“Dân nữ là Sở Lan Tâm, trưởng tôn của Sở gia. Lúc nãy khi tham gia tiệc
mừng, dân nữ luôn đứng cùng các vị tiểu thư ở đây. Sau đó tứ muội Sở Gia Hân đột nhiên đến nói muốn lại gần bờ hồ để đổi gió nên chúng ta mới
theo cùng. Không ngờ tứ muội bị trượt chân ngã xuống hồ, dân nữ đứng bên cạnh thấy vậy vội vươn tay ra định kéo lại nàng ấy nhưng bị đánh hất
ra. Khi được cứu lên tứ muội cứ một mực nói dân nữ hãm hại nàng.”
”Ngươi nói bậy! Rõ ràng là ngươi cố ý gạt chân ta, còn dùng kim nhọn đâm vào tay ta khiến ta té xuống hồ. Ngươi tiện nhân!”
”Im miệng!” Nghiêm Thần lạnh lùng thốt lên. Cô gái này thật sự rất không biết phân biệt trường hợp.
Sở Gia Hân bị hạ nhân giữ chặt lại. Lúc này nàng mới nhớ tới người ngồi
trước mặt mình là Diệu vương cao quý của cả Đông Ly quốc.
”Xin Diệu vương thứ tội.” Sở Gia Hân vội cúi đầu nhận lỗi.
”Ngươi muốn phản bác cái gì?” Nghiêm Thần cau mày nhìn Sở Gia Hân. Tự nhiên
lại đi làm Bao Thanh Thiên xử kiện, thật là số con rệp mà.
”Bẩm
Diệu vương, lúc ở gần bờ hồ Sở Lan Tâm đột nhiên gạt chân của dân nữ.
Lúc đó dân nữ còn cho là nàng ta vô tình nên khi nàng ta đưa tay ra dân
nữ đã nắm lấy. Không ngờ khi vừa chạm tay thì tay của dân nữ đau xót như bị hàng trăm mũi kim đâm vào nên mới đánh văng tay nàng ta. Dân nữ thật sự không có vu oan cho Sở Lan Tâm.”
Nghiêm Thần bình tĩnh không
lên tiếng. Chỉ một chuyện cỏn con như vậy mà cũng muốn làm ầm lên, những người này thật sự hết chuyện chơi rồi sao?
”Các ngươi khi đó thấy được những gì?” Nghiêm Thần đưa mắt hỏi đám tiểu thư công tử đang đứng một bên.
”Thưa Diệu vương, lúc đó Sở Lan Tâm đứng cách Sở Gia Hân cũng có một đoạn
dài. Nếu nói gạt chân e cũng không hợp lý lắm.” Một nữ tử mặc lục y dẫn
đầu lên tiếng.
”Thưa Diệu vương, lúc Sở Lan Tâm đưa tay ra kéo Sở Gia Hân, thần ở bên cạnh nhìn rõ là không hề có kim châm nào trong tay
nàng ấy.” Một nữ tử khác tiếp lời.
”Thưa Diệu vương, thảo dân thấy chuyện này chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn mà thôi.” Lần này là một nam tử lên tiếng.
Nghiêm Thần không dấu vết liếc nhìn nam tử kia một cái. Người này...
”Thưa Diệu vương...”
...
Chờ khi mọi người đều giải trình hết, Nghiêm Thần mới cười khẩy một cái. Nụ cười này làm bọn họ không hẹn mà run lên trong lòng. Ngồi ở bên cạnh,
Sở Lam Y cũng thấp thỏm không yên.
Nàng vốn nghe con gái của mình và nhiều người khác bình luận về Diệu vương, biết người này tâm tư khó
đoán, thông minh tuyệt đỉnh, xử phạt cũng rất nghiêm minh đã vậy còn hay thù dai. Chuyện ngày hôm nay chỉ sợ sẽ gây ấn tượng xấu trong lòng Diệu vương, thanh danh của Sở gia cũng xuống dốc mất.
Nghiêm Thần đột nhiên đứng dậy, không nói lời nào mà tao nhã rời đi. Mọi người đồng loạt sửng sốt không biết làm sao.
”Diệu vương, ngài...” Sở Hằng bối rối lên tiếng.
”Sở đại nhân.” Nghiêm Thần dừng bước quay đầu lại. “Việc con cháu của ngươi giúp nhau cùng tiến bộ ta sẽ không quản. Chỉ là Sở Gia Hân tiểu thư đây còn cần phải rèn luyện thêm lễ nghi.”
”Thần tuân mệnh.” Sở Hằng nghe vậy chỉ biết cúi đầu tuân theo.
”Aizzz, thế hệ trẻ của Đông Ly, ha...”
Nghe tới những lời này, bọn tiểu thư công tử đều xấu hổ cúi đầu. Ý tứ châm
chọc mọi người đều nghe rõ ràng. Bọn họ chỉ là thấy Sở Lan Tâm là trưởng tôn của Sở gia, lại thông minh hiểu lễ không giống lời đồn nên mới...
