thấp với cây cỏ ngày càng xanh tốt, xem ra đã đến chỗ
của ôn tuyền. Cẩn thận trèo qua các khối đá trơn trợt, lại đi thêm một
đoạn ngắn băng qua các nhánh suối nhỏ cuối cùng Nghiêm Thần cũng đến
được trung tâm ôn tuyền.
”Woa!” Nghiêm Thần thốt lên.
Đẹp quá!
Nằm giữa thung lũng các dãy núi là một vùng hồ nước nóng rộng lớn xinh đẹp. Bao bọc xung quanh bởi cánh rừng xanh mơn mởn, cành lá rũ xuống in bóng trên mặt hồ. Nước ở đây trong veo phản chiếu lên ánh lục dịu mát, đem
cả một cảnh đẹp thủy mặc thêu dệt lên mặt hồ. Từng làn hơi nước mờ ảo
không ngừng lan tỏa khắp nơi, cảnh đẹp như tranh tựa chốn bồng lai tiên
cảnh.
Đi đến bờ hồ, Nghiêm Thần ngồi xổm xuống đưa tay vào trong
nước. Khoảng 36°C, như vậy ra xa thêm một chút chắc tầm 40°C, nhiệt độ
rất thích hợp để ngâm mình.
Rào!
Rào!
”Hả?” Nghiêm Thần giương mắt lên.
Một bóng dáng xinh đẹp trồi lên mặt hồ, làn da trắng trẻo ánh lên lóng lánh dưới những tia nắng và bọt nước. Mái tóc đen dài ướt đẫm ôm chặt lấy cơ thể, phần đuôi tóc xõa dài nổi bồng bềnh trên mặt nước. Người nọ xoay
đầu, gương mặt trái xoan xinh đẹp hiện ra trong tầm mắt Nghiêm Thần. Đôi con ngươi đen láy mờ ảo khẽ run dưới hàng mi cong đang trừng to nhìn
Nghiêm Thần.
Tĩnh!
”Aaaa! Xin lỗi! Xin lỗi! Thật xin lỗi!”
Nghiêm Thần đỏ bừng mặt xua tay vội vã đứng dậy rồi xoay người chạy ra xa. Ngay cả khinh công cũng bị cô dùng tới.
Nơi ôn tuyền chỉ còn lại một bóng người giữa hồ nước nóng rộng lớn.
Đôi mắt phượng thanh tú vẫn còn ngạc nhiên mở to, sau đó tia cười dần lan rộng khắp đôi con ngươi đen láy và sáng bóng này.
”Ha hả, thật là... đáng yêu quá đi mất!”
--- -------
”Mình xấu hổ cái gì chứ? Đều là nữ mà.” Nghiêm Thần ngồi bực dọc trên phiến
đá, dù nói vậy nhưng hai vệt ửng hồng vẫn còn hiện trên gò má cô. Cảnh
lúc nãy thực sự là... rất đẹp. Ôi, khi nào thì bản thân lại có tiềm chất sắc nữ thế này?
Nhưng nhớ lại, cô gái đó chắc chỉ lớn hơn cô
hai, ba tuổi là cùng. Vẫn còn là con nít, sắc cái gì mà sắc chứ! Hừ! Cái đẹp ai mà chẳng yêu!
”Tiểu muội muội!”
Nghiêm Thần giật thót người nhảy xuống tảng đá xoay lại nhìn.
Tà váy dài mềm mại lay động trong gió, màu lam nhạt thêu họa tiết chìm đặc trưng của Nam Hà quốc làm cho nữ tử này thêm phần dịu dàng. Mái tóc đen dài vẫn còn ẩm nước buông xõa phía sau, một giọt nước từ trên tóc chảy
xuống gò má trắng nõn càng tăng thêm phần gợi cảm. Còn nhỏ như vậy đã là một đại mỹ nhân, lớn lên không biết sẽ gây hại nhân gian thế nào đây.
Nghiêm Thần thầm than.
”Chuyện lúc nãy thật sự xin lỗi.” Nghiêm Thần thành khẩn nói.
”Không sao.”
”Ngươi là... Liễu tiểu thư?”
”Là trưởng thôn nói cho muội?” Nữ tử ngạc nhiên sau đó gật đầu một cái. “Cũng đến đây lịch luyện sao?”
”Phải.”
***
Quan sát nữ tử đi bên cạnh mình, Nghiêm Thần thật tâm vui vẻ. Dù chỉ mới gặp nhưng cô và nàng ấy lại nói chuyện rất hợp nhau. Nữ tử này có một lượng kiến thức rất phong phú, kinh nghiệm sống cũng rất nhiều. Thật không
thể tin là nàng ấy chỉ mới mười hai tuổi. Ở thế giới này, cô vẫn luôn
muốn tìm cho mình một khuê mật. Giống như ở kiếp trước có Như Sương, khi buồn khi vui có thể cùng tâm sự chia sẻ với cậu ấy. Nữ tử này nếu thân
thế và tâm tính không có vấn đề gì, cô thật sự muốn kết bạn với nàng ấy.
”Oh, Đông Ly quốc rất phồn hoa. Ta đến đây vài lần đều rất thích thú.” Nữ tử bật cười.
”Nam Hà quốc cũng phồn hoa mà, lại xinh đẹp hữu tình nữa.”
”Không giống, không giống. Nam Hà dịu dàng như nước, không giống Đông Ly tinh
tế như nắng mai. Nhìn xem, cả trang phục cũng thể hiện điều này.”
Nữ tử dừng chân, xoay người một vòng trước mặt Nghiêm Thần.
Nàng ấy nói đúng, trang phục Đông Ly gọn gàng và tinh tế, vừa linh hoạt uy
phong lại không mất đi nét thanh lịch. Trong khi đó, trang phục của Nam
Hà lại thướt tha và dịu dàng, các tầng áo phủ mỏng manh như cánh hoa
rơi, lung linh và tao nhã.
”Tỷ đi lịch luyện một mình sao?” Nghiêm Thần đi bên cạnh hỏi chuyện.
”Ha ha, không phải một mình.” Nữ tử cúi đầu kề sát mặt với Nghiêm Thần, nháy mắt một cái. “Ta rời nhà trốn đi đấy!”
”Rời nhà trốn đi?”
”Ừ, trong gia tộc rất lộn xộn và phiền toái. Vẫn là ra ngoài lịch luyện thích hơn.”
Nữ tử này cứ như một cánh chim không chịu trói buộc.
”Tiểu muội muội, nói chuyện nửa ngày ta vẫn chưa biết tên của muội đâu.”
”Ta tên Lam Thanh Nghiêm.” Nghiêm Thần trả lời. Lấy họ của phụ thân, tên
của mẫu thân, tên đệm của bản thân ghép lại làm cái tên hiện tại. Cô mới không phải nhớ đến kiếp trước đâu!
”Thanh Nghiêm, tên thật đẹp. Vậy ta gọi muội là tiểu Nghiêm nhi nhé.”
”Đừng, nghe thật sến súa.”Nghiêm Thần nổi da gà.
”Cứ quyết định vậy đi. Tiểu Nghiêm nhi cứ gọi người ta là Doanh Doanh.”
”Doanh Doanh? Đáng tiếc ta không phải Lệnh Hồ Xung.”