Kì này chết chắc rồi!
”Cung đưa Diệu vương!” Lúc này mọi người mới sực nhớ mà hành lễ. Bóng hình của Nghiêm Thần cũng đã khuất dạng từ lâu.
Người cũng đã đi rồi, khách nhân cũng không dám ở lại lâu. Vội vã nói vài lời khách khí rồi từng người nối đuôi nhau rời khỏi Sở gia. Chuyện ngày hôm nay bọn họ còn phải quay về nghiệm xem mình có làm gì khiến Diệu vương
không vừa mắt không. Chỉ một câu đủ để nói rõ tình trạng bất ổn trong
nội viện Sở gia, bọn họ cũng cũng không dám coi nhẹ đôi mắt tinh tinh
tường của Diệu vương nữa. Nhất là khi ngài ấy bình luận không hề quanh
co mà cứ nói thẳng ra với bàn dân thiên hạ.
Khi đại sảnh không còn người ngoài, Sở Lam Y mới tức giận đập mạnh tay lên bàn.
”Thường ngày các ngươi gây hấn ta cũng mở một mắt nhắm một mắt cho qua. Hôm nay biết rõ các thế gia vọng tộc, bá quan văn võ thậm chí là Diệu vương
cũng tới mà các ngươi còn gây ra chuyện như vậy! Các ngươi cho rằng Sở
gia ở Đông Ly này muốn nắng được nắng muốn mưa được mưa sao?”
Sở Lan Tâm và Sở Gia Hân đều im lặng cúi đầu. Thấy vậy, Sở Lam Y càng tức giận hơn.
”Người đâu, đem tứ tiểu thư nhốt lại trong Lê viện cho ta. Bắt đầu từ ngày mai an bài buổi học lễ nghi cho nàng.”
”Tổ mẫu!” Sở Gia Hân hốt hoảng la lên.
”Dẫn đi!”
Mặc cho Sở Gia Hân giãy giụa, bọn người hầu vẫn lôi kéo nàng ta ra khỏi đại sảnh. Sở Lan Tâm thấy vậy càng im lặng hơn. Gây ra chuyện hôm nay cô
biết chắc mình và Sở Gia Hân đều sẽ bị phạt, nhưng chỉ cần Sở Gia Hân
chịu thiệt thòi nhiều hơn là đủ rồi. Chỉ bằng một câu nói của Diệu vương cũng đủ khiến nàng ta bị người xa lánh. Chỉ là Diệu vương người này
thật sự quá thâm sâu lại rất tinh tế, sau này cô phải cẩn thận hơn mới
được. Chẳng lẽ cứ sinh ra trong hoàng thất thì đều khó đoán tới vậy,
nàng ta cũng chỉ mới mười tuổi thôi mà.
”Lan Tâm.”
”Dạ, tổ mẫu.”
”Ta không biết chuyện gì khiến con bắt đầu thông sự. Chỉ là nếu vậy thì nên cẩn thận suy nghĩ vào. Đừng để bản thân và cả Sở gia đều mang họa.” Sở
Lam Y thở dài.
”Con xin lỗi, tổ mẫu.”
”Thời gian này con cứ ở trong Trúc viện mà suy ngẫm đi.”
”Dạ. Thưa tổ mẫu, mẫu thân, con xin phép.” Sở Lan Tâm cúi gập người chào.
”Đi đi.”
Sở Lam Y mệt mỏi tựa người ra sau ghế, tay day day thái dương thở ra nặng nề.
”Mẫu thân.”
”Hằng nhi, tuyệt đối không được đắc tội Diệu vương. Không phải vì hoàng thất, không phải vì Thất Sát điện, chỉ đơn thuần là ngài ấy.”
”Con xin ghi nhớ.”
”Lui xuống đi.”
Một mình ngồi trong đại sảnh, Sở Lam Y trầm ngâm thật lâu. Ánh mắt lúc đó
của Diệu vương, giống hệt ánh mắt của tiên hoàng năm xưa khi đứng giữa
chiến trường đẫm máu mà tuyên bố vị thế của Đông Ly quốc với toàn Thương Khung. Ánh mắt đó không cho phép bất cứ ai dám xem thường quyết định
của bản thân.
Cửa rèm xe ngựa được mở rộng hai bên. Nghiêm Thần ngồi trên ghế hưởng thụ
gió lạnh thổi vào trong. Gặp nữ chủ quả nhiên chẳng có gì tốt lành.
”Thiếu chủ, nữ tử lúc nãy dám lợi dụng ngài.” Vụ Nhiên lên tiếng đầy bất mãn.
”Kệ nàng ta, cũng chỉ là một tiểu cô nương mười hai tuổi mà thôi.” Nghiêm
Thần cười khẽ. Không hổ là nữ chủ, dù kiếp trước hướng nội yếu ớt nhưng
sinh ra trong gia đình mấy đời theo thương thì cũng không phải loại
người dễ bắt nạt. Nội dung cốt truyện giờ cô chỉ nhớ được ý chính, mấy
chi tiết lặt vặt đều quên hết rồi nếu không đã không để bản thân bị cuốn vào cái chuyện nhảm nhí lúc nãy.
”Mười hai thì đã sao. Ngay cả một góc của Liễu tiểu thư cũng không bằng.” Vụ Nhiên không cho là đúng cãi lại.
”Ha ha, nàng ta vốn chẳng thể so được với Doanh Doanh.” Nghiêm Thần buồn
cười nhìn Vụ Nhiên. Người này lúc đầu im im cô còn tưởng hướng nội, ai
biết quen thuộc rồi mới nhận ra nàng ta cứ như con nít. Nhắc tới Doanh
Doanh, không biết giờ tỷ ấy thế nào nữa. Chắc bị mẫu thân của nàng ta
nhốt lại rồi. Có nên cho người đi thăm dò không đây?
”Đúng rồi, tên nam tử đầu tiên nói đỡ cho Sở Lan Tâm là ai?”
Thanh điệu trong câu hỏi này của Nghiêm Thần làm Vụ Nhiên và Vụ Kiếm đều lạnh sống lưng. Là tên nào không muốn sống chọc giận thiếu chủ thế này?
”Thưa thiếu chủ, hình như là công tử của Ngọc gia ở Đông Trấn thành, Ngọc Nhật Bách.” Vụ Kiếm cung kính đáp.
”Ngọc Nhật Bách sao? Tốt lắm.” Xem ra hắn đã tiếp xúc trước đó với Sở Lan Tâm rồi. Nghiêm Thần vuốt ve thanh kiếm trong tay mà cười lạnh. Tên nam chủ này so với Tô Mặc Hi còn đáng giận hơn. Nếu Tô Mặc Hi đến cuối cùng vẫn lo cho an nguy của Đông Ly quốc thì Ngọc Nhật Bách lại là người thờ ơ
nhìn quốc gia của mình lâm vào hoạn nạn. Càng huống chi hắn là tên nam
chủ duy nhất dám mắng phụ thân của cô. Hai tội này đủ để 'xử' hắn rồi.
”Cho người nhìn chằm chằm Ngọc gia, cẩn thận đừng để người của Thiên Địa thương hội nắm được.”
”Là, thiếu chủ.”
”Nói với bọn họ, Ngọc gia và Ngọc Nhật Bách tội nặng gấp mười lần Vệ gia.
Còn có, chơi đùa thì rải thưa thưa ra, hai ba tháng một vụ là được rồi.” Nghiêm Thần từ tốn lên tiếng sắp đặt toàn bộ vận mệnh của Ngọc gia sau
này.
”Là.”
Ngọc gia cũng không tốt lành mấy, đều đã bị sâu mọt gặm nhấm gần hết rồi. Tiểu Luân nhi a, tỷ tỷ đây đang giúp muội dọn sạch rác trên con đường đế vương của mình đấy. Cho nên mấy khóa học phụ đạo sắp tới đừng khiến ta phải thất vọng a!
”Đi đón Vệ Tường Lâm rồi đến trạm dịch về thẳng hoàng cung.”
***
Nửa đêm.
Cả kinh thành chìm sâu trong màn đêm vắng lặng, chỉ còn vài nơi là vẫn ồn
ào náo nhiệt ví dụ như sòng bạc hoặc giả như thanh lâu. Trên con đường
lớn dẫn đến hoàng cung, đèn nến đều được thắp sáng hai bên đường. Tiếng
gõ mõ báo canh khuy lâu lâu lại vang lên bất chợt.
Từ phía xa
xa, tiếng xe ngựa vang lên 'lộc cộc' phá vỡ không gian yên tĩnh. Chạy
như bay trên đường lớn chiếc xe ngựa hướng thẳng về cửa lớn Đoan Môn của Hoàng thành. Binh lính trên thành lập tức tiến vào trạng thái cảnh giới cao độ với chiếc xe.
Bỗng một thẻ lệnh bài được ném lên trạm canh gác, xa phu phía dưới nói lớn: “ Nhanh mở cửa thành!”
Lính tuần tra vừa cầm xem lệnh bài, nghe tiếng gọi thì lập tức hô lớn.
”Nhanh mở cổng thành! Diệu vương đã trở về!”
”Mở cổng thành! Diệu vương trở về!”
”Mở cổng thành! Diệu vương trở về!”
”Diệu vương trở về!”
”Diệu vương trở về!”
Tiếng thông báo vang vọng cả vào trong Cấm thành. Hoàng cung ngay lập tức tỉnh giấc.
Bên trong chiếc xe ngựa vừa vượt vào Cấm thành bỗng vang lên một câu hỏi hoang mang.
”Vì sao bọn họ thông báo mà ta nghe cứ như họ mừng đến rơi nước mắt thế?”